Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 206: CHƯƠNG 206: TRANH PHONG (2)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Kiếm Đạo Độc Tôn
- Chương 206: CHƯƠNG 206: TRANH PHONG (2)
Ngày thứ bảy.
Một số nhỏ võ giả dựa đến phiên trực đứng trên tường thành quan sát về phía xa theo dõi tình huống xung quanh. Trong Kim Đỉnh Thành có chừng hai trăm vạn võ giả. Cho dù là một số nhỏ thì cũng là ba bốn mươi vạn. Cũng may là tường thành Kim Đỉnh Thành dài hơn trăm dặm. Bốn đoạn tường thành cộng lại cũng là hơn bốn trăm dặm. Mỗi đoạn tường thành đều có thể đứng được hai mươi vạn người. Cho nên ba bốn mươi vạn võ giả đứng trên tường thành cũng rất không có cảm thấy chật chội.
Phía tây tường thành.
Diệp Trần cùng Điền Hạo sóng vai đứng.
– Đến ngày thứ bảy rồi mà bóng dáng yêu thú cũng không thấy đâu.
So với Diệp Trần thì Điền Hạo vô cùng bức thiết muốn tăng thực lực lên. Dù sao thì Tiềm Long Bảng cũng chỉ còn nửa tháng nữa là bắt đầu rồi.
Diệp Trần nói:
– Yêu thú tụ tập cần phải mất một khoảng thời gian. Không vội.
Điền Hạo nói:
– Thú triều loại nhỏ ba mươi năm khó gặp. Mỗi lần bộc phát đều có một nhóm người tăng tiến tu vi. Hi vọng lần này ta có thể tranh thủ được cơ hội.
– Tâm tình quá bức thiết thì cũng không thể lĩnh ngộ được nhiều. Cái chính là phải bảo trì được sự bình tĩnh mới là trọng yếu nhất.
Tu vi của Diệp Trần cũng đã tăng lên, muốn một lần nữa tăng tiến tu vi thì rất khó. Bất quá mục tiêu của hắn không nằm ở điểm đó. Cô Phong Thập Tam Kiếm đã dung hợp được chín thức, về sau mỗi thức dung hợp lại càng khó khăn hơn rất nhiều. Lần này đại quyết chiến cùng yêu thú chính là cơ hội tốt. Về phần tâm tình của Điền Hạo thì hắn có thể hiểu được. Bất quá hắn biết rõ, trên con đường võ đạo thì vội vàng chính là điều tối kỵ, cần phải luôn duy trì được sự tỉnh táo của chính bản thân mình.
Một câu làm bừng tỉnh tâm trí, Điền Hạo kinh ngạc nói:
– Tông chủ cũng từng nới với ta những lời này, giống nhau như đúc.
Diệp Trần không nói, có rất nhiều thứ cần chính bản thân mình thể ngộ. Người khác cũng chỉ có thể theo bên cạnh hướng dẫn mà thôi.
Rống! Rống! Rống! Rống! Rống! Rống! Rống!
Không khí đang yên tĩnh thì bỗng nhiên từ phía xa truyền đến từng đợt tiếng yêu thú gầm rú. Tiếng gầm không ngớt, không dứt, phô thiên cái địa, không khí đều sôi trào, sinh ra một đường vân.
Phóng nhãn nhìn lại thì ở phía xa ngoài mười dặm, yêu thú đông nghịt đang chạy tới. Loại cảnh tượng này thật giống như ao nước bị mực nước nhuộm đen. Mà Kim Đỉnh Thành chính là địa phương duy nhất sạch sẽ.
– Yêu thú đến!
Theo rất nhiều tiếng gọi của võ giả vang lên. Những võ giả ở phụ cần cũng bị đánh thức. Một truyền mười, mười truyền một trăm. Chỉ trong chốc lát sau tất cả các võ giả ở trong Kim Đỉnh Thành đều rời khỏi giường chạy lên tường thành. Cảm giác áp lực bao trùm toàn bộ Kim Đỉnh Thành, bá tánh đang trốn ở truong Kim Đỉnh Thành kinh hồn bạt vía, trái tim nhảy thình thịch.
