KÍNH VỊ TÌNH THƯƠNG - Chương 5: Rước lấy ngoại tộc vào nhà, thảo nguyên nhấc lên tai họa
- Trang chủ
- Truyện tranh
- KÍNH VỊ TÌNH THƯƠNG
- Chương 5: Rước lấy ngoại tộc vào nhà, thảo nguyên nhấc lên tai họa
Chương 5: Rước lấy ngoại tộc vào nhà, thảo nguyên nhấc lên tai họa
Bụng Phù Dung dần dần phồng lên, trong vương trướng tràn ngập niềm vui nghênh đón một sinh mệnh mới.
Vu y nói, đứa nhỏ này sẽ chào đời trong mùa đông tuyết rơi đầy trời, đối với hài tử sinh ra ở thảo nguyên mà nói, đây chính là thời tiết tốt nhất. Vào cuối thu, một ít tiểu bộ thường sẽ vì tranh đoạt đồ ăn qua mùa đông mà liều chết, nhưng chỉ cần tuyết đầu mùa rơi xuống, tất cả chiến sự đều sẽ dừng lại. Việc này cũng có nghĩa là hài tử thứ ba của Khất Nhan gia sẽ có một đoạn thời gian khá dài vượt qua thời kỳ yếu ớt của trẻ sơ sinh.
Phù Dung sắp làm mẫu thân lần thứ ba, nàng sớm đã ngựa quen đường cũ, từ khi biết được bản thân mang thai thì đã bắt đầu làm quần áo cho hài tử, hơn nữa còn có đồ lót A Cổ Lạp dư lại, tất cả đều được chuẩn bị đầy đủ cả rồi.
Phu thê Tô Hách Ba Lỗ đều có cùng dự cảm: Thai này sẽ là nam hài, một nam hài gánh vác việc giải thoát sứ mệnh của trưởng tỷ!
Từ đầu mùa đông tới nay, tuyết đầu mùa đã kéo dài được mấy ngày, đọng chừng nửa thước. Tô Hách Ba Lỗ vui vẻ nói với A Cổ Lạp: “A Cổ Lạp ngươi tới xem, tuyết lớn là thiên thần ban ơn cho người thảo nguyên chúng ta. Có nó, năm sau cỏ khô nhất định sẽ màu mỡ.”
Nhưng chỉ vài ngày sau, Tô Hách Ba Lỗ bỗng nhiên dẫn theo một đội nhân mã vội vàng ra cửa.
Có tiểu bộ tới báo: A Tạp bộ phụ thuộc vào Xanh Lê bộ bị gϊếŧ hại tàn bạo… Rốt cuộc là ai đã phá hủy minh ước đông hưu của thảo nguyên?
Đội ngũ đi hết một ngày một đêm, Tô Hách Ba Lỗ từ rất xa đã nhìn thấy một mảnh cháy đen chói mắt và màu đỏ tươi loang lổ. Đến khi tới gần, dũng sĩ Xanh Lê bộ mặc dù đã quen nhìn thấy cảnh gϊếŧ chóc nhưng bọn họ cũng không khỏi hít hà một hơi: Đâu đâu cũng đều là xác chết đã đông cứng lại, ngay cả người già và trẻ con cũng không thể may mắn thoát khỏi.
“Bố Thấm.”
“Đại hãn!”
“Ngươi vòng ra phía sau, nhìn xem lều gia súc như thế nào.”
“Vâng.”
Tô Hách Ba Lỗ xoay người xuống ngựa, đi đến trước mấy thi thể rồi quan sát từng cái một. Hắn phát hiện vết thương chí tử của những người này đều không phải do loan đao gây ra mà lại là mấy cái lỗ thủng lớn nhỏ bằng cái nút bình, còn có vài người thì bị loạn tiễn bắn chết. Mũi tên cơ hồ xỏ xuyên qua thân thể, chỉ lộ ra đầu mũi tên.
Tô Hách Ba Lỗ hơi khom người trước người chết, hắn rút mũi tên trên thi thể ra, nhìn trên mũi tên có khắc những dòng chữ khéo léo mà vô cùng hoảng hốt.
Kiểu chữ ngay ngắn chỉnh tề, đúng là chữ viết ở Vị Quốc nơi ở của Phù Dung.
“Báo Đại hãn!”
Bố Thấm quỳ một gối trên mặt đất, báo lại: “Lều súc vật có rất nhiều xác dê bò…”
Bố Thấm không hiểu: Nếu đối phương không muốn đồ ăn, vì sao phải công kích A Tạp bộ vào trời đông giá rét? Trông thấy mấy trăm xác chết dê bò, hắn đau lòng không thôi.
