LÀ AI NỢ AI: CHÂN TÌNH. - Chương 89: Không Ngừng Hy Vọng.
- Trang chủ
- Truyện tranh
- LÀ AI NỢ AI: CHÂN TÌNH.
- Chương 89: Không Ngừng Hy Vọng.
***
Cảm nhận cơ thể cô như một tảng đá cứng đờ, anh càng đau hơn, Ngụy Hàn buông cô ra, đưa tay vén mớ tóc dài khỏi mặt. Đến lược cơ thể anh cứng đờ, bỡ ngỡ nhìn cô gái trước mặt mình. Đôi mắt trong sáng, đôi môi đẹp đẽ dù đã tái nhợt. Nhưng… Không phải Tiểu Tây của anh.
Cô ấy nhìn anh, sau đó đôi mắt đã nhắm lại, người ngã xuống sàn nhà lạnh toát. Ngụy Hàn đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn người trước mặt, sau đó lùi người lại, quát lớn: “Tiểu Tây đâu?”
Lương Ứng Nhiên đang đứng ở ngoài nghe vậy nên chạy vào, nhìn nửa gương mặt của cô gái áp vào mặt sàn, anh ta càng kinh ngạc hơn: “Sao? Sao… Cô Đổng… Vậy cô Đổng?”
Nghe tiếng quát, Trần Tùng Bách cũng chạy lên, nhìn người con gái đó không phải Đổng Tây, anh ta cũng không khỏi bàng hoàng. Không lẽ tin tức là sai? Ngụy Hàn không nói gì mà bước nhanh xuống lầu, Lương Ứng Nhiên cũng bối rối chạy theo, Trần Tùng Bách nhìn cô gái đáng thương đó thì đi đến dùng chăn quấn kín người cô ấy, sau đó cũng bế xuống lầu.
“Nói! Người đâu?”
Gã mập bị chỉ súng vào đầu, hồn vía đều muốn bay khỏi xác, hắn cẩn thận nhìn người đang cầm súng chỉ vào mình, một gương mặt lạnh tanh, ác ma hung tà, sắc bén như thứ vũ khí giết người.
“Ý… các người là cô gái… kia… kia sao?”
Khi chắc chắn được còn một cô gái nữa thì lòng Ngụy Hàn lại chùng xuống. Anh hy vọng tin tức mà Trần Tùng Bách nhận được là giả. Hiểu được nỗi lo của Ngụy Hàn nên Lương Ứng Nhiên vội xen vào: “Nói đi! Cô gái còn lại tên là gì?”
“Tên… Đổng… Tây.”
Ngoài trời vang lớn tiếng sấm sét, ở đây vang lớn tiếng đổ vỡ của một hy vọng.
Lại nghe ‘Bùm’ một tiếng, Lương Ứng Nhiên lần này không kìm được thét lên: “Anh Ngụy!”
Tên mập kia ngã xuống chết tại chỗ, máu của hắn túa ra bắn vào người của Ngụy Hàn, chiếc áo màu trắng nhuộm đầy máu đỏ. Anh không nghe ai nói, lại tiếp tục hướng súng về phía cái tên đang quỳ dưới sàn nhà, cả người run như con thú bị đuổi rượt đến đường cùng.
“Cô ấy đang ở đâu?”
“Tôi… tôi… không biết…”
Bùm… Lần này là nhắm phải ngực phải tên đó. Hắn ra ngã xuống sàn, miệng không ngừng chảy máu, mắt mở trừng trừng nhìn Ngụy Hàn như van xin.
Không thể chịu đựng được thêm, Lương Ứng Nhiên vội đến giữ chặt đầu súng, khuyên ngăn: “Anh có bắn chết chúng thì chưa hẳn đã có được tin tức. Anh Ngụy! Còn vài ngày nữa là anh hết án treo, không thể vì chuyện này mà bị ảnh hưởng được!”
Lí lẻ của Lương Ứng Nhiên rất thuyết phục, Trần Tùng Bách vốn đã giao cô gái kia cho đám đàn em mình mang đến bệnh viện, giờ nhìn hai phát súng vừa rồi, người như anh cũng phải kinh ngạc.
“Anh Ngụy! Nếu giết luôn tên này thì sẽ không moi ra được chủ mưu.”
Ngụy Hàn buông lỏng cây súng ra, Lương Ứng Nhiên chụp lấy đưa lại cho Trần Tùng Bách. Tên đàn em cuối cùng bị bắn vào ngực phải vẫn chưa chết, đang nằm đó hấp hối. Trần Tùng Bách bước đến bóp chặt cái cằm mập của hắn, gằn giọng: “Nếu không chịu nói thì tao sẽ ném mày vào rừng để mày chết cóng đó.”
