LÀ AI NỢ AI: CHÂN TÌNH. - Chương 91: Có Thể Gặp Được Em Không?
- Trang chủ
- Truyện tranh
- LÀ AI NỢ AI: CHÂN TÌNH.
- Chương 91: Có Thể Gặp Được Em Không?
***
Sắc mặt Phó Như Ngọc không còn khí sắc, bà ngồi bệch xuống sàn nhà, mắt đờ đẫn nhìn hướng vô định, không thể nói thêm tiếng nào. Bỗng lúc này Ngụy Hàn đứng dậy, nét mặt anh có chút chuyển biến, anh thản nhiên thông báo: “Tốt nhất đừng nghĩ đến việc dẫn cô ta bỏ trốn… Nếu không… ” Phó Như Ngọc ngẩng đầu lắng nghe những gì Ngụy Hàn nói.
Sau khi Phó Như Ngọc bước khỏi nhà Ngụy Hàn, bà ta vẫn nhớ như in những lời cuối cùng của anh nói, trong lòng hai cảm xúc đan xen lẫn lộn. Đi đến cổng, Phó Như Ngọc kinh ngạc nhìn người đàn ông vừa bước xuống xe, sau lưng là mấy tên vệ sĩ toàn thân diện bộ quần áo đen. Người đàn ông vừa thấy bà thì đã bước nhanh đến nắm lấy khủy tay bà.
“Ngọc, tôi nghe nói Chi Dương bị bắt?”
“Không liên quan đến ông!” Phó Như Ngọc dằn tay ông ta ra khỏi người mình, tức giận quát.
Trần Thắng Ninh vừa định nói gì thêm thì bỗng dưng im bặt, mắt đầy lửa giận nhìn vào trong nhà. Nơi đó Ngụy Hàn đang bước thật chậm lại chỗ họ, phía sau là Trần Tùng Bách.
“Hôm nay nhà tôi đông đúc thật! Tiếc là tôi không có thời gian tiếp đãi.”
“Ngụy Hàn!” Trần Thắng Ninh mặt đầy nộ khí tiến đến, nhưng lại cách Ngụy Hàn khoảng hai mét thì dừng lại: “Mày dám động vào con gái tao?”
Ngụy Hàn bật cười đầy chế giễu: “Tôi chính là muốn phá hoại con gái ông đấy!”
Câu này làm toàn bộ sức chịu đựng của Trần Thắng Ninh đều tan rã, ông vụt đến giơ tay định đấm Ngụy Hàn, anh liền chụp được bàn tay ấy nhưng chân mày anh lại chau lại, chứng tỏ vừa động vào vết thương. Trần Tùng Bách nhanh như cắt xông lên đấm vào mặt Trần Thắng Ninh khiến hắn ngã nhào, hai tên vệ sĩ của Trần Thắng Ninh vừa rút súng thì vệ sĩ bên đây cũng đã lên sẵn còi. Hai bên đối đầu trực diện, Ngụy Hàn im lặng một lát rồi giơ tay, vệ sĩ sau lưng anh đều thu lại súng. Ngụy Hàn đưa mắt về Phó Như Ngọc, bà ta vừa rồi sợ đến không biết gì, giờ thấy cái nhìn của Ngụy Hàn nên nhanh chóng bước lại chỗ Trần Thắng Ninh, ông ta đã được hai tên vệ sĩ đỡ dậy, chưa kịp phản ứng đã bị Phó Như Ngọc tát một tát như trời gián vào mặt.
“Trần Thắng Ninh! Chuyện của mẹ con tôi không cần ông lo!”
“Ngọc, Chi Dương là con tôi.”
Phó Như Ngọc nghe thế thì càng giận hơn, mà nghiến răng nói: “Nếu ông xem con bé là con ông thì đã không lấy người đàn bà kia! Ông có trách nhiệm gì chứ? Cút đi!” Nói xong, Phó Như Ngọc nhanh chóng rời đi, bà phải về nhà ngay, chỉ hy vọng những gì Ngụy Hàn nói là thật. Lần này vốn tưởng Ngụy Hàn sẽ lợi dụng cơ hội để thu tóm toàn bộ cổ phần của dự án tại An Lạc, nhưng anh không làm thế, cả Phó Nhu Ngọc cũng không hiểu Ngụy Hàn muốn gì.
