LÀ AI NỢ AI: CHÂN TÌNH. - Chương 90: Đau Đớn Của Cô Ấy, Cô Phải Gánh Chịu!
- Trang chủ
- Truyện tranh
- LÀ AI NỢ AI: CHÂN TÌNH.
- Chương 90: Đau Đớn Của Cô Ấy, Cô Phải Gánh Chịu!
***
Phó Như Ngọc kinh ngạc nhìn con gái mình, bà đã đưa Phó Chi Dương về nhà chăm sóc từ tuần trước. Trước đó bà phát hiện trong tài khoản của bà đã mất một khoảng tiền rất lớn, bà bảo người âm thầm điều tra, nào ngờ hôm nay bà biết được người chuyển tiền là con gái bà – Phó Chi Dương. Nhưng khi nghe được nguyên nhân, bà đã không thể nào chấp nhận được.
“Chi Dương! Con điên rồi sao mà làm như vậy?”
“Con chỉ muốn duy trì hạnh phúc của mình bền lâu hơn thôi.”
Phó Như Ngọc kích động giữ chặt vai con gái, lớn tiếng quát: “Con có biết hiện giờ Ngụy Hàn như phát điên tìm kiếm cô gái đó không? Con thử nói xem, với tính cách của người đàn ông đó thì khi biết con là chủ mưu, nó sẽ tha cho con sao hả? Chi Dương! Con nói cho mẹ nghe đi!”
Ngược lại với sự lo lắng của Phó Như Ngọc thì Phó Chi Dương bình tĩnh hơn nhiều, cô đã gạt tay mẹ mình rồi ngồi xuống ghế, xoay xoay cái vòng trên cổ tay: “Con cũng muốn biết mình có chút vị trí nào trong lòng anh ấy không?”
“Con điên rồi sao hả? Mau… mau lên, mẹ đưa con ra nước ngoài một thời gian!” Phó Như Ngọc tiến đến kéo tay con gái nhưng Phó Chi Dương vẫn ngồi yên, cô giữ tay bà.
“Mẹ đừng lo, chuyện con làm tự con giải quyết, tuyệt đối không ảnh hưởng đến mẹ.” Thấy sắc mặt mẹ mình tái xanh, Phó Chi Dương lại nói: “Đoạn tình cảm này là con cam tâm tình nguyện. Mẹ… Con thực sự rất muốn biết trong lòng anh ấy xem con là gì… Con rất muốn cược một lần… Đã thắng một lần, con tin mình sẽ thắng lần thứ hai.”
Nhìn dáng vẻ này của con gái mình, Phó Như Ngọc thật là chẳng biết làm sao. Bà rất lo lắng, đã làm việc với Ngụy Hàn một thời gian, dù anh ít nói và trầm tĩnh nhưng bà có thể đoán ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn ẩn giấu sau lớp vỏ bọc đó, trước kia nếu không vì con gái, dù có lợi nhuận thế nào thì bà cũng sẽ không hợp tác với Ngụy Hàn. Con người này thâm sâu khó đoán, lại dính dán vào thế giới ngầm, nay chuyện lại thành ra như vậy, bà cũng không biết thế nào.
Sự thật, lòng Phó Chi Dương lại không ngừng sợ hãi, cô rất sợ mình thua, thật sự rất sợ. Cô biết Ngụy Hàn yêu Đổng Tây, yêu cô ấy vô cùng, nay cô đã khiến người anh yêu nhất rời khỏi anh mãi mãi, một khi anh biết, anh liệu sẽ đối xử với cô thế nào? Nhưng cô đã quá u mê rồi, cô cần anh, cô yêu anh còn hơn cả sinh mệnh của cô, cô không thể nào chấm dứt được nữa. Con đường này, dù là địa ngục, cô cũng muốn bước tiếp.
***
Hai ngày sau, trong căn phòng ẩm mốc, có một người phụ nữ cả người đầy vết thương đang con rúm người ở góc tường, rên rỉ vì đau đớn, mùi máu tanh lan tràn cả căn phòng . Nghe tiếng mở cửa, cô ta cố ngẩng đầu, đôi mắt sưng húp đẫm lệ liền nhìn thấy thân hình quen thuộc, cô hoảng hốt vội bò đến nắm lấy ống quần đó.
“Hàn… Không phải lỗi của em… Không phải, là cô ta hại chết con của chúng ta… Hàn… Á… Hàn…” Cổ họng bị bóp lấy, oxi truyền đến não không đủ khiến hai mắt cô ta trợn lên, cả mặt đỏ gay.
Ngụy Hàn nghiến răng gằn từng chữ qua kẻ răng: “Có phải trước đây cô cũng nói với cô ấy như vậy?”
