KIM ĐỒNG - Chương 22
Cậu giữ cổ tay Tô Bùi để đếm từng nhịp đập. Không biết có phải vì lo lắng thái quá sinh ảo giác hay không mà dường như làn da của Tô Bùi đang lạnh dần, còn mạch đập thì mỗi lúc một mỏng manh.
“Tô Bùi, anh có nghe thấy em nói gì không?” – Hạ Nhất Minh gọi tên anh, “Hãy cố lên anh!”
Tô Bùi đã mơ màng, khuôn mặt anh vẫn nhăn nhúm, những tiếng lầm bầm rỉ ra trong nỗ lực kìm nén cơn đau thắt.
“Anh khó chịu ở đâu?” – Hạ Nhất Minh hỏi.
Tô Bùi thì thào đáp, ở trái tim.
Nếu là lúc bình thường, nhất định Hạ Nhất Minh sẽ cáu um lên và quở trách anh rằng vì sao không nói với cậu ta chuyện hệ trọng như thế! Nhưng giờ thì mọi cơn bực tức đều bị nhấn chìm dưới cảm giác sợ hãi sắp mất anh. Cậu ôm ghì anh vào lòng, vuốt ve mái tóc mềm rũ của anh, và lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần – “Sẽ không sao đâu anh, sẽ ổn thôi anh à.” – mà chẳng hay là an ủi Tô Bùi hay tự trấn an bản thân mình.
May một nhẽ là tài xế thuộc đường, chắc mấy chốc đã đến bệnh viện gần đấy và Tô Bùi được đẩy vào buồng cấp cứu.
Hạ Nhất Minh ngồi ở khu chờ. Bóng đêm ngoài kia đã bao trùm vạn vật. Bệnh viện vẫn sáng trưng đèn, người qua lại nườm nượp, thỉnh thoảng có gã bợm nhậu say mèm bị tai nạn chấn thương sọ não, có những cặp phụ huynh đưa con đến khám vì cơn sốt giữa đêm thâu.
Người tài xế ra siêu thị của bệnh viên mua nước và bánh lót dạ, cầm ra thêm bộ quần áo có sẵn trên xe.
“Giám đốc Hạ,” – anh ta đưa nước cho Hạ Nhất Minh, “Tôi mang quần áo mới cho cậu đây, cậu vào toilet thay đi.”
Lúc này Hạ Nhất Minh mới sực nhớ rằng áo mình hãy còn dính máu, nhưng giờ thì cậu không muốn đi đâu, cũng chẳng dám rời cửa phòng cấp cứu nửa bước. Cậu bóp chặt chai nước, chậm rãi lắc đầu.
Thời gian đằng đẵng trôi đi, bác sỹ cấp cứu xong cho Tô Bùi, anh được chuyển từ phòng cấp cứu sang khu bình thường để theo dõi.
Cuối cùng Hạ Nhất Minh cũng được nghe tin tốt lành từ bác sỹ, rằng triệu chứng của Tô Bùi đã thuyên giảm và không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, anh sẽ được theo dõi trong đêm nay và kiểm tra lại vào sáng ngày mai.
Hạ Nhất Minh để người lái xe ra thuê phòng nghỉ ngơi ở kề đó, còn mình thì ở lại trong viện trông nom Tô Bùi trong phòng bệnh riêng theo yêu cầu. Đến lúc vào phòng bệnh rồi Hạ Nhất Minh mới cởi chiếc áo đang mặc ra để thay cái khác, càng nhìn vết máu dính trên nó càng khiến Hạ Nhất Minh tức muốn ứa gan, cậu quẳng thẳng nó vào sọt rác.
Sau đó, cậu nằm trên chiếc ghế dành cho người nhà và mải miết ngắm nhìn Tô Bùi, anh đang yên giấc trên giường bệnh, bình truyền dịch nhỏ tích tích đều đều, sắc mặt anh đã khá hơn khi mới đưa vào. Căn phòng với bốn bức tường xám xanh, ga gối trắng bợt, và Tô Bùi đang thở đều đặn giữa nền không gian lạnh ngắt ấy.
