KINH HỒNG VŨ - Chương 49: Chương 49
“Buông tay! Ngươi mau buông tay!”
“Đừng hét, đừng hét! Ta sẽ không làm đau nàng! Đừng hét”
Thân ảnh ở trên đối phương thân thể ngự trị, dùng lực chế trụ nàng.
“Ngươi mau buông tay! Không thể!”
Nhìn thấy đối phương không ngừng đem y phục trên người mình xé nát, nàng thanh âm lại nâng cao thêm một lần.
“Mỹ nhân, mỹ nhân đừng sợ, ta sẽ không làm đau nàng a! Ta sẽ khiến nàng cực độ khoái hoạt!”
Hắn cũng không dừng tay, nắm lấy mảnh vải phía dưới một cái thật mạnh xé bỏ.
“Ngươi cầm thú không bằng! Ngươi mau buông tay!”
“Mỹ nhân hảo khả ái! Nàng càng chống cự, ta đương nhiên càng nhận thấy nàng mê hoặc.”
“Ngươi súc sinh! Buông ta ra!”
“Đừng hét! Ngoan, để ta thương yêu nàng!”
“Súc sinh! Súc sinh!”
Nàng ra sức, liên tục đánh ở trên vai hắn.
Hắn ra sức đè nàng ở dưới thân, bắt đầu cởi đi y phục ở trên người.
“Kẻ nào?” Tiểu Bạch chạy đến bên này, chỉ kịp thời nhìn thấy được bóng đen chật vật thật nhanh bỏ chạy.
Tiểu Bạch kế đó cũng không có đuổi theo, nàng trước tiên trở lại bên kia nhìn một chút người kia.
“Nàng không sao?” Tiểu Bạch cởi xuống ngoại bào phủ lên thân thể đối phương, biểu hiện thập phần lo lắng, thế nhưng lại không biểu lộ ra bên ngoài.
“Bảo bối.” Nàng thật nhanh lao đến ôm lấy Tiểu Bạch, thanh âm đứt quãng.
“Ở đây.
Ở đây.” Tiểu Bạch xoa xoa lưng của nàng, ra sức hống nàng.
“Bản vương thật sợ!” nàng lại thêm khóc lớn hơn.
“Không gì.
Ta ở đây bồi nàng.” Tiểu Bạch dùng thêm lực ôm lấy nàng.
“Hắn khi dễ bản vương.” nàng thân thể đều hãm vào ở trong ngực Tiểu Bạch.
“Phu nhân đừng sợ.
Tiểu Bạch ở đây bồi nàng.” Tiểu Bạch ở bên tai của nàng ôn nhu nói.
“Hắn lại dám khi dễ bản vương! Hắn làm nhục bản vương!” nàng ngọc thủ giữ chặt vạt áo của đối phương.
“Ta sẽ tìm hắn.” Tiểu Bạch sắc diện một mảng ảm đạm thâm trầm.
Tiểu Bạch bởi vì ôm lấy nàng, mới không nhìn thấy được nàng ở bên này khóe môi cong thành một vòng ẩn ý.
Buổi sáng.
Hôm nay tiết trời có chút oi bức, cho nên cũng không còn bao nhiêu người lưu lại khu đất, bọn họ đa phần đều đi đến con sông phía sau ngâm mình.
Của Tô Phá Ca mấy vị phi tử từ sớm cũng không biết đã rời đi nơi nào.
Tiểu Bạch cho vào ống trúc một ít đường trắng, đảo qua một lần, mới cầm lên ống trúc, đi đến bên kia.
“Nàng uống một chút.” Tiểu Bạch hướng nữ nhân trước mặt đưa đến ống trúc.
“Hôm nay lại có trò gì?” Diêm Hạ Vu mỉm cười.
“Nước quả lạnh.” Tiểu Bạch hạ thấp thân thể, ngẩng đầu nhìn nàng.
“Ổ, lần này không phải thức ăn sao?” Diêm Hạ Vu đem Tiểu Bạch cái mũi nhéo một cái.