“Là… là… thật…”
Anh dùng lực, cô ta không thở nổi, mấy người xung quanh không ai dám lên tiếng. Bỗng dưng Ngụy Hàn thả tay ra, ôm lấy vùng sườn trái của mình rồi lùi về sau. Nhân lo lắng đến đỡ: “Anh Ngụy! Vết thương còn chưa lành.”
Phó Chi Dương được thả ra, không ngừng ho sặc sụa, ôm lấy cổ họng đã hằn lên mấy ngón tay đỏ rực. Cô ta khóc không thành tiếng, đến bây giờ vẫn ngỡ là mình gặp ác mộng, cô cũng nào biết rằng người đàn ông cô yêu lại đối xử với cô thế này. Cô ta sợ thua, nhưng rốt cuộc cũng thua.
“Em… từng… mang thai…”
Giọng cô ta yếu ớt, chỉ còn là hơi thở. Ngụy Hàn không quan tâm, cười khẩy: “Mang thai con tôi? Cô có tư cách sao? Đừng tưởng tôi không biết lần đó vì sao tôi lại lên giường với cô. Dù cô có thai thật, tôi cũng sẽ giúp cô bỏ cái thai đó, bởi một đứa trẻ như vậy mà sinh ra trên đời, quả là đáng thương.”
“Tại sao? Rốt cuộc… là tại sao? Em… yêu anh như vậy… anh vì cô ta mà tổn thương em… tại sao?”
Anh đứng thẳng người lại, ung dung như xem một trò vui: ” Phó Chi Dương! Cô không từ thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn, cả bố ruột của mình cũng đem ra làm vật hy sinh, nếu Trần Thắng Ninh biết cô đối xử với ông ta như vậy, ông ta trước sau gì cũng tức chết. Cô phản bội tình bạn của Tiểu Tây, tìm mọi cách tiếp cận tôi. Ban đầu, vốn tôi đã có ý định tha cho cô, chỉ vì cô không biết điều, dám làm trái lời tôi, lại còn dám bày trò để chia cắt tôi và Tiểu Tây. Tệ nhất là cô lại muốn giết cô ấy…” Khi nói câu này, giọng Ngụy Hàn đanh thép như đang kết tội của cô ta: “Tôi đã từng thề rằng kẻ nào dám mang Tiểu Tây xa tôi, tôi sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết.” Nhìn những vết roi trên người Phó Chi Dương, Ngụy Hàn lại đau lòng, nhưng không phải đau lòng cho cô ta, mà là vì đau lòng cho Tiểu Tây của anh. Cô gái bị bắt cùng Đổng Tây kể lại, bọn bắt cóc đã dùng roi đánh lên người Đổng Tây, tên bắt cóc còn sống cuối cùng cũng đã thừa nhận là người thuê hắn đã yêu cầu làm vậy, thậm chí còn yêu cầu làm nhục Đổng Tây cho đến chết. Nghĩ đến những gì cô phải chịu đựng, tim Ngụy Hàn như bị dao cắt từng miếng một.
Tiểu Tây…
Tiếng gọi này từ con tim anh, nhưng lại là tiếng gọi đầy đau thương. Ngụy Hàn hờ hững nhìn gương mặt Phó Chi Dương: “Cô đã đối xử với cô ấy thế nào, tôi sẽ giúp cô ấy trả lại cô từng thứ, từng thứ một. Tiểu Tây là của tôi, bất kì ai cũng không được chạm vào cô ấy.”
Nụ cười đầy bi ai hiện lên trên gương mặt nhợt nhạt của Phó Chi Dương, cô ta căm giận, nguyền rủa người con gái kia: “Cô ta chết rồi! Cô ta chết rồi! Cô ta bị bọn chúng cưỡng bức, cô ta kêu gào rất thảm thiết, nhìn thấy cảnh tượng đó, quả thật tôi rất vui, rất thỏa mãn… Người con gái của anh sao? Ngụy Hàn! Tôi nói cho anh biết, cô ta chết rồi, xuống địa ngục rồi! Người anh yêu xuống địa ngục rồi!” Lấy hơi sức cuối cùng mà thét lên những từ đó, Phó Chi Dương yếu đuối nằm im không thể gượng dậy.
Nghe những lời này, Ngụy Hàn tức giận quát lên: “Im miệng! Cô im miệng cho tôi!”
Nhưng Phó Chi Dương vẫn cố cười, cố nói, cứ lặp lại câu nói đó. Anh quay lưng ra ngoài, trước khi rời đi, Phó Chi Dương còn nghe rất rõ lời tàn nhẫn của Ngụy Hàn: “Nghe rõ rồi chứ, những gì cô ta đã sai người làm với người phụ nữ của tôi, trả lại cho cô ta… Tất cả!”