Cậu ngắm nhìn Tô Bùi độ 10 phút thì điện thoại lại réo vang, lần này cậu ta chịu bắt máy.
“Alo giám đốc, cậu đang ở chỗ khỉ gió nào vậy?” – giọng điệu của người gọi đến mới nghiêm túc và gay gắt làm sao.
Tâm trạng của Hạ Nhất Minh đã bớt sợ hãi và nhẹ lòng đi nhiều, Tô Bùi đang nằm yên ngay trước mắt cậu, tuy chưa thể khẳng định đã an toàn nhưng chí ít người vẫn còn đó.
“Em đang ở bệnh viện,” – Hạ Nhất Minh bình tĩnh trả lời, “Chị gọi cho em thế này là có chuyện rồi hả.”
Người gọi điện là Vu Thanh Tuyền, cô là chuyên gia quản lý hình ảnh, một người phụ nữ tài năng ba mươi tuổi hơn và hợp tác rất ăn ý với Hạ Nhất Minh từ trước tới nay – Hạ Nhất Minh là một người tự chủ cao, xuất thân từ trường đại học danh tiếng, thích thể thao, không cá độ cờ bạc, không tệ nạn xã hội, không gái gú, vì chưa từng kết hôn nên cũng không vướng phải những scandal ngoại tình rắc rối. Nói chung, Hạ Nhất Minh không hề có bất kỳ thói hư tật xấu nào thường thấy ở những người giàu có. Cậu là đối tượng khách hàng yêu thích nhất với chuyên gia xử lý khủng hoảng truyền thông như Vu Thanh Tuyền.
Nhưng vào đêm nay thì rốt cuộc Vu Thanh Tuyền nhận ra rằng Hạ Nhất Minh cũng có khả năng gây rắc rối như ai.
“Cậu đang ở bệnh viện nào? Có bị thương không?” – cô hỏi dồn dập, “Tốt hơn hết là cậu nên rời khỏi bệnh viện càng sớm càng tốt. Chúng ta gặp nhau và đừng có phát ngôn gì lên mạng đấy.”
Sau khi được dặn đi dặn lại rằng không được phát ngôn bất cứ lời gì lên mạng và cúp máy, Hạ Nhất Minh mở vài trang mạng xã hội phổ biến lên và lập tức hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Ảnh và video về cảnh cậu đánh Chương Mông ở cửa quán bar làm hắn ngã chúi chụi đã bị quay chụp lại, Tô Bùi bị kích động lên cơn đau tim hòa lẫn với tiếng hô “gọi cấp cứu” nhốn nháo, hiện trường hỗn loạn hoàn toàn. Giờ thì chúng tràn lan trên mạng và lời lẽ của dân cư mạng ngày càng thái quá.
“Ầu! Hạ Nhất Minh đánh nhau!”
“Đúng là Hạ Nhất Minh rồi.”
“Là Hạ Nhất Minh chắc luôn, mặt chình ình thế kia ai không nhận ra!”
“Vãi, chảy nhiều máu thế, hình như nặng lắm á!”
“Hạ Nhất Minh đánh người ta sấp mặt rồi…”
“Nằm mẹ luôn không động đậy kìa, vãi nhái thật. Hạ Nhất Minh đánh chết con nhà người ta rồi, tẩy cmn chay đi!”
“Trong clip có hai người cùng ngã cơ mà? Hạ Nhất Minh đưa một người đi đâu rồi?”
“Hạ Nhất Minh chọi hai người một lúc cơ à.”
“Nhân chứng đây, tui với ghệ vừa từ trong quán đi ra thì thấy người ta kêu có đánh nhau, đến lúc chạy ra hóng thì thấy Hạ Nhất Minh đang đấm một người như điên á, đéo ai kéo ra nổi mà, nghe nói thằng bị đánh là bóng sàm sỡ Hạ Nhất Minh hay sao đấy.”