“Tôi… tôi… thực… sự không biết…” Máu miệng hắn lại trào ra, nhưng vẫn cố nói: “Có… có…. lẽ cô ta chết rồi… “
Ngụy Hàn đứng đó, sấm chớp bên ngoài chiếu thẳng vào gương mặt không chút biểu cảm của anh. Trần Tùng Bách đứng phía sau thấy rõ, cả người Ngụy Hàn run lên khi nghe tên đó nói.
“Cái gì mà chết hả?” Lương Ứng Nhiên kinh hoàng hỏi lại.
“Hắn ta…. là hắn…” Tên đó chỉ vào kẻ đồng bọn đã chết: “Hắn đuổi theo… cô gái… Nói… cô ta… té… xuống sườn núi… chết… rồi…”
Mắt Ngụy Hàn giờ chỉ còn là màu đen u ám, hơi thở mang đầy mùi ác ma. Anh quay lại ra lệnh một cách không cảm xúc: “Dù có lật tung cả khu rừng này cũng phải tìm ra cho tôi!” Nói rồi, anh đi ra khỏi căn nhà đó với một niềm đau mà chỉ riêng anh mới có thể cảm nhận.
Một giờ, hai giờ… Đã là sáu giờ sáng, nhưng tuyệt nhiên mặt trời không chịu ló dạng, mây đen vẫn phủ kín cả bầu trời, mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt, cả khu rừng như chìm trong bóng tối.
Từ phía xa đi đến, Trần Tùng Bách đứng lặng phía sau Ngụy Hàn, nhìn về khu rừng đó. Lương Ứng Nhiên ở bên cạnh che ô nhưng cả người Ngụy Hàn vẫn thấm đầy nước mưa, anh đã đứng đây rất lâu, nhìn về phía trước rất lâu, vẫn mong sao phép màu xuất hiện dù trước đây anh đã thôi không tin vào Thượng đế.
“Sao rồi?” Rất lâu sau không thấy Trần Tùng Bách báo cáo gì, Ngụy Hàn mới lãnh đạm lên tiếng.
Không lên tiếng chỉ vì không biết nói sao, đến rốt cuộc cũng phải nói sự thật. Trần Tùng Bách cúi đầu bất lực: “Xin lỗi anh Ngụy… Là tôi vô dụng…”
Ngay lập tức Ngụy Hàn quay qua đấm mạnh vào mặt Trần Tùng Bách. Lương Ứng Nhiên ném ô sang một bên mà ngăn lại thì bị Ngụy Hàn đánh luôn vào bụng. Trần Tùng Bách, Lương Ứng Nhiên không ai phản kháng. Nhất là Trần Tùng Bách, bản thân để mặc cho Ngụy Hàn đánh đến khóe miệng nồng mùi máu tươi, anh vẫn không lùi lại, không kêu la.
“Anh Ngụy! Đừng như vậy mà… Anh Ngụy!” Lương Ứng Nhiên vẫn cố dùng sức ngăn cản.
Ngụy Hàn như phát điên, nắm chặt cổ áo của Trần Tùng Bách: “Khốn kiếp! Tại sao lại xin lỗi… Tôi không cần câu nói đó!”
“Mọi người đã tìm khắp nơi rồi, vẫn chưa có kết quả. Có thể cô Đổng không có ở đây.”
Nghe lời Trần Tùng Bách phân trần, Ngụy Hàn mới ngừng tay, anh đứng nghiêm mặt, bàn tay siết mạnh, cuối cùng không kìm được mà đấm mạnh vào một cái cây to gần đó. Mắt anh đỏ ngầu, gân xanh nơi bàn tay nổi lên, trên gương mặt mấy giọt nước mưa rơi xuống, hòa vào nước mắt chảy xuôi dòng. Anh cắn răng ngăn mọi sự đau đớn của mình, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể bật thành tiếng thét: “Á… á… á…”
Sáng hôm qua khi biết Đổng Tây rời đi, người của Trần Tùng Bách điều tra được Đổng Tây bị bắt mang đi ở trạm dừng tại thành phố Tâm Yên, họ vội vàng lái xe xuyên suốt đến đó để tìm kiếm, nào ngờ kết quả thu được chỉ là con số không. Trở về thành phố Tân Nam đã là chiều tối, họ đến thẳng bệnh viện ở trung tâm thành phố.