Sau đó, căn phòng tăm tối chỉ còn lại tiếng van xin, kêu gào thảm thiết. Ngụy Hàn bước đi, một khắc cũng không có thương hại, tiếc nuối.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, Phó Như Ngọc xông xông đến nhà của Ngụy Hàn, bên ngoài có một vài người vệ sĩ ngăn cản, bà thét lên đòi gặp Ngụy Hàn. Bên trong nhà có một thanh niên bước ra, dáng người cao lớn, nhìn bà rồi nói với đám vệ sĩ.
“Cho bà ta vào!”
Phó Như Ngọc gạt tay đám vệ sĩ, đi ngang chàng thanh niên đó rồi bước thẳng vào phòng khách, liền thấy ngay Ngụy Hàn. Lúc này anh không mặc đồ vest, chỉ áo sơ mi và quần tây đơn giản ở nhà, anh đang bình thản ngồi ở trên sofa, xem gì đó trong latop rất chăm chú, trong mắt lấp lánh ánh lệ, thần sắc khác với một Ngụy Hàn tàn nhẫn mà Phó Như Ngọc biết.
“Ngụy Hàn! Con gái tôi đang ở đâu?” Phó Như Ngọc gần như gầm lên, chẳng quan tâm mình đang ở nơi nào, chiều hôm qua Phó Chi Dương ra ngoài rồi không thấy quay về nữa, bà nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ ra một nguyên nhân.
Trần Tùng Bách đứng phía sau đưa mắt nhìn Ngụy Hàn, anh đã khôi phục lại dáng vẻ như thường, dù sắc mặt trắng bệch, mặt mày hóc hác nhưng khí chất vẫn không hề thay đổi. Anh từ tốn đóng laptop, gật đầu với Trần Tùng Bách ý bảo anh ta có thể ra ngoài. Trần Tùng Bách biết ý nên bước ra ngoài.
Ngụy Hàn dường như đã đoán trước bà ta sẽ đến đây, anh ngồi đó liếc nhìn Phó Như Ngọc: “Chắc bà cũng biết câu tự làm tự chịu.”
Vẫn nghĩ rằng Ngụy Hàn sẽ phủ nhận, nào ngờ anh lại nói một câu như vậy, thừa nhận tất cả. Phó Như Ngọc giận rung người, thét lên: “Nếu không trả Chi Dương cho tôi! Tôi sẽ báo cảnh sát.”
Nghe câu này giống như một chuyện cười, Ngụy Hàn bật cười thành tiếng, ngồi nhìn Phó Như Ngọc vẫn đứng đó, anh nói: “Không bằng không chứng, bà nghĩ có thể làm gì tôi? Ngược lại trong tay tôi lại có chứng cứ Phó Chi Dương bắt cóc, âm mưu giết người, còn khoản tiền trong tài khoản của bà được chuyển đi hết nước này đến nước khác, cuối cùng lại rơi vào tay tên lão đại nhóm bắt cóc. Bà nghĩ, cảnh sát sẽ tin ai?”
“Cậu…” Không còn gì để cãi, Phó Như Ngọc lại im lặng, sau vài phút bình yên, bà mỉm cười đắc ý: “Đừng quên giữa Hoành Cơ và Phó Nhất còn một con cờ, cổ phần của Phó Nhất trong dự án xây dựng tại An Lạc nhiều hơn Hoành Cơ, cậu thử mà nghĩ xem, nếu hiện giờ tôi triệu tập cổ đông, loại Hoành Cơ ra khỏi dự án, liệu Hoành Cơ có thể sinh tồn không?” Thấy Ngụy Hàn chăm chú lắng nghe, sắc mặt có chút chuyển biến, bà mới bàn sang điều kiện: “Mang Chi Dương về cho tôi!”
“Phó Như Ngọc, bà ngây thơ hay là giả ngốc vậy? Không biết gì sao?” Anh hờ hững hỏi, Phó Như Ngọc nghi hoặc nhìn anh, anh lại đưa ra đáp án: “Quên đi sự tồn tại của cổ đông thứ ba rồi à? Tập đoàn nắm một phần ba cổ phần đấy!”
“Vậy thì sao? Chuyện đó…” Bỗng sống lưng Phó Như Ngọc lạnh toát, bà lắp bắp chỉ thẳng tay vào mặt Ngụy Hàn: “Cậu… cậu hợp tác với tập đoàn Hưng Thịnh?”