“Mình cũng nghe người của quán nói là trông thấy người bị đánh ‘quấy rối td’ Hạ Nhất Minh lúc ở trong wc á.”
“Đm, đánh hay nhắm.”
“Bố mài là zai thẳng, tởm nhất mấy thằng kiểu này nhá, cái loại hamloz này bị đánh cũng đáng.”
“Đánh chết người rồi hả bà con?”
Chỉ trong chưa đầy nửa tiếng đồng hồ mà tin đồn từ “Hạ Nhất Minh đánh người” đã trở thành “Hạ Nhất Minh đánh chết hai người LGBT” và tràn lan khắp các trang mạng.
Vu Thanh Tuyền nhìn mớ scandal lan truyền với tốc độ virut mà cảm thấy mình sắp phát rồ đến nơi. Trong khi ấy Hạ Nhất Minh thì mất tích, cô gọi không biết bao nhiêu cuộc mới nối liên lạc được với cậu ta, thế mà bản thân Hạ Nhất Minh chả có gì là sốt ruột cả.
“Em giao chị toàn quyền xử lý đấy.”
Vu Thanh Tuyền giục Hạ Nhất Minh nhanh chóng đến gặp cô nhưng cậu ta không đáp lại. Cô cảm thấy cơn đau đầu sắp quay lại hành hạ mình đến nơi rồi.
Hiện giờ việc phải làm trước nhất là lên tiếng bác bỏ lời đồn “Hạ Nhất Minh đánh chết người”, còn sự thật Hạ Nhất Minh ẩu đả người ta thì không cách nào phủ nhận được, bởi thời đại này đâu đâu cũng có lắp đầy camera và di động.
Trên weibo, “Hạ Nhất Minh đánh người” trở thành thông tin sốt dẻo nhất đêm nay. Bên cạnh những tin lá cải vô căn cứ thì thông tin của Chương Mông – nạn nhân bị đánh cũng được dân cư mạng khai quật lên.
Chương Mông là tác giả chuyên mảng tiểu thuyết tiên hiệp đánh vào độ tuổi học trò nên fan của hắn ta rất đông đảo. Đội ngũ này cũng là đội ngũ trẻ trâu nhất, nửa đêm nửa hôm vẫn xông pha đi bôi xấu Hạ Nhất Minh trên mọi mặt trận như phê cần, chúng nhất quyết không tin tác giả Chương Mông mà chúng yêu thích lại đi “quấy rối td” Hạ Nhất Minh, vả chăng thì là do bên Hạ Nhất Minh cố tình vu khống thì có!
Trên mạng loạn xà ngầu.
Hạ Nhất Minh chẳng tâm trí đâu đi để ý chuyện ấy, cậu chỉ muốn ở bệnh viện trông chừng bên Tô Bùi.
*
Quá 4 giờ sáng, Tô Bùi tỉnh. Đầu óc vẫn lơ mơ.
Khi anh mở mắt, điều đầu tiên anh trông thấy là Hạ Nhất Minh đang nằm gập người trên ghế, chiếc ghế quá ngắn so với đôi chân dài của cậu ta, nom chả có vẻ gì là thoải mái.
Thâm tâm anh òa lên cảm giác áy náy. Anh nhớ ra mình đột nhiên phát bệnh, chắc hẳn Hạ Nhất Minh đã canh giữ ở đây cả đêm thâu.
Anh khẽ gọi “Nhất Minh…” bằng giọng khàn khàn.
Hạ Nhất Minh mở choàng mắt, bật người chạy đến bên giường, cũng thì thầm hỏi thật khẽ, “Anh tỉnh rồi? Có làm sao không?”
“Không, anh không sao…” – anh đáp, anh thật sự cảm thấy mình đã đỡ nhiều, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Hạ Nhất Minh chau mày, “Anh mắc bệnh tim mà làm sao không sao được chứ?”