Nhìn cảnh tượng này, Ngụy Hàn như xem trò vui, anh thấy Trần Thắng Ninh không nói được câu nào, chỉ quay đầu nhìn anh đầy oán hận. Ngụy Hàn khẽ cười, nhưng phút chốc gương mặt lại lạnh băng, đầy sát khí.
“Những gì ông nợ tôi và Tiểu Tây, cũng đến lúc phải trả rồi.”
Nhắc đến Đổng Tây, Trần Thắng Ninh liền hỏi ngay: “Đổng Tây mất tích thật sao? Cậu bảo vệ con bé kiểu gì vậy?”
Kiểu ra vẻ như Trần Thắng Ninh làm cơn giận của Ngụy Hàn liền bốc lên, anh đến túm cổ áo của Trần Thắng Ninh, nghiến răng nói: “Chuyện của Tiểu Tây chỉ có tôi mới có thể lo, ông không được hỏi đến. Cả nghĩ cũng đừng mong!” Ngụy Hàn ‘hừ’ lạnh một tiếng, buông cổ áo Trần Thắng Ninh rồi quay đầu đi vào nhà, anh đưa tay ôm bụng mình, Trần Tùng Bách hốt hoảng khi thấy áo chỗ đó đã thấm một màu đỏ, anh bước đến định đỡ Ngụy Hàn.
“Anh Ngụy… Anh…”
“Không sao…” Ngụy Hàn giơ tay như không có chuyện gì, anh đi chậm chậm vào trong nhà rồi mất bóng sau cánh cửa.
Trần Tùng Bách liếc mắt về phía Trần Thắng Ninh, ông ta liền có chút sợ hãi. Trước đó ít lâu, ông ta đã sai người điều tra trợ thủ bên cạnh Ngụy Hàn, đầu tiên là Lương Ứng Nhiên, một luật sư chuẩn quốc tế, sau đó là Trần Tùng Bách, một người từng là tuyển thủ karate đoạt giải nhất tỉnh, đồng thời còn là một người trọng nghĩa khí được đàn em trong giang hồ vô cùng ủng hộ ở thành phố Tân Nam. Trần Tùng Bách bước đến trước Trần Thắng Ninh, cảnh cáo ông ta.
“Trần Thắng Ninh! Nếu tôi còn thấy ông đến đây thì đừng trách tôi, còn nữa, bảo Cao Thụy Nghiêng đừng làm phiền anh Ngụy, chuyện của cô Đổng từ lâu đã không còn liên quan đến bà ta. Anh Ngụy nhất định sẽ tìm được cô Đổng! Các người chỉ là người ngoài, tốt nhất đừng xen vào.”
Mặt mũi Trần Thắng Ninh méo mó, Trần Tùng Bách nhếch môi khinh bỉ rồi cùng đàn em đi vào trong. Bỗng Trần Thắng Ninh lo lắng không biết Ngụy Hàn có đem chuyện gì của ông nói cho Cao Thụy Nghiêng không, ông không ngờ tin Đổng Tây mất tích lại lan truyền nhanh như vậy, cả Cao Thụy Nghiêng cũng đến tìm Ngụy Hàn trước ông.
***
Lần này Đổng Tây mất tích, làm cả thành phố Tân Nam, Tâm Yên cùng các thành phố lân cận đều dậy sóng. Cuộc tìm kiếm kéo dài ba tháng, Ngụy Hàn từ thành phố này đi sang thành phố khác, kết quả chỉ mỗi khi lê tấm thân mệt mỏi về nhà, anh nhìn căn phòng của Đổng Tây được thắp sáng đèn nhưng chẳng có hơi ấm, lòng anh càng lạnh hơn. Những lúc ấy anh nằm xuống giường của cô, tìm chút mùi hương còn sót lại, lồng ngực anh đau không gì tả siết.
Những ngày tháng sau đó, Lương Ứng Nhiên và Trần Tùng Bách càng ngày càng không yên tâm. Ngụy Hàn giam giữ mình trong căn phòng của Đổng Tây, đóng sầm cửa không để bất kì ai vào. Hai tháng lại trôi qua nhanh chóng, Trần Tùng Bách vẫn tìm kiếm tung tích của Đổng Tây nhưng cô dường như đã bốc hơi khỏi vũ trụ này, có lật tung cả thành phố cũng không thấy một chút hy vọng nào.