Bây giờ hẳn là không còn ai biết tin tức của Đổng Tây ngoài cô gái tối qua. Ngụy Hàn ôm tia hy vọng cuối cùng mà đứng đợi ở ngoài, Lương Ứng Nhiên từ trong phòng đi ra: “Cô ấy nói muốn tìm anh.”
Bước vào phòng, anh tiến đến đứng cách giường cô ấy khoảng ba bước chân. Cô gái đáng thương ấy đang mặc bộ đồ bệnh nhân, tựa lưng vào giường rồi chăm chú nhìn Ngụy Hàn, mặt cô vẫn còn tia sợ hãi, nhưng lại có thể dùng đôi mắt trong như sương sớm đó nhìn người khác.
“Cô biết Tiểu Tây ở đâu?”
Cô ta ngẫm nghĩ mới xác định người mình cần tìm là người này. Nhưng vẫn phải hỏi rõ: “Anh là Ngụy Hàn?”
“Đúng vậy. Nói cho tôi biết, Tiểu Tây bỏ trốn cùng cô đúng không?”
“Là cô ấy dẫn tôi bỏ trốn.”
“Vậy cô ấy đâu?” Anh gấp gáp muốn biết Tiểu Tây của anh giờ đang ở đâu.
Thái độ của Ngụy Hàn như thế, cô gái cố nhớ lại tình huống lúc đó, đôi mắt liền đỏ hoe: “Hai chúng tôi chạy được một đoạn thì bọn chúng đuổi theo, Đổng Tây lúc đầu đã ngã bị thương, đường trong rừng lại khó đi, cô ấy… sợ liên lụy tôi… nên bảo tôi chạy trước… Cô ấy đẩy tôi đi… Tôi… tôi… không muốn bỏ cô ấy lại, nhưng… tôi thực sự rất sợ… bọn chúng rất kinh tởm… Tôi…” Cô gái tái xanh mặt ôm lấy hai bả vai mình, người lại run rẩy đau đớn.
Ngụy Hàn bật cười đầy chua xót, anh lại lần nữa bị Thượng đế ruồng bỏ, thì ra ông ấy không hề nghe lời cầu xin của anh. Tiểu Tây của anh, tại sao luôn vì người khác mà lãng quên mình?
Tiếng cười ấy thức tỉnh cô gái, cô bỗng nhớ một chuyện quan trọng, đưa tay gạt nhanh nước mắt: “Có chuyện này…”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô ta, cô ấy liền cúi đầu sau đó lấy từ trong túi áo bệnh nhân ra một thứ đưa đến trước mặt anh. Sợi dây chuyền thả lỏng xuống, thấy rõ hình vỏ sò màu trắng được đính đá quý, thấy biểu hiện kích động của Ngụy Hàn, cô vội nói: “Cái này của cô ấy nhờ tôi gửi anh.”
Sợi dây chuyền này, anh đã bảo là tình yêu của anh, cô rất muốn gửi trả cho anh, nụ cười cay đắng lần nữa hiện trên môi anh. Ngụy Hàn cầm lấy sợi dây chuyền đó mà ngắm nhìn, anh mở vỏ sò ra, gương mặt thần khiết ấy lại hiện lên, mỉm cười gọi anh, ‘Anh Hàn’.
“Cô ấy còn nhờ tôi chuyển lời cùng anh…”
Anh lại nhìn về phía cô, không nói, cô gái đó do dự không biết có nên nói lại những câu đó hay không, sợi dây chuyền này cô đã giữ chặt nó trong lòng bàn tay dù bản thân mình bị bắt lại, dù bị bọn người đó cưỡng bức cô cũng không hề buông ra. Nhưng giờ nhìn sắc mặt bi thương của người đàn ông trước mặt, cô không biết mình phải làm sao.
“Nói đi!”
“Cô… ấy nói… Cô ấy rất yêu anh…”
Đáy mắt anh liền bị khuấy động, tay càng nắm chặt mặt dây chuyền hơn. Cô gái kia ngập ngừng hơn nữa, không biết nghe những lời phía sau, liệu người đàn ông này có đau lòng đến mất đi tình yêu dạt dào đang trong ánh mắt đó không.
“Cô ấy còn nói… Đó… cũng là điều… khiến cô ấy hối hận nhất trong… cuộc đời.”
Rất lâu sau, tiếng đóng cửa truyền đến. Cô gái đó luôn nhớ, luôn nhớ ánh mắt sụp đổ của người đàn ông này, quả là quá bi ai.
