KHÔNG UỔNG NẮNG MAI - Chương 20
Minh Thần hết sức kinh ngạc.
Còn chưa kịp hỏi Hoằng Quang làm như thế nào vậy, Hoằng Quang đã vẫy tay gọi cậu: “Minh Thần, xuống đây.”
“Làm sao?”
Hoằng Quang ném một trái bóng rổ qua.
Minh Thần tiện tay chụp được: “Đây là muốn làm gì?”
“Cậu cũng tập luyện cùng đi, lúc đó nếu đội chính không đủ người, còn biết thay phiên nhau.” Hoằng Quang nói, chỉ huy cậu “Trước tiên qua bên kia tập chuyền bóng, vì cậu tới trễ, nên làm một trăm lần là được rồi.”
“Một trăm lần?” Đôi mắt Minh Thần trợn lớn như muốn rớt ra.
—— cậu từ nhỏ đến lớn say mê học tập, khuyết thiếu vận động, tất cả các môn thể dục đều là vừa đủ để đạt yêu cầu, vỗ bóng cao su cũng không vỗ được mấy lần, bỗng nhiên phải chuyền bóng một trăm lần gì gì đó…
“Một trăm lần còn dễ” Hoằng Quang thuận miệng nói “Ngày thường bọn tới còn tập nhảy lấy đà năm trăm lần đây!”
“À…”
“Không có chuyện gì đâu, cậu đi đi” Hoằng Quang vỗ vỗ lưng cậu cổ vũ, “Chúng ta dậy sớm chạy bộ lâu như vậy rồi, dù thế nào thì cậu cũng là một nửa vận động viên!” Lại đè thấp giọng lặng lẽ nói “Tất cả mọi người đang nhìn này—lớp chúng ta, miễn là nam lớp trưởng, ít thay phiên đánh nhau, lớp chúng ta cũng không còn kinh sợ nha.”
Minh Thần biết đến lần này không còn đường trốn.
Không thể làm gì khác hơn là nghe lời đi đến bên trong góc tập chuyền bóng—— đúng như lời Hoằng Quang nói, đã vận động lâu, thể lực và khả năng phối hợp cũng tăng lên một cách vô thức, vậy mà không cảm thấy mệt, cũng không cảm thấy khó, có thể theo kịp tiết tấu huấn luyện, ngoại trừ việc không ném bóng trúng rổ và thường ôm bóng chạy ra ngoài thì không có gì đáng lo và không có gì để bắt bẻ.
Mấy ngày trôi qua, nam sinh tình nguyện tham gia tập luyện càng ngày càng nhiều.
Nói là “Cho dù không chơi trong trận đấu được, đi theo anh Quang học hai chiêu cũng tốt” —— Hoằng Quang dựa trên nguyên tắc “Chiều sâu của băng ghế sẽ quyết định đội nào đi được bao xa”, ai đến cũng không cự tuyệt, không bao lâu, hơn một nửa nam sinh trong lớp đều được đưa vào băng ghế dự bị bên trong.
Từ lúc không thể thành lập đội, đến cử người tham gia, trước sau cũng không vượt quá mười ngày.
Minh Thần thật sự kinh ngạc.
Mỗi ngày đều hỏi Hoằng Quang: Sao cậu làm được vậy?
Hoằng Quang dào dạt đắc ý, cố làm ra vẻ bí ẩn.
Cuối cùng chọc cho Minh Thần tới mức nóng nảy, ở ký túc xá cố ý căng mặt không nói lời nào, Hoằng Quang cũng gấp muốn chết, đi theo cậu nói xin lỗi, còn nói: “Không phải tớ cố ý không nói cho cậu, thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm—trước đây cậu ở trường học, tất cả mọi người đều một lòng đọc sách, mới không thể hiểu được điều này, từ nhỏ tớ đã lăn lộn trong xã hội nên mới hiểu. Nam sinh ở tuổi này quan tâm tới cái gì nhất?”
“Cái gì?”
“Đẹp trai” Hoằng Quang lời ít mà ý nhiều, “Chơi trội, thắng, so với người khác mạnh mẽ hơn. Cậu dẫn đầu thành lập một đội bóng rổ, đến cả chuyền bóng cũng gập ghềnh trắc trở thì ai để ý đến cậu… Vừa nhìn đã biết nói không chừng lúc vào sân còn bị người xô ngã xuống đất, cậu còn có thể làm sao? À, cái tên Mạnh Trúc Lương kia cũng là một nguyên nhân, nhưng mà nói cho cùng, bên trong trường học này có ai còn không có tiền, không có bối cảnh, ai phục ai được? Nhưng tớ đến sẽ không giống như vậy. Tớ là đội trưởng, lớp chia thành hai đội nhỏ, tớ một đội, Ngụy Á một đội, tớ cược một chút, trong hai mươi lớp lớp mình đứng được trong ba vị trí đầu tiên? Nắm được phần thắng ai mà không vui phải không?” Hoằng Quang tiện tay nhéo hai má nhô lên của Minh Thần, “Cho nên loại chuyện này cậu phải nói với tớ, điều động tài nguyên nhân lực dồi dào, tận dụng điểm mạnh, tránh đi điểm yếu, có hiểu không, lớp trưởng?”
Lời này là rất có đạo lý.
Minh Thần không có cách nào phản bác.
Lại không cam lòng bị giảng đạo, dữ dằn nhăn mũi trừng mắt nhìn Hoằng Quang.
Hoằng Quang liền nắm mũi cậu: “Cậu nhân cơ hội này theo tớ học hỏi kỹ năng—trường Anh Hoa so với trường trước kia của cậu không giống nhau, làm lớp trưởng ở đây không phải cứ học giỏi là đứng vững được. Không thể quá đơn độc, con trai mà, có một chút khả năng vận động, thì đến chỗ nào cũng được hoan nghênh.”
Minh Thần sững sờ.
—— Hoằng Quang có lúc đầu quả tim có thể phi ngựa, có lúc tâm lại quá nhỏ. Minh Thần là lớp trưởng duy nhất trong hai mươi mấy lớp lấy học bổng nghèo khó, lúc triển khai công việc đương nhiên phải gặp một ít khó khăn. Chính Minh Thần có thể không cảm thấy gì, nhưng Hoằng Quang đều là nhìn ở trong mắt.
Mũi có chút chua sót.
Minh Thần ho nhẹ một tiếng xoa dịu tâm tình, cố ý nói: “Vậy tớ có thể biến thành lớp trưởng vạn người mê.”
Cậu kỳ thực hi vọng Hoằng Quang có thể ăn một chút dấm chua nho nhỏ. Có chút không muốn cùng người khác chia sẻ cái gì mà gọi là du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu.
Nhưng Hoằng Quang chỉ cười ha ha, vỗ vai cậu nói: “Cậu bây giờ đã đủ vạn người mê rồi!—hãy nhìn xem, thật ra tất cả mọi người đều rất yêu thích cậu, Mạnh Trúc Lương hay gì gì đó, căn bản là không đáng để nhắc đến.”
… Rõ ràng đây không phải là câu trả lời như mong muốn, nhưng mặt Minh Thần vẫn nóng bừng bừng.