KLEIN BLUE - Chương 8
Tôi đưa Tống Uyên Minh vào phòng vẽ tranh của mình.
Cậu ấy còn quý trọng những bức tranh lộn xộn trên mặt đất hơn tôi, cẩn thận nhặt từng bức lên xem xét kỹ lưỡng, chỉ cần tìm thấy một dấu vết hư hỏng nào sẽ đưa đến triễn lãm nghệ thuật để sửa.
Cậu mặc quần áo lao động, tẩy sạch những màu cứng đầu đã khô bám trên bảng màu.
“Cậu tẩy nó làm gì?” Tôi khoanh tay đứng nhìn, vừa nhìn vừa nói mỉa.
“Mình sẽ làm sạch những thứ này hết, chờ đến ngày nào đó cậu cầm cọ lần nữa thì có thể sẽ dùng tới…” Cậu ấy không bao giờ phàn nàn, thậm chí còn lau những chỗ không lau được bằng cồn, hiền lành đến không hiểu nỗi.
Trong khoảnh khắc vài màu vẽ văng lên tay cậu, giống như lần đầu tiên tôi gặp Lam, trên tay Lam cũng dính màu vẽ như vậy.
Tôi không nhịn được mà ôm cậu ấy từ phía sau, tham lam hít lấy hơi thở trên người cậu.
Tôi muốn phân biệt, tôi muốn xác nhận cẩn thận.
Nhưng trên người cậu ấy không có hơi thở ẩm ước của biển, chỉ có một hương hoa nhẹ nhàng thanh khiết.
Cậu ấy không phải Lam.
Nhưng cậu ấy có thể ở bên cạnh tôi lâu dài.
Trong phòng vẽ tranh trống rỗng, giọng nói của Tống Uyên Minh đầy bất an, “A Tần, mình có thể thích cậu không?”
19
Tôi không từ chối.
Có thể nói là Tống Uyên Minh vui mừng khôn xiết.
Cậu ấy nói năng lộn xộn, muốn ngày mai ra ngoài thư giãn cùng tôi, “Hay là…Hay là đi chỗ cũ đi…”
Trước khi đi cậu còn cười khờ khạo với tôi.
Tôi quay lại phòng vẽ tranh lần nữa, sau khi được Tống Uyên Minh dọn dẹp, phòng vẽ tranh đã hoàn toàn rực rỡ hẳn lên.
“Thật đúng là tìm được một người bạn trai có năng lực…” Tôi định khóa cửa lại.
Đột nhiên, có tiếng vật nhỏ bằng kim loại rơi xuống đất sau cánh cửa.
Trải qua một khoảng thời gian dài trị liệu tâm lý, tôi đã hoàn toàn cai thuốc, đến thời điểm này thì khả năng bị ảo giác thính giác cũng ít hơn.
Tôi mở cửa ra lần nữa, sàn nhà đã được lau dọn sạch sẽ, trên đó không có gì cả.
Tôi nghe lầm rồi sao?
Tôi quay người định đi thì chợt thoáng thấy một chiếc nhẫn bạc nằm trong rãnh nhỏ sau cánh cửa, có lẽ là do công tắc cửa bị rung nên nó liên tục phát ra tiếng.
Năm học lớp mười một có đi biển, tôi đã mua một món quà lưu niệm ở một cửa hàng ven biển, hôm sau đi tắm biển thì tôi xém bị chết đuối, suýt nữa thì không quay lại được nữa.
Cứ ngỡ nó đã rơi xuống biển rồi, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Tôi không để tâm, sau khi nhặt nó lên, tôi đặt nó trên bàn.
20
Tống Uyên Minh và tôi đã hẹn hò thêm vài lần nữa.
Cậu ấy đưa tôi đến gặp ba mẹ, tôi cũng đưa cậu đến gặp mẹ tôi.
Khi cậu là bác sĩ tâm lý của tôi, mẹ tôi đã rất thích cậu, bây giờ cậu ấy có thể làm con rể của mẹ thì mẹ tôi đã không thể nhịn cười được.
“Quyết định chuyện hôn nhân càng sớm càng tốt.” Mẹ đặt tay chúng tôi chung với nhau, rồi nói với Tống Uyên Minh, “A Tần và con có thể dọn đến ở chung, có người chăm sóc cho con bé thì dì cũng yên tâm.”
Hôm đó Tống Uyên Minh uống ít rượu, nói chuyện với tôi bằng đôi mắt đỏ hoe, “A Tần, cậu có biết chuyện dễ nhất mình làm trong đời này là gì không?”
“Là gì?”
“Là mình chỉ yêu cậu.”
Tôi cười hờ hững, “Bởi vì mình quá tốt?”
Tống Uyên Minh nấc lên, “Ừm, vậy cậu có biết việc khó khăn nhất với mình là gì không?”
“… Chính là học cách yêu cậu.”
Tôi hơi sửng sốt.
Trong giọng nói của cậu ấy có sự thương tâm, có sự tủi thân, nhưng nhiều nhất chính là sự may mắn.
“Thật may là mình đã học được.” Cậu ấy ngã vào vòng tay tôi, say đến bất tỉnh, “Thật may mình mới là người may mắn đó.”