***
Một tuần sau, vừa về đến nhà, Ngụy Hàn đã trông thấy Từ Tâm Di bế Tiểu Niệm ngồi ở phòng khách đợi. Thấy anh và Lương Ứng Nhiên bước vào, Từ Tâm Di đặt Tiểu Niệm xuống rồi mới đứng lên.
“Anh Ngụy… Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Tâm Di. Anh Ngụy vẫn chưa khỏe hẳn, hay là nói sau đi. Chuyện…”
Trong khi Lương Ứng Nhiên đang nói thì Ngụy Hàn cũng đưa tay lên ngăn những lời tiếp theo, anh vẫn vô cùng thản nhiên nhìn cô gái trước mặt đang mang đầy căm giận với mình: “Cô cứ nói.”
Như được giải tỏa hết mọi uẩn khúc trong lòng, Từ Tâm Di tức giận nói ngay: “Mọi thứ là anh nợ Dâu tây, tại sao thế hả? Sao anh lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô ấy, tại sao vậy? Anh có biết Dâu tây vì anh mà đã chịu đựng những gì không? Cô ấy từ một tiểu thư có đầy đủ mọi thứ mà phải đến ở trong căn nhà chật hẹp, phải hạ mình quỳ hàng giờ rót rượu cho bọn đàn ông khốn kiếp kia, còn mỗi đêm giật mình gặp ác mộng gọi tên anh. Những lúc như thế, anh có biết Dâu tây đã nói gì không? Cô ấy nói không sao, cô ấy yêu anh nên có thể hy sinh mọi thứ vì anh. Còn nữa, quả thận đó… Dâu tây bán thận để cứu anh…” Thấy mặt Ngụy Hàn đã càng biến sắc trầm trọng, Từ Tâm Di không hề có ý nhượng bộ mà càng bức xúc: “Tôi bảo cô ấy đừng đợi anh, nhưng Dâu tây lại nói dù có đợi thêm hai mươi năm, cô ấy vẫn đợi, nhìn Dâu tây khóc, anh có đau lòng không hả? Anh ra ngoài ăn chơi như thế có bao giờ nghĩ đến cô ấy đang ở nhà chờ anh không? Anh có thấy thương xót chút nào không hả?”
“Tâm Di!” Lương Ứng Nhiên không chịu được nên gọi lớn tên cô.
Mặt Từ Tâm Di không hề thay đổi, chỉ toàn là những ấm ức thay cho Đổng Tây. Còn về Ngụy Hàn, mi mắt anh cụp xuống, trên mặt chỉ còn là một màu đen u ám, phải đợi rất lâu anh mới ngước lên trả lời: “Đúng vậy… Là tôi nợ Tiểu Tây…”
Nói rồi, anh bỏ mặc mọi thứ mà đi về phía cầu thang, nhìn cái dáng vẻ đó làm cho Từ Tâm Di cũng không nói được gì nữa. Ngụy Hàn chống tay vào tường ngăn cơn đau mà bước vào phòng của Đổng Tây. Lương Ứng Nhiên đi phía sau cũng chẳng dám dìu, chỉ biết lo lắng.
“Anh Ngụy! Bác sĩ nói anh vẫn chưa xuất viện được, vết thương vẫn còn chảy máu đó…”
Ngụy Hàn đến ngồi bên giường, không trả lời. Anh khó khăn nằm xuống, kéo chăn đắp lên người rồi nhắm mắt.
Trần Tùng Bách từ dưới lầu đi lên, nhìn Lương Ứng Nhiên vẫn ở ngoài cửa đứng ngồi không yên. Anh cũng nhìn vào trong, cảnh tượng này, trước nay chưa từng thấy.
“Cứ để anh ấy nghỉ ngơi đi!”
“Anh giải quyết rồi chưa?”
“Tên còn sống đã nhận tội giết hai tên đồng bọn vì chia lợi ích không đều. Còn về chủ mưu… tên đó cũng không rõ, hắn nói mỗi lần giao dịch đều là đại ca của hắn giao dịch.”
Lương Ứng Nhiên không hỏi nữa, trong lòng anh liền nhớ đến một người, nhưng anh không dám suy đoán linh tinh. Anh chỉ thở dài lo lắng nhìn vào trong: “Tôi không yên tâm nhìn anh ấy như vậy. Bác sĩ nói…”
“Tôi nghĩ trên người anh ấy còn một chỗ đau hơn vết thương đó.”
Cắt ngang lời của Lương Ứng Nhiên, Trần Tùng Bách nhìn lại Ngụy Hàn rồi quay đầu đi. Đúng thế, ngay cả Ngụy Hàn còn biết, trên người mình có một chỗ đang rất đau, máu rỉ ra từng giờ.