Tô Bùi giải thích, “Đáng nhẽ tối qua anh không nên uống rượu…” – anh sẽ kiểm điểm trước để Hạ Nhất Minh không mắng mình quá gắt.
Hạ Nhất Minh nhịn được, chuyện này cậu sẽ tính sổ với anh sau, giờ thì việc quan trọng nhất là để Tô Bùi nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe. Vậy nên cậu nhẹ nhàng nhất có thể, “Chuyện này để sau đi, giờ nghỉ ngơi mới quan trọng. Anh cảm thấy thế nào? Có đói không?”
Tô Bùi từ từ đỏ lựng mặt khiến cậu cuống tinh, “Anh khó chịu ở đâu hả? Để em gọi bác sỹ.”
Tô Bùi lí nhí, “Anh muốn đi vệ sinh mà…”
Cả đêm không đi vệ sinh cộng với việc truyền hết một bình dịch làm bàng quang của anh sắp vỡ đến nơi rồi, thế mà người anh cứ nhũn ra chả có tẹo sức lực nào, không biết có phải do thuốc bác sỹ kê cho hay không.
Hạ Nhất Minh chẳng nói chẳng rằng đỡ anh dậy, cả người Tô Bùi dựa hết vào người cậu ta, cổ áo bệnh nhân rộng thùng thình mà người Tô Bùi thì gầy quá, cọ qua cọ làm hở ra cả mảng, gần như có thể nhìn xuống tận ngực.
Hạ Nhất Minh nghiến răng.
Còn Tô Bùi thì ngượng chín mặt.
Nhớ hồi là sinh viên, anh và Hạ Nhất Minh vẫn thường cùng nhau đi vệ sinh, đực rựa cả lũ mà biết ngại là gì đâu. Thế mà giờ xem, cả người anh gần như treo trên người cậu ta, hai người gần nhau đến mức anh cảm nhận rõ cánh tay rắn rỏi mạnh mẽ và thậm chí là cả hơi thở ấm nóng của cậu đàn em.
Họ kết thúc quá trình ấy trong sự im lặng ngượng ngùng.
Tô Bùi nhẹ nhõm quay trở về giường bệnh.
Hạ Nhất Minh vẫn nói với anh bằng giọng thật nhẹ, “Anh ngủ thêm đi, giờ hãy còn sớm.”
Tô Bùi ừ rồi nhưng miệng thì vẫn hỏi, “Cậu gọi cho mẹ anh chưa?”
“Em định sáng nay mới gọi, hôm qua lúc đưa anh vào viện thì đã gần 1 giờ sáng rồi.”
“Vậy đừng gọi cho mẹ anh vội. Anh không muốn làm bà lo lắng.”
Hạ Nhất Minh lại nhịn xuống, không nói gì.
Tô Bùi biết Hạ Nhất Minh đang muốn chất vấn mình những gì. Nhưng giờ thì anh cho là cậu ta mới là người đáng ăn mắng hơn cả, bởi anh nhớ hết rồi, nhớ cả bộ dạng thê thảm của Chương Mông. Anh không ưa Chương Mông, nhưng không có nghĩa là anh sẽ đồng tình khi thấy Hạ Nhất Minh ra tay nặng như thế, nhất là khi cậu ta như bị mất kiểm soát vậy. Anh cứ ngỡ sau sau ngần ấy năm, Hạ Nhất Minh đã thôi không ẩu đả nữa.
Song giờ chưa phải lúc để nói chuyện này, anh sợ mình và Hạ Nhất Minh sẽ lại to tiếng mất.
“Cậu ở đây suốt đêm à?” – Tô Bùi nhẹ giọng hỏi.
“Em không yên tâm.”
Một câu nói chạm đến sự yếu mềm trong thâm tâm anh, anh tỉ tê khe khẽ, “Giá như tất cả mọi người trên thế giới đều biết em ấm áp thế này thì tốt biết mấy…”