“Đã biết.”
Tô Hách Ba Lỗ bẻ gãy mũi tên trong tay, suy nghĩ một chốc lại đặt nửa mũi tên có khắc chữ vào trong lồng ngực: Người Vị Quốc sao sẽ tới thảo nguyên? Nếu muốn biết rõ ràng, hắn cần phải đi tới một chỗ.
“Lên ngựa! Đi theo ta.”
Đội ngũ tiếp tục nam hạ, xuất phát đến đại bản doanh của Đồ Ba bộ. Đồ Ba bộ bị xua đuổi đến bờ Lạc thủy, quân đội Vị Quốc muốn tiến sâu vào thảo nguyên thì không thể không vòng qua Đồ Ba bộ.
Trừ phi, bọn họ trước một bước bị gϊếŧ!
Mấy ngày sau, Tô Hách Ba Lỗ mang theo nhân mã, dừng lại cách Đồ Ba bộ hơn trăm trượng…
Bố Thấm ở phía sau chỉ vào một dị vật cao ngất, kinh hãi hô lên: “Đại hãn, ngài mau xem.”
Tô Hách Ba Lỗ híp mắt: Thứ này hắn đã thấy qua! Đó là các tòa tháp của quân đội Vị Quốc, binh lính đứng ở bên trong có thể nhìn ra rất xa.
“Mọi người quay ngựa lại, lui về.”
“Đại hãn? Thứ kia là cái gì?”
Tô Hách Ba Lỗ cắn chặt răng: “Đồ Ba bộ cấu kết Vị…ngoại tộc.”
Người hắn mang theo cũng không nhiều, hơn nữa mấy ngày nay mệt nhọc nên không thể chống lại Đồ Ba bộ, vì thế nhanh chóng quyết định lui lại.
Khi Ngạch Nhật Hòa được lính gác thông tri và mang theo nhân mã chạy tới, đội ngũ của Tô Hách Ba Lỗ đã đi xa.
Ngạch Nhật Hòa quan sát vó ngựa trên nền tuyết, nói với một vị mặc áo giáp ở bên cạnh: “Nam sứ, bọn họ cũng không mang theo nhiều người, không bằng ta tự mình dẫn người đuổi gϊếŧ.”
Nghe xong binh lính phiên dịch, nam tử vuốt chòm râu: “Khả Hãn tạm thời đừng nóng nảy, bản tướng quân đều có an bài.”
Ngạch Nhật Hòa vội vàng nói: “Người tới rất có khả năng là Xanh Lê bộ! Tô Hách Ba Lỗ được xưng là “mãnh hổ”, thủ hạ tinh tráng dũng sĩ mấy vạn người, nếu hắn mang theo đại quân tới, Đồ Ba bộ khó có thể chống đỡ!”
“Kỳ thật bản tướng quân cũng hy vọng hắn khuynh sào xuất động, như thế cũng miễn đi rất nhiều phiền toái. Mấy ngày nay mặt sông đã đóng băng, lúc sau bổn tướng quân sẽ viết một phong thư xin thái úy đại nhân nhổ trại tiến quân. Bốn mươi vạn đại quân Vị Quốc ta mượn hàn băng qua sông sáng đi chiều đến san bằng hết lũ kia, mà khoan, bọn chúng kêu là gì?”
“Xanh Lê bộ.”
“Phải, diệt Xanh Lê bộ dễ như trở bàn tay.”
Ngạch Nhật Hòa ngây ngẩn cả người. Hắn cho rằng hai vạn người vị nam sứ này mang đến đã là dũng sĩ cường tráng nhất Vị Quốc. Nói cho cùng, bọn họ đều mặc trang phục làm bằng sắt khiến cho mũi tên không thể xuyên qua, mỗi người chỉ cần trang bị tùy tiện thì đã có thể bắn ra mũi tên binh khí, lại không nghĩ rằng dũng sĩ giống như vậy còn tới bốn mươi vạn!
Vào ngày tàn sát A Tạp bộ, hắn đã tận mắt trông thấy sức chiến đấu của bọn họ, cũng chỉ mới một canh giờ mà không ai có thể sống sót…
Tô Hách Ba Lỗ để tâm phúc của mình trở về truyền lệnh đề phòng, bản thân dẫn theo người suốt đêm đi tới Duy Khả bộ.
Hãn Vương Duy Khả bộ nghe nói Đồ Ba bộ cấu kết người phương nam thì giận không thể át, lập tức cùng Tô Hách Ba Lỗ đạt thành minh ước thảo phạt.