Kỳ thực cũng không cần các võ giả ở trên tường thành nhắc nhở thì mọi người cũng rất nhanh phát giác được yêu thú tiến đến. Bởi vì bầu trời vốn sáng sủa thì đột nhiên mây đen kéo đến. Yêu khí tràn ngập khắp mọi nơi hội tụ ra một mảng lớn mây đen. Từ trong mây đen hiện ra những tia điện quang, ẩn trong đó là những tiếng sét đánh rền vang.
Chạy lên tường thành xem xét, có không ít người hít một hơi lãnh khí.
-Thật nhiều yêu thú, tối thiểu cũng phải hơn một ngàn vạn a!
– Không đúng! Đoán chừng phải có trên dưới hai ngàn vạn mới đúng. Căn bản là không nhìn thấy điểm cuối.
– Nếu không có Cường giả Tinh Cực Cảnh tọa trấn, nói thật, ta cảm thấy tim mình đạp loạn cả lên.
– Ai thật nhiều a! Hai ngàn vạn yêu thú! Đủ để san bằng Kim Đỉnh Thành thành bình địa.
Yêu thú vô cùng vô tận nhưng làm cho người ta chú ý nhất không thể nghi ngờ là sáu đầu yêu thú cực lớn. Trong đó có năm đầu to chừng quả núi nhỏ. Bên trái có một đầu yêu thú là Diệp Trần rất quen thuộc là Giác Long Mãng. Đầu Giác Long Mãng này vết thương chồng chết, trên đầu của nó cũng bị bẻ gẫy mất một sừng, tựa như từng đại chiến một hồi khiến nó thụ thương không nhẹ.
Trừ Giác Long Mãng ra thì phân biệt còn có Tam Đầu Lang, giống như một quả núi nhỏ là Lục Nhãn Tri Chu, có ba cái duôi dài ngoẵng là Độc Giác Ngưu, toàn thân tỏa ra điện quang là Ngân Điện Cự Ưng. Mỗi một đầu đều là thất cấp yêu thú, yêu khí trên người bay thẳng lên trời cao cùng với đám yêu khí giống như mây đen kia dung hợp cùng một chỗ.
Đứng giữ năm đầu thất cấp yêu thú là một đầu hung vượn. Đầu hung vượn này cao hơn trăm mét, thể hình còn nhỏ hơn cả Lục Nhãn Tri Chu, nhưng uy thế của nó hoàn toàn bao trùm phần đông yêu thú đứng phía trên. Khí tức hung ác của nó tựa như núi thở biển gầm.
Bát cấp yêu thú Kim Cương Ma Viên!
– Chúng ta lên trước, miễn cho khoảng cách quá gần là tổn hao Kim Đỉnh Thành!
Cường giả Tinh Cực Cảnh ra tay, vừa ra tay liền lao thẳng tới năm đầu thất cấp yêu thú cùng với đầu bát cấp yêu thú Kim Cương Ma Viên. Trong mắt bọn hắn thì chỉ có thất cấp yêu thú cùng bát cấp yêu thú là đáng giá để cho bọn hắn ra tay. Dưới thất cấp yêu thú đối với Cường giả Tinh Cực Cảnh đều là con sâu cái kiến, toàn bộ lưu lại cho đám tiểu bối giải quyết.
Rống!
Tiến về phía Kim Cương Ma Viên chính là ba gã Tinh Cực Cảnh trung kỳ cường giả cùng một gã Tinh Cực Cảnh trung kỳ đỉnh phong cường giả. Bốn người liên thủ ra tay đảm nhiệm đối phó với đầu Kim Cương Ma Viên hung hãn dị thường khiến cho sóng to gió lớn nổi lên. Về phần mười tên Cường giả Tinh Cực Cảnh còn lại thì đều hai người tạo thành một tổ, phân biệt tìm một đầu thất cấp yêu thú đánh tới.
Một lần va chạm giữa Cường giả Tinh Cực Cảnh cùng với thất cấp yêu thú làm hơn một ngàn con yêu thú ở xung quanh bị sóng xung kích diệt sát, hài cốt cũng không còn.