“Nàng thử một chút.” Tiểu Bạch kê ống trúc lên trên môi của đối phương.
Diêm Hạ Vu uống vào một ngụm nước quả.
Quả thật là thanh mát ngon miệng.
Nàng nhìn thân ảnh ở trước mặt nàng hiện tại, đối phương trên trán phủ lấy một tầng mồ hôi mỏng, chóp mũi cũng có chút ửng hồng, thật sự là cảnh tượng nàng ít khi nhìn thấy.
“Nhìn xem nàng, chật vật như vậy.
Thật giống tiểu miêu miêu nha.” Diêm Hạ Vu lấy ra khăn tay, thay Tiểu Bạch lau mồ hôi.
“Ta không phải.” Tiểu Bạch chau mày.
Bản thân lại có chỗ nào giống một cái tiểu miêu a?
“Được được, nàng không phải.
Lại hơn hết giống tiểu Tầm Tầm.” Diêm Hạ Vu che miệng cười một cái.
“Bạch hổ ngu ngốc?” Tiểu Bạch nghi hoặc.
“Nàng a, lại có phụ thân đi mắng chửi bản thân hài tử ngu ngốc đâu?” Diêm Hạ Vu ở trước mặt trách móc đối phương một câu.
“Xứng đáng.” Tiểu Bạch làm ra bộ dáng đương nhiên.
“Bản vương nói không lại nàng.” nàng nhận thua rồi.
“Vương Thượng đại nhân.
Dây đỏ dưới chân nàng là ở nơi nào?” Tiểu Bạch trời vừa sáng thì đã phát hiện sợi dây nàng lúc trước đưa cho đối phương hiện tại không thấy nữa, nàng vốn dĩ đã hỏi hướng đối phương hỏi đến, lại không nghĩ rằng bản thân sẽ nhất thời quên lãng.
Hiện tại nhớ đến mới trực tiếp hỏi nàng.
“Ân, là tối qua thì mất rồi.” Diêm Hạ Vu nghiêng đầu, không nhìn đến Tiểu Bạch.
“Hắn thì như vậy khi dễ nàng?” Tiểu Bạch lại hỏi thêm một lần.
“Ân.” Diêm Hạ Vu khó khăn gật đầu.
Tiểu Bạch sau đó không tiếp tục hỏi nàng, cũng không nói chuyện.
Tiểu Bạch chỉ một mực nhìn đến nàng.
Đối phương không ở bên ngoài biểu hiện, nàng tuy nhiên liền biết được đối phương đại não đang suy nghĩ.
Qua đi một lúc, Tiểu Bạch nháy mắt một cái, ở trong ngực áo lấy ra túi vải, đem ra một viên kẹo đường đẩy vào miệng của nàng.
“Bảo bối, hôm nay qua giờ ngọ chúng ta liền rời đi.” Diêm Hạ Vu cùng Tiểu Bạch phân phó.
“Đã biết.” Tiểu Bạch gật đầu.
“Nàng nhìn xem thì khi nào khí sắc lại như vậy dọa người đây? Sẽ khiến bản vương sợ hãi nha.” Diêm Hạ Vu đột nhiên ngọc thủ hai bên lại giữ lấy Tiểu Bạch bên má, nàng nhẹ nhàng ấn vào, kéo kéo mấy cái.
“Ta không phải hài tử.” Tiểu Bạch mặt bị nàng kéo đến phát đau, không nghĩ lại bị nàng xem thành tiểu hài tử đi trêu chọc.
“Nàng đương nhiên không giống.
Có cái hài tử nào lại khó coi như nàng!” Diêm Hạ Vu yêu thích không ngừng tay, cảm giác trên tay truyền đến cũng rất tốt, rất mềm mại.
Tiểu Bạch không có đáp trả nàng, đôi nàng hành vi vô thố chỉ có bản thân âm thầm chịu đựng.