Căn phòng ấm áp ngày xưa giờ chỉ bao quanh bởi một màu đen tĩnh lặng đến nao động lòng người. Căn phòng tràn ngập tiếng cười nói của cô giờ với anh là một giấc mộng xa vời. Trên sàn nhà đầy những chai rượu rỗng, mùi rượu bốc lên nồng nặc, một giọng nói nghẹn ngào, đau thương cứ lặp đi lặp lại mãi.
“Anh Hàn… Có phải anh thấy em rất giống con ngốc không?Em cũng cho rằng là mình quá ngốc, ngốc vì quá yêu anh, vì quá tin tưởng anh.Chỉ vì quá yêu anh mà em đánh mất luôn cả lí trí của chính bản thân mình, em không phân biệt đâu là đúng, là sai, em cũng không quyết đoán được chuyện gì mình nên làm và không nên làm. Em chỉ một mực tôn thờ tình yêu này, chỉ hy vọng một ngày anh sẽ yêu em. Đến lúc anh nói yêu em, anh có biết em đã hạnh phúc thế nào không? Rất hạnh phúc, ngay lúc đó, nếu Thượng đế bảo em chết, em cũng nguyện cam lòng. Em cũng tin rằng anh đã yêu em…”
Đã xem đoạn video rất nhiều lần, một ngày xem hai mươi tư giờ, trừ đi lúc anh say rượu mà ngủ thiếp đi, tổng cộng anh đã xem suốt mấy tháng qua. Trên màn hình là dáng vẻ bi thương của cô, cô tàn nhẫn nói ra sự thật làm anh đau, làm nỗi ân hận dâng trào trong anh nhưng anh chỉ còn cách này để có thể nhìn thấy cô, nghe được giọng cô để bù đắp nỗi nhớ. Nhưng anh sai rồi, nó không lắp đầy nỗi nhớ tí nào mà mỗi ngày chỉ càng đụt khoét trái tim héo mòn của anh, vết thương âm ỉ ăn mòn lí trí.
Anh nhớ cô, một nỗi nhớ điên dại khiến cả tâm trí anh đều bị nhấn chìm trong kí ức, nơi đó có Tiểu Tây của anh, có cô gái ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấy.
Trước đây khi mọi người đều xem anh là tội phạm thì cô đã dùng ánh mắt kiên định nói với anh: “Em tin anh.”
Cô chỉ vừa mười bốn tuổi thôi đã có thể ôm lấy anh mà nói nên những lời tưởng chừng không thể: “Em không sợ, dù ai cản em thì cũng vậy thôi, em sẽ bên anh, anh phải vượt qua anh Hàn à, còn có em bên anh, còn em tin tưởng anh…” Khi ấy, nước mắt cô rơi trên đầy vai anh.
Trong tù ngục lạnh giá, anh hỏi cô có thể chờ anh không, lúc ấy mi mắt cô biến động, anh rất sợ cô nói sẽ không, nhưng cuối cùng đáp án vẫn là: “Anh Hàn. Em chờ anh.”
Lần đầu tiên cô say rượu ngã vào lòng anh mà khẳng định: “Em yêu anh… Đó không phải là tình cảm của đứa trẻ nữa, bây giờ em có thể tin rằng đây là tình yêu… Anh Hàn! Em thật sự yêu anh rất nhiều…” Sau đó còn chủ động hôn lên môi anh dù kĩ thuật hôn của cô chẳng đâu vào đâu, anh biết, trước nay cô chưa từng hôn ai.
Ngụy Hàn lại cầm chai rượu lên uống, ánh mắt mơ màng nhìn vào tấm ảnh trước mặt, là cô gái đó, là cô. Là người con gái đã từng van xin anh: “Anh Hàn. Em chỉ còn có mình anh thôi, sau này anh đừng bỏ rơi em nữa… Được không?”