Kim Cương Ma Viên trí tuệ siêu quần, trong lòng biết nếu còn tiếp tục đánh như vậy thì hai ngàn vạn yêu thú cũng không chịu được sự giày vò như vậy. Phải tìm địa phương cách xa đàn yêu thú để đánh nhau.
Oanh!
Đất đá văng tung tóe, Kim Cương Ma Viên tung mình nhảy lên, nhảy đến vài dặm cách xa bầy yêu thú.
– Đuổi theo!
Bốn gã Cường giả Tinh Cực Cảnh đuổi sát phía sau.
Thấy hành động của Kim Cương Ma Viên, Giác Long Mãng cùng với bốn đầu thất cấp yêu thú đồng dạng hiểu được vấn đề. Yêu khí tỏa ra, theo hướng Kim Cương Ma Viên mà ly khai.
– Các ngươi không muốn tổn thương yêu thú cấp thấp. Chúng ta còn không muốn tổn thương Kim Đỉnh Thành này đâu! Như thế rất hợp ý ta!
– Ha ha vưa rồi chúng ta giao thủ vài lần. Tối thiểu yêu thú phải chến đến vài vạn. Khó trách Kim Cương Ma Viên phải ly khải, tìm kiếm một địa phương trống trải để chiến đấu.
Một chọi một mà nói thì Cường giả Tinh Cực Cảnh cũng không có nắm chắc đánh thắng được thất cấp yêu thú. Nhưng nếu là hai người liên thủ thì tỷ lệ thắng lớn hơn vài phần. Ít nhất là có thể bảo chứng không chết, đã không chết thì cũng không có gì cần phải lo lắng.
Thất cấp yêu thú, bát cấp yêu thú và Cường giả Tinh Cực Cảnh vừa đi thì võ giả từ trong Kim Đỉnh Thành trào ra cùng với yêu thú đại quyết chiến.
Giữ khoảng cách đám yêu thú với Kim Đỉnh Thành chừng ba dặm, võ giả lao xuống tường thành, trong miệng bạo quát:
– Sát!
– Sát!
– Sát!
Vô số võ giả lao xuống, khí thế tăng vọt.
Tuy không có xuất thủ trước người khác nhưng tốc độ của Ô Lương Vũ cực nhanh. Hai cánh sau lưng hắn xòe ra, thân như tia chớp, tốc độ vượt xa vận tốc âm thanh. Những võ giả tu vi hơi thấp ngay đến cả bóng dáng của hắn cũng không nhìn thấy đâu mà chỉ có thể nhìn thấy sóng khí màu đen hợp thành một đường.
– Tử Vong Trảm!
Thân thể từ cực động chuyển thành cực tĩnh, hai cánh sau lưng Ô Lương Vũ vỗ một cái, hai đạo sóng trảm kích màu đen giao nhau cùng một chỗ hóa thành một đạo sóng trảm kích hình chữ ‘thập’ mạnh mẽ đâm tới. Chỉ một kích, sáu bảy mươi con yêu thú bị xé thành phấn vụn, đồng thời trên mặt đất cũng hiện ra một chữ ‘thập’ cực lớn, nhìn thấy là giật mình.
Ngay sau đó, bọn người Diệp Trần cũng nhao nhao ra tay.
Tinh Ngấn Kiếm được rút ra khỏi vỏ, Diệp Trần không có tận lực biểu hiện thực lực của mình, hắn hướng tới yêu thú thi triển Phong Quyển Tàn Vân một kích phổ biến trong Kinh Vân Kiếm.
Kiếm khí xoắn động hình thành Phong Long Quyển màu lam nhạt. Phong Long Quyển mang theo khí thế đáng sợ, gào thét đánh tới đàn yêu thú.
Xuy xuy Xuy xuy…
Trong phạm vi mấy chục thước, yêu thú dưới ngũ cấp đều bị cuốn vào trong đó, cắt thành từng mảnh. Ngũ cấp yêu thú dưới lực hút cường hãn cũng không thể nào chống cự mà nhích tới gần Phong Long Quyển, rồi bị kiếm khí xuyên thủng cơ thể.