Dung Đới Giai cùng Tô Vân Hi các nàng a, thì từ lâu đã về trại.
Các nàng hai người ngồi ở nơi đó phóng đạo quang đến nơi của Tiểu Bạch ở bên này, trong lòng đều là lửa giận.
Dung Đới Giai nàng nghĩ một chút, tên đó trước nay đều ở trước mặt nàng giả dạng một cái băng lạnh nam nhân cực độ hàn khí, nàng cho dù là bày ra như thế nào loại phương kế hắn đều không hề để nàng vào trong mắt.
Nàng sủng hắn đều sủng đến thấu thiên, hắn lại xem nàng ý tốt ném bỏ không màn tới.
Hiện tại thì thế nào, ở bên cạnh lưu đến cái khác nữ nhân rồi, nàng xem đến quả thật thừa nhận xinh đẹp hơn nàng mấy phần, thế thì như thế nào, nàng ta lại có thể sánh bằng nàng thân phận cao quý? Có thể sánh bằng nàng hô phong hoán vũ sao? Vậy mà hắn lại ở trước mặt đó nữ nhân như cái tiểu miêu ngoan ngoãn chạy theo phía sau nàng, ra sức lấy lòng nàng, bản cung mới khinh ngươi ở trước kia bộ dạng đối bản cung kiêu ngạo.
Đúng là tức chết bản cung!
Tô Vân Hi ở đối diện lại không giống như nàng chỉ suy nghĩ nàng sủng vật bị người khác đoạt đi mà sinh khí.
Nàng đạo quang sắt bén lia đến, tựa muốn đem nữ nhân bên kia xé thành ngàn mảnh như vậy.
Hắn đối nàng liên tục khướt từ nàng cái hảo ý, cùng nàng duy trì khoảng cách, đối nàng không chỗ nào khác biệt băng sơn ngàn năm cho dù quang minh có rọi vào cũng không tan chảy.
Hắn đối cái kia nữ nhân hoàn toàn khác biệt nàng, hắn ở trước mặt nàng thẳng thắn mắng chửi, hiện tại lại có thể ở trước mặt đó nữ nhân có thể hạ mình ôn nhu.
Hắn đối nàng nhìn cũng không nhìn bằng nửa con mắt, lại có thể nhìn đó nữ nhân đến như vậy xuất thần.
Hắn bỏ mặc nàng, lại có thể đối đó nữ nhân như vậy chu đáo bảo hộ.
Làm sao lại có thể? Làm sao đối nàng như vậy chán ghét, lại đối nữ nhân kia một mực hòa nhã? Làm sao lại có thể ngày đêm đấu khẩu, lại có thể cùng nữ nhân kia hòa hảo thân mật? Nàng thể hiểu, cũng không cam tâm!
“Quận chúa, nương nương.
Hoàng thượng trở về rồi, người căn dặn nô tài cùng hai vị nói chúng ta một hồi sẽ cùng mấy người Phạm sư phụ ở bên kia dùng cơm.
Nhắc nhở hai vị thu xếp chỉnh tề một chút.” tiểu Hi tử đi tới bên cạnh Dung Đới Giai cùng Tô Vân Hi, cung kính cuối đầu truyền dụ.
“Hắn mời được Phạm Vô Cứu dùng cơm sao?” Tô Vân Hi quay đầu nhìn đến tiểu Hi tử, thật nhanh nghi vấn.
“Dạ phải.
Hoàng thường từ sớm đã gọi người cùng Phạm sư phụ nói đến rồi.” tiểu Hi tử cuối đầu.
“Như vậy còn người bên cạnh hắn?” Dung Đới Giai tìm kiếm thân ảnh của Tiểu Bạch ở bên kia, tuy nhiên lại không nhìn thấy.
“Là cái đó vị cô nương họ Diễm? Thật sự ban đầu Phạm sư phụ đã không chấp thuận, tuy nhiên người sau đó lại hỏi qua vị đó cô nương ở bên cạnh, nhìn thấy nàng gật đầu liền mới đáp ứng thôi.” tiểu Hi tử cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.