Sau khi Tô Hách Ba Lỗ rời đi, Hãn Vương Duy Khả bộ tự mình mang theo vài vị nhi tử đi đến A Tạp bộ trước, sau khi trở về liền đề phòng ở mức cao nhất…
Một hồi chiến tranh không thể tránh khỏi cứ yên lặng không hề báo trước như vậy, nó yên lặng tới vào trời đông giá rét – thời điểm vốn dĩ bọn họ ai ai cũng đều phải ngừng chiến.
Nhưng lệnh mọi người không nghĩ tới chính là: Hai đại bộ lạc thảo nguyên tập kết gần mười vạn dũng sĩ, nhưng đứng trước vũ khí tiên tiến của Vị Quốc thì không thể chịu nổi một kích, thế cuộc chiến tranh nghiêng về một phía.
Tô Hách Ba Lỗ tự mình mang binh xung phong, hắn trơ mắt nhìn dũng sĩ hai bộ lần lượt ngã xuống, ngay cả địch nhân cũng chưa chạm vào được!
Người Vị Quốc đứng trên tường cao dùng băng tuyết đúc thành, cầm lấy những binh khí kỳ quái, mũi tên bắn ra che phủ cả bầu trời.
Sau vài lần liên tục tấn công, dũng sĩ hai tộc bị thương một phần ba, bọn họ thật vất vả vọt tới dưới tường băng nhưng chờ bọn họ lại là vô số tảng đá lớn, khối băng, dầu sôi, cùng với những thứ Tô Hách Ba Lỗ chưa từng gặp qua: Hàng rào làm bằng những mảnh gỗ vót ngọn quấn vào nhau.
Cọc gỗ nhọn hoắc nhanh chóng phóng to ở trong mắt hắn, quanh mình hết thảy đều biến chậm, tiếng chém gϊếŧ và tiếng gió bên tai cũng dần dần đi xa…
“An đạt cẩn thận!” Một dũng sĩ thảo nguyên phi lại, đẩy Tô Hách Ba Lỗ ra, để cho bản thân bị cọc gỗ đâm trúng.
“An đạt!” Cọc gỗ chọc thủng người Cổ Kỳ, tạo ra mấy cái lỗ tràn đầy màu tươi, miệng mũi hắn đồng thời phun ra máu. Hắn quay đầu nhìn Tô Hách Ba Lỗ, cặp mắt màu hổ phách lộ ra sự tuyệt vọng cùng khó hiểu, rất nhiều không cam lòng chỉ hóa thành ba chữ: “An đạt, chạy…”
Binh bại như núi đổ, ở trước mặt bốn mươi vạn đại quân của Vị Quốc, “mãnh hổ” thảo nguyên bách chiến bách thắng lại ảm đạm thất sắc.
Lục Quyền quan sát người thảo nguyên chạy trối chết, vừa lòng vuốt chòm râu: “Minh Kim, thu binh!”
“Vâng, thái uý đại nhân.”
Ngạch Nhật Hòa bị chấn động nói không nên lời, qua một hồi lâu mới thật cẩn thận dò hỏi: “Tô Hách Ba Lỗ không thể đỡ nổi một chiêu, không bằng để ta dẫn người truy kích?”
“Giặc cùng đường chớ truy đuổi, ngươi có hiểu không?” Lục Quyền nói xong thì cười lạnh một tiếng, hiện ra nhàn nhạt khinh miệt.
Tô Hách Ba Lỗ mang theo tàn binh trở lại đại doanh, nhốt chính mình ở lều trại chừng nửa ngày. Sau khi ra ngoài, hắn ban bố mấy cái vương lệnh.
Hắn phân công ba vị ủy thác trọng thần còn khoẻ mạnh dẫn dê bò trong tộc, phụ nữ và trẻ em đồng thời rút lui. Còn hắn sẽ mang ba ngàn dũng sĩ cùng một chút đồ ăn tử thủ đại doanh.
Nhất thời có không ít người phản đối vương lệnh, khổ khuyên không có kết quả, bọn họ cũng chỉ có thể chấp hành.
Tô Hách Ba Lỗ kỳ thật rất rõ ràng: Trốn đến chỗ sâu thảo nguyên mới có một đường sinh cơ, nhưng Phù Dung sắp lâm bồn, ngay cả lưng ngựa đều không thể lên chứ nói gì đến cưỡi ngựa đường dài. Đến lúc đó tộc nhân chắc chắn khuyên hắn bỏ lại Phù Dung, nhưng vô luận như thế nào hắn cũng không thể làm được!