Ngao a…!
Một đầu Song Đầu Lang Vương lao ra phạm vi ảnh hưởng của Phong Long Quyển công kích Diệp Trần.
– Trảm!
Diệp Trần cũng không nhìn, Tinh Ngấn Kiếm ngay lập tức giơ lên.
Vô số máu tươi tuôn ra, Song Đầu Lang Vương bị chém bay đầu, thân thể từ không trung rơi xuống, trượt di trên mặt đất.
– Xích Luyện Thần Chưởng!
Cách đó không xa, toàn thân Mạnh Siêu dấy lên sóng lửa, một chưởng đánh ra chân khí hỏa diễm nóng bỏng ngưng tụ thành một cự chưởng chừng mấy chục thước. Bên ngoài cự chưởng có hỏa diễm thiêu đốt khiến không khí triệt để bốc hơi đồng thời bay tới đàn yêu thú chụp xuống!
Phanh!
Mặt đất chấn động, chưởng ấn cực lớn xuất hiện trên mặt đất. Những yêu thú trong phạm vi của cự chưởng đều biến thành than cốc, dung nhập vào trong bùn đất. Truyện Tiên Hiệp – TruyệnYY.com
– Hừ, hừ!
Mạnh Siêu liếc mắt nhìn Diệp Trần.
Diệp Trần cũng không có để ý tới Mạnh Siêu. Hắn có mục tiêu của riêng mình, chính là dung hợp thành công Cô Phong Tuyệt Sát. Đến lúc đó lực sát thương đơn thuần của Cô Phong Tuyệt Sát cũng vượt xa Luyện Tâm Nhất Kiếm.
– Bách Xà Kích!
Vũ kỹ của Đệ Lục Dạ rất quỷ dị, hai tay đặt ngang thân, chân khí theo bàn tay tuôn ra hóa thành đại xà. Đại xà phát ra thanh âm tê tê, bám chặt lấy mặt đất mà trượt đi. Tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, liên tiếp xuyên thủng cơ thể yêu thú.
So sánh với Đệ Lục Dạ thì Đệ Tứ Dạ thân là nữ tính lại có vẻ dương cương bạo lực. Nàng giơ cánh tay phải nhỏ nhắn của mình lên, nửa người trên cúi xuống, một quyền đánh lên mặt đất.
Ầm ầm!
Một quyền của Đệ Tứ Dạ khiến cho đất đá ở phạm vi xung quanh bắn đi đánh đại lượng yêu thú vây xung quanh nàng.
Bất quá vận khí của nàng cũng không tốt lắm. Trên bầy trời có ba đầu lục cấp yêu thú phi hành bị hấp dẫn tới. Hét lên một tiếng rồi lao xuống công kích nàng.
– Vỡ!
Ánh mắt Đệ Tứ Dạ như điện. Cánh tay phải thoáng cái biến mất không thấy đâu. Ngay sau đó mấy trăm quyền ảnh tràn ngập trong hư không.
Yêu khí hộ thể của lục cấp yêu thú bị quyền ảnh công kích, yếu ớt như tờ giấy mỏng. Tính cả bản thân yêu thú đều bị đánh thành bùn nhão.
– Thật là lợi hại!
Lần đầu tiên Quách Lam Nguyệt thấy Đệ Tứ Dạ ra tay, nội tâm không khỏi thất kinh.
Đồng thời nàng cũng không ngừng ngẩng đầu lên tìm kiếm thân ảnh Diệp Trần. Quách Lam Nguyệt thầm nghĩ: Được chứng kiến thực lực của Thất Dạ, mỗi một người đều là thiên tài trẻ tuổi. Tại Nam Trác Vực cho dù là lục phẩm tông môn ở phương diện này cũng phải kém Lam Nguyệt Lâu. Cuối cùng cũng có một ngày Thất Dạ vang danh thiên hạ.
– Hắc! Quách chấp sự, tập trung vao.
Đệ Lục Dạ vừa ra tay giải quyết một đầu lục cấp yêu thú, thấy nàng không có tập trung liền nhắc nhở một câu.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!