Hắn ở thời điểm Phạm sư phụ còn lưu lại hoàng cung cũng chưa từng nhìn thấy Phạm sư phụ cùng nữ nhân khác như vậy hảo thân mật đâu.
“Nàng họ Diễm?” Dung Đới Giai nhíu mày.
“Có biết được tên họ nàng không?” Tô Vân Hi hỏi thêm một câu.
“A, vừa vặn nô tài nghe được Phạm sư phụ nhắc đến.
Nàng họ Diễm gọi là Linh Cơ, là Phạm sư phụ thân sinh tỷ tỷ.”
“Tỷ tỷ?” hai người các nàng nhất thời đều kinh ngạc.
“Phải a.
Nô tài không nói với hai vị nữa, nô tài thỉnh cáo lui chuẩn bị.” tiểu Hi tử làm cái lễ liền thoái lui.
Tô Vân Hi cùng Dung Đới Giai thất thần.
Là hắn thân sinh tỷ tỷ? Không thể nào! Là thân sinh tỷ đệ lại có thể làm ra cái loại đó thân mật hành động như vậy? Các nàng đại não hiện tại đều có một ý niệm khiến bản thân thập phần hoảng sợ.
“Phạm Vô Cứu ngươi…!”
“Ngươi có phải hay không…?”
Giờ tỵ.
Đích thực như dự kiến.
Tô Phá Ca đoàn người cùng Tiểu Bạch mấy người các nàng ngồi chung một bàn lớn dùng cơm.
Hắn bộ dáng rất vui vẻ, cười thật lớn, cùng hắn thê thiếp mấy người chuyện nhiều đến nỗi nói không hết.
Diêm Hạ Vu cùng ba người Hắc, Thụy, Du ở một bên cũng chú tâm ăn cơm, không cùng mấy người Tô Phá Ca thảo luận, nếu có người hỏi đến bọn họ cũng chỉ tùy tiện nói mấy câu.
Chính là bọn họ đều không chú ý đến ở bên này, Tiểu Bạch từ đầu đến cuối đều không hề động đũa.
Nàng một phần nhận thấy những loại thức ăn này đối nàng phi thường khó nuốt, một phần nàng là vô tình lại nhìn thấy ở bên hông của nam nhân đối diện bản thân lưu lại một sợi dây đỏ.
Tiểu Bạch một mực nhìn đến hắn, mi mắt cũng chưa hề có nháy qua một lần.
Tô Phá Ca cười lớn, lại cảm nhận được toàn thân đều bị người khác chú ý.
Hắn nghiêng đầu, liền nhìn thấy nhân khẩu ở phía đối diện nhìn hắn không chớp mắt.
Hắn có phần hoảng loạn.
“Phạm sư phụ không biết là Tô mỗ có chỗ nào không đúng? Ngươi vì sao lại như vậy nhìn ta a?”
“Ngươi thuộc hạ tối qua có ít đi người nào?” Tiểu Bạch thanh điệu âm trầm.
“Làm sao vậy?” Diêm Hạ Vu nghe thấy người kia hỏi như vậy liền cảm thấy nghi hoặc.
” Không hề thiếu đi người nào! Ta đã hạ lệnh toàn bộ đều không thể rời khỏi địa phận.” Tô Phá Ca thẳng lưng ưỡn ngực khẳng định.
“Thật sự không thiếu?” Tiểu Bạch hỏi thêm một lần.
“Lão nhị ngươi làm sao vậy?” Tiểu Du nghi vấn.
“Có chuyện gì sao?” Tố Phượng Di nàng cũng không hiểu tại sao đối phương lại hỏi như vậy, hắn lại có ý gì sao?
“Tối qua có người dám ở nơi của ta làm loạn.” Tiểu Bạch không nhanh không chậm nói một câu.
“Người? Là kẻ nào?” Tô Vân Hi chau mày.