Được! Anh đã thề rằng sẽ không bao giờ bỏ rơi em, vậy mà, giờ đến lượt em bỏ rơi anh rồi…
Anh nhếch môi lên cười, sau đó nhìn xuống sợi dây chuyền trong tay trái mình, càng nhìn càng đau. Ngụy Hàn không kiềm được, giơ tay lên lấy bức ảnh của cô từ trên tường xuống mà ôm vào lòng, trong ảnh, cô chỉ là cô gái lên bảy, anh đứng bên cạnh ôm lấy cô. Vậy mà giờ đây, anh chỉ có thể thế này sao, ôm hình nhớ người khôn nguôi.
“Tiểu Tây… Tiểu Tây… Quay về đi có được không… Tiểu Tây của anh…”
Một giọt, hai giọt, ba giọt nước mắt rơi xuống. Nơi đáy mắt anh mờ dần bởi lớp sương dày đặt, anh cầm tấm ảnh lên, điều không ngờ là phía sau ảnh lại có chữ, một dòng chữ ngoằn ngoèo không ngay ngắn…
‘Anh Hàn đã hứa là lấy tôi rồi, tôi có thể lớn nhanh lên không? Rất muốn làm cô dâu của anh Hàn.(Tây)’
Sau đó Ngụy Hàn đã chống tay đứng dậy gỡ từng bức ảnh xuống, ngàn vạn mũi tên xuyên thấu vào tim anh, cô không hề xử anh tội lăng trì, nhưng lại dùng cách vô hình này cắt xé từng mảnh tim của anh ra, đau không gì có thể nói được.
Anh ngồi đó, cầm sấp ảnh trong tay, nhìn tất cả, những dòng chữ từ không ngay hàng đến thẳng nếp đều đều, chứng tỏ nó đều cùng cô lớn lên.
‘Hôm nay anh Hàn lại hôn lên trán tôi, tôi rất muốn hôn lên môi anh.(Tây)’
‘Anh Hàn của tôi đã có người yêu rồi, anh ấy quên lời hứa cùng tôi rồi.(Tây)’
‘Anh Hàn đi Mỹ… Tiểu Tây khóc, anh vẫn không về… Anh bỏ tôi rồi.(Tây)’
‘Nụ hôn đầu của tôi là của anh Hàn.(Tây)’
‘Tôi không muốn làm em của anh Hàn.(Tây)’
‘Tôi muốn kết hôn.(Tây)’
…
Rất nhiều, nhiều đến mức Ngụy Hàn không thể đọc tiếp, anh nhắm chặt mắt mình, tay siết lấy sấp ảnh. Sau đó như nghĩ ra điều gì đó, anh đến đầu giường lấy tấm ảnh của hai người chụp gần đây nhất ra, quả thật phía sau có dòng chữ, nhưng đã không còn thể hiện tình yêu của cô nữa rồi.
‘Tạm biệt anh… Tình yêu của tôi…(Tây)’
Anh lại ngã sụp xuống sàn nhà, mắt đờ đẫn nhìn quanh. Cô đi rồi, anh đã có thể biết rằng, cô thật đã không còn ở đây, cô xa anh mãi rồi…
“Tiểu Tây!!!”
Tiếng mở cửa vang lên khuấy động căn phòng, rất lâu không ai lên tiếng, Ngụy Hàn nheo mắt nhìn, anh đưa tay về phía người vừa bước vào: “Tiểu… Tây…”
Cô gái mái tóc dài óng ả, mặc trên người bộ váy màu tím sen nhạt, nâng bước về phía anh, nhìn anh bằng ánh mắt thương xót.
“Anh đừng như vậy nữa…”
Anh áp tay vào má cô, nhìn ngắm gương mặt ngày nhớ đêm mong: “Quay về với anh đi được không?”
Lời khẩn cầu nghe sao mà nghẹn ngào, cô không tin đây chính là lời của một người đàn ông uy danh lừng lẫy như anh. Áo sơ mi màu xanh anh mặc trên người đã cởi mất hai nút trên, anh ngồi tựa vào giường như một đứa trẻ bị bỏ rơi, mắt anh buồn, nỗi buồn đau đớn tim gan người khác. Rất nhanh chóng anh lấy lại tỉnh táo, thả tay mình xuống, lại cầm chai rượu lên uống, miệng lẩm bẩm: “Cô không phải Tiểu Tây… Không phải…”
Vừa đưa tay định ngăn anh uống nữa thì trước mắt đã là một mảnh màu đỏ tươi, anh ói ra một ngụm máu lớn, ngã rụt xuống sàn nhà. Cô ôm lấy anh, thất kinh kêu lên: “Anh Ngụy! Anh… Có ai không… Cứu với…”
Tiếp đó là tiếng chạy vội vã, tiếng xe cứu thương, tiếng khóc…
Ngụy Hàn mơ màng mở mắt, trước mặt là gương mặt của Đổng Tây, cô đứng giữa bãi biển xoay người lại cười cùng anh, mái tóc dài bị gió thổi tung, rối có trật tự, nụ cười ấy, cả đời này anh cũng không thể quên…
Nếu anh chết đi… Có thể gặp được em không? Tiểu Tây?