Các lều trại đều đang sắp xếp hành lý, toàn bộ Xanh Lê bộ vô cùng hỗn loạn. A Cổ Lạp nắm tay Tiểu Điệp tìm được phụ thân: “Phụ hãn, ta muốn lưu lại cùng người và mẫu thân.”
“Ta cũng muốn!”
“Không được! Lập tức trở về thu thập đồ vật đi!”
A Cổ Lạp tiến lên một bước: “Phụ hãn, vì sao người cùng mẫu thân không đi với chúng ta?”
Tô Hách Ba Lỗ nhìn chăm chú hai nữ nhi thật lâu, hắn thở dài một tiếng, vỗ về đầu Tiểu Điệp lại đè lấy bả vai A Cổ Lạp, nói: “Mẫu thân ngươi sắp sinh, phụ hãn dẫn người ở chỗ này một đoạn thời gian, chờ đệ đệ ngươi sinh ra thì sẽ đi tìm các ngươi.”
“Nhưng mà…”
“A Cổ Lạp!”
“Phụ thân…”
Tô Hách Ba Lỗ lại than một tiếng, nhìn chăm chú vào A Cổ Lạp, đôi mắt hắn thâm trầm, hắn nói: “Khi phụ hãn còn nhỏ, Xanh Lê bộ cũng từng xảy ra một hồi biến loạn, ngạch sao cách (gia gia) của ngươi cũng đưa phụ hãn đi giống như vậy mới bảo vệ huyết mạch cuối cùng của Xanh Lê vương tộc. Ngươi là nhi tử duy nhất của phụ hãn, chỉ cần ngươi còn sống Xanh Lê bộ liền có hy vọng. Nghe lời phụ hãn, mang muội muội ngươi đi, bảo hộ nàng cho tốt.”
Hốc mắt A Cổ Lạp đỏ lên, cố nén xúc động muốn ôm phụ thân: “Ta đã biết, ta lập tức mang muội muội trở về thu thập hành lý.”
Phù Dung tâm loạn như ma, mang thân mình cồng kềnh thu thập hành trang vì hai đứa nhỏ, nàng chưa từng đọc sách cho nên cũng không biết kế sách gì hay để bảo với hai đứa nhỏ. Hộ vệ tới thỉnh vài lần nàng mới bừng tỉnh, nhớ lại một câu trong mấy vở kịch khi còn nhỏ nàng nghe được: “A Cổ Lạp, Tiểu Điệp, các ngươi lại đây.”
Hai đứa nhỏ dắt tay đi đến trước mặt Phù Dung, hồng hốc mắt kêu một tiếng: “Mẫu thân.”
“A Cổ Lạp, ngươi phải chiếu cố tốt muội muội, mẫu thân và phụ hãn của ngươi rất nhanh sẽ tìm được các ngươi.”
“Vâng, mẫu thân yên tâm.”
“Mẫu thân từng dạy các ngươi mấy câu Vị Quốc, còn nhớ rõ sao?”
A Cổ Lạp gật gật đầu: “Nhớ được một ít.”
“Nếu như truy binh hung mãnh, các ngươi liền tìm cách trốn về hướng nam, vượt qua Lạc thủy đến Vị Quốc.”
—
Đội ngũ rút lui xuất phát, Ba Âm đi đến bên cạnh A Cổ Lạp mà không nói một lời. Vài dặm qua đi, hắn đột nhiên siết chặt dây cương rồi ngừng lại.
“Ba Âm, sao ngươi không đi nữa?”
Ba Âm cắn chặt răng: “An đạt, ngươi dẫn Tiểu Điệp theo chân bọn họ đi, ta phải quay về.”
A Cổ Lạp trầm mặc nhìn Ba Âm, người sau tiếp tục nói: “Đồ Ba bộ gϊếŧ a ba ta, ta phải về báo thù cho hắn!”
A Cổ Lạp trông thấy đôi mắt Cổ Kỳ Ba Âm đỏ bừng, cũng không biết nên nói cái gì.
“An đạt, ngươi phải cẩn thận! Chờ ta báo thù xong, ta sẽ cùng Đại hãn đi tìm ngươi.”
“Được, ngươi cũng cẩn thận.”
Ba Âm dùng ngón cái móc vòng cổ nanh sói trong người ra, quơ quơ: “Tù và sừng trâu đâu?”
A Cổ Lạp sờ sờ ngực: “Mang theo đây.”
Ba Âm cười xán lạn: “Ta đi đây, an đạt!”