“Người nào lại như vậy thật to gan?” Tô Phá Ca mạnh tay một cái đập bàn.
“Hắn ở nơi của ta động thủ, khiến của ta tỷ tỷ nàng hoảng sợ.” Tiểu Bạch nâng lên bôi trà, uống một ngụm.
“Lão nhị, là thật?” Tiểu Hắc hướng Tiểu Bạch vấn.
“Hắn có phải chán sống rồi? Ở trước mặt ta lại dám lộng hành?” Tô Phá Ca sinh khí mắng chửi.
“Người đâu, tức khắc điều tra!” Tố Phượng Di hạ lệnh.
“Không cần.” Tiểu Bạch trước tiên ngăn cản.
“Như thế nào?” Dung Đới Giai không hiểu đối phương hà cớ lại ngăn cản điều tra.
“Là ngươi.” Tiểu Bạch đặt bôi trà đã cạn lên bàn, từ tốn nói.
“Ngươi? Là người nào?” Hải Ngôn đại não đều là mờ mịt.
Tiểu Bạch không trả lời bọn họ, nàng đạo quang chỉ duy nhất nhìn một hướng.
Bọn họ nhìn theo hướng của nàng, liền thấy được Tô Phá Ca ở bên này hoảng loạn.
“Ngươi…!ngươi hồ ngôn loạn ngữ! Ta là cửu ngũ chí tôn! Làm sao lại…!lại có thể làm ra loại chuyện như vậy!” Tô Phá Ca lảo đảo đứng không vững, tức khắc biện minh.
“Lão nhị, thật là hắn sao?” Tiểu Thụy tức giận nhìn đến hắn.
Ngươi lại dám động đến nàng ngươi liền không gặp may.
“Hoàng thượng, người đã làm cái gì?” Tố Phượng Di gấp gáp hướng đến hắn hỏi.
“Hắn tối qua ý định cưỡng bước ta.” Diêm Hạ Vu bên môi cong thành một vòng.
Bọn họ toàn bộ đều bàn hoàng.
Tố Phượng Di chính thức chấn kinh.
Nàng phu quân, như thế nào lại có thể làm ra loại sự việc hạ lưu như vậy?
“Hoàng thượng, người làm sao lại có thể đi cưỡng bức dân nữ!” Hải Ngôn nàng nhận thức trong lòng hung hăng bị đánh một cái.
“Phạm Vô Cứu ngươi to gan! Lại có thể đi giá họa trẫm! Chứng cứ ở chỗ nào?” Tô Phá Ca thật nhanh lui ra phía sau.
“Lão nhị, không cần chứng cứ, chúng ta tin tưởng ngươi!” Tiểu Du đối Tiểu Bạch khẳng định.
Tiểu Bạch đứng lên, đến gần Tô Phá Ca khiến hắn sợ hãi liên tục thoái lui.
Tiểu Bạch ở bên hông của hắn lấy ra một sợi dây đỏ.
“Thứ này là của nàng.”
“Ngươi…!ngươi…!” Tô Phá Cá vấp phải đá liền ngã ra phía sau.
“Hộ giá! Người đâu mau hộ giá!” hắn thuộc hạ ở bên kia nhận thức không ổn, tức khắc tiến lên bao vây lấy mấy người Tiểu Bạch.
“Lão nhị, không cần nhẫn nhịn hắn!” Tiểu Du nộ khí, cùng Tiểu Bạch nói một câu.
“Lão nhị, hắn dám động đến nàng, chúng ta nhất định không thể để hắn tiêu dao khoái hoạt như vậy được!” Tiểu Hắc nắm quyền.
“Súc sinh! Lá gan to như vậy! Dám động đến tổ tông của ngươi!” Tiểu Thụy hướng đến nam nhân bên kia trừng mắt nghiến răng.
“To gan! Các ngươi lại dám mắng chửi hoàng đế!?” Tố Phượng Di phượng uy đại phát, chỉ đến bốn người Hắc, Bạch, Thụy, Du bọn họ.