“Trước khi tham gia dự án, tôi quên nói với bà, tổng giám đốc của tập đoàn Hưng Thịnh cũng có chút giao tình với tôi.”
Lần này Phó Như Ngọc tuyệt nhiên suy sụp mà loạng choạng nhém ngã, bà đưa tay vịn vào thành sofa, đôi mắt đờ đẫn, khóc không ra nước mắt. Mọi điều kiện có thể uy hiếp Ngụy Hàn đều bị chống chế, rốt cuộc bà lấy gì để cứu con gái bà đây? Đứa con gái ngu ngốc mù oán vì tình của bà? Rốt cuộc bà chỉ biết bước đến trước mặt Ngụy Hàn, hạ giọng van xin.
“Ngụy Hàn! Chi Dương chỉ vì quá yêu cậu mà làm chuyện ngốc nghếch, tôi xin cậu, xin cậu vì tình yêu của nó mà tha cho con bé! Tôi cầu xin cậu!”
“Tình yêu? Cô ta biết tình yêu là gì sao? Nếu biết thì đâu chia cắt tình yêu của tôi. Bà Phó! Một lát tôi còn có việc, mời bà về cho!” Giọng anh quả quyết, sắt lạnh, dường như không muốn tiếp tục nói về vấn đề này. Vết thương trên người chưa khỏi, mấy ngày nay anh liên tục đi tìm tung tích của Đổng Tây, tinh thần vốn không được tốt
Phó Như Ngọc đâu dễ dàng bỏ cuộc, ánh mắt bà đầy kiên quyết, cuối cùng quỳ xuống trước mặt Ngụy Hàn. Nước mắt dần rơi xuống, bà vừa nói vừa khóc, bỏ cả tôn nghiêm để cứu con gái mình.
“Tôi cầu xin cậu, tôi có thể đưa cho cậu toàn bộ cổ phần, ngay cả Phó Nhất tôi cũng có thể cho cậu, chỉ cần cậu trả Chi Dương về cho tôi! Ngụy Hàn… Chi Dương bốc đồng, nhưng nó không dám âm mưu giết người đâu, thật đấy… Cô gái kia, cô gái cậu tìm… có thể vẫn còn sống… có thể vẫn còn sống mà.”
Câu nói sau cùng liền ảnh hưởng đến Ngụy Hàn, nhưng anh vẫn cố bình tĩnh mà nhìn thẳng vào Phó Như Ngọc: “Phó Chi Dương nói cô ấy chết rồi, bởi thế… tôi không thể tha cho cô ta.”
“Không phải! Chi Dương sao nó lại nói vậy chứ? Trước đó nó còn nói với tôi, nó nói cô gái tên Đổng Tây trốn thoát rồi.”
Nghĩ đến đây, Phó Như Ngọc nhớ lại cảnh tượng đêm ấy bà đột ngột quay về nhà, lúc đi ngang phòng Phó Chi Dương, bà kêu mãi mà cô không mở cửa, bà đành lấy chìa khóa dự phòng đi vào, rốt cuộc là nhìn thấy Phó Chi Dương đeo tai nghe, nói chuyện trực tuyến với một gã mặt mày dữ tợn, trông Phó Chi Dương vô cùng tức giận, cứ thét lên ‘Dù bất cứ giá nào cũng phải tìm về cho tôi!’. Lúc Phó Chi Dương phát hiện mẹ mình phía sau, cô liền tắt máy tính, đêm ấy bà hỏi thế nào cô cũng không nói. Sau này nghe tin Ngụy Hàn đang tìm người yêu, lại thấy Phó Chi Dương lo lắng suốt ngày, bà liền xâu chuỗi mọi việc, bà đã mắng cô, đánh cô, khuyên cô bỏ trốn, nhưng cô không nghe, không chịu rời xa người đàn ông nguy hiểm này.
Sự thật Ngụy Hàn đã bảo người tìm kiếm khắp nơi, nhưng kết quả vẫn là con số không. Hôm qua nghe Phó Chi Dương khẳng định như đinh đóng cột, anh cũng vô cùng lo sợ, anh sợ như bọn người đó nói, cô đã không còn nữa, nỗi sợ đó ám ảnh anh từng giây từng phút, khiến như như lập tức ngừng thở. Hôm nay lại nghe Phó Như Ngọc nói thế, anh lại có thêm tia hy vọng, thà tin là có, dù chỉ một phần trăm, anh cũng không bỏ cuộc.
“Ngụy Hàn! Tha cho Chi Dương! Làm ơn đi!”
“Không bao giờ… Nhưng tôi sẽ không giết cô ta, để cô ta chết quả thật quá dễ dàng…”