*********************
20 giờ 47 phút ngày 29 tết cuối năm 2015 (7/2/2016). Đêm nay là giao thừa, chúc mọi người năm mới vui vẻ.
Cảm ơn các bạn đã theo dõi “Là ai nợ ai: Chân tình” trong thời gian qua.
Chương cuối cùng của phần 1 ‘Là ai nợ ai’ cũng đã đăng rồi. Mình kết thúc trước năm mới, một cái kết mở để tiếp nối cho phần 2. Phần 2 mình sẽ viết sau Tết, và tất nhiên cũng cố hoàn thật thật nhanh.
Ở phần 1, tình yêu của Đổng Tây dành cho Ngụy Hàn là một chấp niệm của thời thơ ấu và tuổi trẻ. Cô yêu anh hơn cả bản thân mình, cô hy sinh mọi thứ vì anh. Nhưng sau bao năm tháng qua đi, khi mà lí trí và tình yêu nằm trên cán cân, cô mới có thể xác định được việc mình nên làm. Tình yêu mãnh liệt ấy dần bị héo mòn, sự quyết tâm ban đầu của cô, nỗ lực giành lấy hạnh phúc của cô cũng chẳng còn. Cô buông tay để chia cắt con đường của anh và cô, cô muốn sau này sống con đường của riêng mình, một cuộc sống mới không còn tồn tại cái tên Ngụy Hàn.
Còn tình yêu của Ngụy Hàn đối với Đổng Tây lại là thuận theo tự nhiên, anh nghĩ cô sinh ra đã dành cho anh, kể từ lần đầu thấy cô, anh đã nhận định như thế. Cô luôn âm thầm bên anh lúc anh thất bại, anh cảm thấy vô cùng may mắn vì điều đó, nhưng anh lại không thể ngờ, khi có được thành công, cũng là lúc anh dần đánh mất cô. Vì danh lợi, ai anh cũng đem ra làm vật hy sinh, tất nhiên, ngoài cô. Khi bản thân phát hiện mình đã mất cô rồi, anh mới hoảng loạn, anh rất sợ, sợ phải đối mặt với tương lai mà thiếu vắng sự tồn tại của cô.
Hy vọng các bạn sẽ tiếp tục theo dõi phần 2 của ‘Là ai nợ ai’.
Ở nơi này, một người luôn chờ một người, luôn yêu một người, luôn nhớ một người…Nhưng mà hình như người đó đã đành lòng lãng quên tất cả mà ra đi biệt tăm như thế.
Mọi người đều nói cô không còn trên cõi đời này nữa, nhưng anh không tin, anh luôn tìm kiếm cô bao năm, kết quả chỉ nhận lại toàn thất vọng, nhiều khi anh thật muốn từ bỏ, nhưng anh lại không nỡ làm thế, anh sợ nếu như cô còn sống ở một nơi nào đó, anh mà buông xuôi thì có phải lại đánh mất cô không? Bởi thế, anh bằng lòng một mình gặm nhắm nỗi nhớ nhung, trải qua nỗi đau xé tim tự lừa dối mình để mà sống trong ảo tưởng về cô.
Lúc cô chấp nhận ra đi, cô đã chúc anh hạnh phúc, nhưng cô nào biết, cô đã mang luôn cả hạnh phúc anh đi thì anh làm sao có thể sống hạnh phúc đây?
Mất cô rồi, anh mới biết, anh yêu cô còn nhiều hơn anh nghĩ. Mất cô rồi, cả thế giới của anh lại lần nữa chìm vào tăm tối. (Ngụy Hàn)
~~~~
Hết phần 1.
Đình Đình *-*
`