“Trẫm đường đường là thiên tử! Các ngươi dưới chân thiên tử lại to gan lộng hành! Người đâu, bắt họ lại cho trẫm!” Tô Phá Ca đứng lên, trực tiếp hạ lệnh.
“Thiên tử? Ngươi xứng?” Tiểu Bạch đạo quang bao phủ sát khí.
Binh sĩ xông đến bốn người Tiểu Bạch, mà bọn họ một chút động thái bỏ chạy hay phản khán đều không có.
Mấy vị phi tử của Tô Phá Ca trước đó thì đã thoái lui ra phía sau của hắn.
Mũi giáo đâm tới, Tiểu Bạch không tránh cũng không né, nàng nghiêng đầu, mũi giáo liền đi xuyên qua tai, nàng sau đó nắm lấy cổ của hắn, cũng không dùng quá nhiều sức thì đã nghe được âm thanh của xương gãy, tên đó binh sĩ vẫn chưa kịp phản kháng thì yết hầu vỡ nát, chết ngay tại chỗ.
Cảnh tượng này bị mấy người của Tô Phá Ca rõ ràng nhìn thấy trong mắt, khiến bọn họ phi thường sợ hãi.
Một đại hán cao lớn như vậy liền chưa kịp phòng bị thì đã bỏ mạng, còn chết thê thảm như vậy, đối phương ra tay hảo tàn nhẫn.
Tiểu Hắc giữ lấy một tên đại hán, xuất quyền đánh ở trên bụng của hắn, hắn sau đó thì gan, phổi cùng máu toàn bộ đều ói ra ngoài, lập tức tắt thở.
Tiểu Du cúi đầu tránh đi thanh đao, liền ở phía sau nắm lấy cổ áo của đại hán, nàng một cước đá ở trên lưng của hắn, đại hắn thân thể cao lớn xương sống bị gãy làm đôi, thân thể bị tách thành hai phần, chưa thể la hét liền đã chết đi.
Tiểu Thụy né ra đầu thương hướng đến bụng của nàng, Xoay người giữ lấy cánh tay của đại hán, nàng xuất trảo thủ, ngay ngắn đáp ở trên ngực của hắn, trảo thủ một đường xuyên thủng thiết giáp, nắm lấy tâm thất của hắn kéo ra ngoài.
Đại hán ngã xuống đất, ngực trái bị xuyên thủng một lỗ, tim cũng bị moi ra.
Tiểu Bạch nhận thức ở phía sau có lực đạo đánh tới nàng, Tiểu Bạch nhảy lên một cái thì đã ở phía sau của hắn.
Tiểu Bạch nắm lấy đại hán cái đầu, nàng một cước đạp ở trên lưng hắn, trên tay lại dùng sức kéo, liền đại hán cái đầu bị nàng kéo đứt khỏi thân thể.
Đại hán thân thể không có đầu ngã xuống, hồng huyết tuôn trào, nhuộm đỏ y phục của nàng.
Tiểu Bạch cầm cái đầu trên tay, mấy binh sĩ kia chứng kiến đồng hữu chết thê thảm như vậy cũng không dám xông lên nữa, sợ hãi liên tục thoái lui.
Tiểu Bạch đem cái đầu ném về phía toán người Tô Phá Ca, nàng lấy ra khăn tay, lau đi máu lưu lại trên trán.
Tô Phá Ca bị cái thủ cấp ném đến trên người, hắn sợ hãi lui về phía sau, hồng huyết lưu lại trên y phục hắn lập tức dùng tay phủi đi.
Mấy vị đó của hắn phi tử thì có một số bị dọa đến ngất xỉu.
“Thế nào? Ngươi không phải muốn đem chúng ta bắt lại, ngươi liền đến thi hành a!” Tiểu Thụy phủi tay, khinh miệt cười nhìn đến hắn.
“Ngươi thiên tử thì thế nào? Ngươi nghĩ chúng ta giống như thứ dân đều xem ngươi thành thần tiên sống nhất nhất cung phụng sao?” Tiểu Du bước lên một bước, ý tứ mỉa mai biểu hiện ra ngoài.
“Ngươi còn tự phụ bản thân là thiên tử, là con của trời sao! Nếu thật là vậy ngươi liền gọi thần tiên đến giúp đỡ xem thử nha!” Tiểu Hắc vòng tay ôm ngực, cao hứng cùng hắn nói một câu.
Tiểu Bạch từng bước từng bước tiến đến gần Tô Phá Ca, đồng tử đều là một màu huyết sắc dọa người.
Tiểu Bạch đưa tay, ý định lấy mạng hắn, đột nhiên lại bị một loại khác thanh âm ngăn cản.
“Tiểu Bạch, đủ rồi.
Chúng ta đi.” Diêm Hạ Vu hướng đến bốn người các nàng nói, sau đó thật nhanh rời đi.
Tiểu Hắc, Tiểu Thụy cùng Tiểu Du thấy nàng đã nói như vậy cũng không thể làm gì hơn, liền cũng đi theo nàng.
Tiểu Bạch bất sở vi động, một mực nhìn đến Tô Phá Ca ôm lấy thê thiếp của hắn hoảng sợ ở đối diện.
Tiểu Bạch bỏ lại một câu thì xoay người ly khai.
“Ngươi tái phạm, bất kể ở nơi nào, mạng của ngươi ta nhất định sẽ lấy.”
Diêm Hạ Vu cùng bốn người Tiểu Hắc, Bạch, Thụy, Du ngồi trên bè trúc xuôi theo dòng sông.
Đối cảnh tưởng lúc nãy nàng chỉ chứng kiến, không hề động thủ.
Đối phương như vậy biểu hiện khiến nàng phi thường hài lòng.
Tối hôm qua là nàng cố ý để Tô Phá Ca cưỡng bức nàng, nàng dự tính chuẩn xác đúng thời điểm Tiểu Bạch vừa vặn đi tới, để đối phương nhìn thấy một màn nàng bị tên đó nam nhân khi dễ.
Cái đó sợi dây đỏ cũng là nàng cố ý lưu lại trên người hắn.
Thật sự như nàng nghĩ, đối phương không có quên đi sự tình hôm qua, liền trong lúc nhiều người như vậy không cố kỵ vạch mặt tên đó nam nhân.
Sở dĩ nàng làm như vậy, chính là do hắn trước đó dám trêu chọc nàng, bản thân đê tiện lại tỏ ra thanh cao, nàng căm ghét chính là loại người như vậy.
Còn có hắn thê thiếp lại dám quấy rầy bảo bối của nàng.
Tuy nhiên chỉ có như vậy nàng cũng thấy không đủ, nàng cũng không sợ người của nàng tùy tiện hạ sát phàm nhân, nàng là Minh Giới tôn thượng, chỉ cần nàng không lên tiếng tuyệt đối không có kẻ nào dám đi truy cứu.
Chỉ là ở trên Vệ Phó Thạch có tên của hắn, nàng cũng không muốn tùy tiện lấy mạng hắn, liền mới như vậy lưu lại hắn cái mạng.
Nàng hôm trước rời đi một ngày, chính là đi tìm hai tên Ngưu đầu Mã diện, nghe bọn họ trình báo tình hình ở Minh Giới, bọn họ sau đó liền bị nàng chỉnh đốn một trận, đến khi cảm thấy đủ nàng mới để cho bọn họ trở về.
Minh Giới không thể vô chủ, nàng phải trở về.
Tuy nhiên, hiện tại đem loại đó sự việc ném ra sau đầu, nàng phải hảo hảo hưởng thụ thời gian ở bên cạnh bảo bối của nàng trước tiên.
—–Hết chương 49—-
Tác giả: Vương Thượng đại nhân nham hiểm vl….