KHÔNG THỂ THOÁT KHỎI NHÂN VẬT PHẢN DIỆN - Chương 27
Sau đó anh sải bước vào trong, túm gáy một trong những đứa trẻ và xách nó ra ngoài.
“…Anh đang làm gì vậy?”
“A, cái này hả?”
Đứa trẻ mặc quần áo xộc xệch, người cứng đờ không làm được gì bị Reinhardt đặt xuống sàn.
Valletta hơi ngạc nhiên.
Anh không giết ai, cũng không đối xử tệ bạc với ai, và thậm chí anh còn đặt đứa trẻ xuống một cách tử tế.
“Chủ nhân Ma tháp không thể trực tiếp giết một pháp sư chưa thức tỉnh, và nếu để người khác phát hiện ra, bọn họ sẽ vờ như không biết. Mặc dù rất rắc rối và phiền phức.”
“Pháp sư…?”
Đứa trẻ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Reinhardt thì rùng mình và bám vào chân Valletta.
Reinhardt liếc nhìn đứa trẻ đang tuyệt vọng bám vào chân cô.
Khi Valletta thở dài và giấu cậu bé sau lưng, Reinhardt nhìn sang chỗ khác và mỉm cười.
“Tôi dường như là ngoại lệ duy nhất với lòng tốt của Chủ nhân.”
Cô ngẩng đầu lên trước những lời buông lỏng của Reinhardt.
Đã lâu rồi anh không quay về phía ô cửa nơi có ánh sáng hắt vào.
Valletta lo lắng nhìn xuống đứa trẻ đang run rẩy.
‘…Mình không biết chăm con nít.’
Tuy nhiên, thật khó để làm lơ đứa trẻ đang run rẩy và tuyệt vọng bám lấy cô.
Cô sờ soạng xung quanh và nắm lấy cẳng tay đứa trẻ.
Khi cô xuống thấp hơn một chút, cô nắm lấy tay nó. Khi ấy đôi mắt của đứa trẻ mở to và sự run rẩy của nó từ từ dừng lại.
Reinhardt liếc nhìn về phía sau và sải bước về phía trước. Valletta cũng nắm tay đứa trẻ và chạy theo sau.
Đúng là cô muốn chạy trốn khỏi nơi đó, tuy nhiên, lúc này cô không biết làm cách nào để thoát khỏi nơi đó.
‘Nếu mình đến Hoàng cung, mình sẽ không được đối xử tốt như anh ta nói.’
Cô suy nghĩ một lúc.
Cô muốn thông báo cho những người ở Hoàng cung. Ngay cả khi cô chỉ có một mình, bọn họ cũng không dễ đụng tay vào cô.
Việc cân nhắc nhanh gọn rồi kết luận rất đơn giản.
“Jin, Nereid.”
Theo tiếng gọi của cô, một luồng gió và nước hiện ra trước mắt cô.
Một con chim không màu và trong suốt từ xa được triệu hồi, và một nàng tiên cá với thân trên là người và thân dưới vảy cá được triệu hồi bên cạnh nó.
Người cá chỉ bằng cỡ cánh của Jin.
Nàng tiên cá bay lượn quanh Valletta.
Mỗi khi nàng tiên cá quay lại, nước bắn tung tóe. Jin lùi lại phía sau Valletta với vẻ mặt lo lắng.
“Tôi muốn người bảo vệ tôi.”
Theo lời của Valletta, ngón tay của nàng tiên cá chỉ về phía Reinhardt, người đang đi trước mặt họ.
Valletta lắc đầu.
Tất nhiên, mong ước lớn nhất của cô là có thể bảo vệ bản thân khỏi Reinhardt, tuy nhiên, cô nhớ mình đã đọc được rằng ngay cả Tinh linh Vương cũng phải khoanh tay trước mặt Reinhardt.
“Chủ nhân, người đang nói chuyện với ai vậy?”
Reinhardt đột nhiên đến gần và hỏi cô.
Valletta lắc đầu.
Đôi mắt lạnh lùng của anh quét qua Nereid và Jin.
“Nếu chúng ta không nhanh chóng ra khỏi đây thì đám phiền phức ngoài kia sẽ lại xuyên thủng lá chắn của tôi.”
‘Lá chắn gì cơ…’
Cô ấy rời khỏi tầng hầm với vẻ mặt tò mò. Khi đi ra ngoài, cô bị lóa mắt bởi ánh sáng đột ngột.
Valletta cau mày.
“Valletta!”
Cô từ từ mở mắt ra trước giọng nói quen thuộc. May mắn thay, đôi mắt của cô đã nhanh chóng thích nghi với ánh sáng rực rỡ.
“…Thái tử điện hạ.”
“Nàng vẫn bình an vô sự! Nàng, nàng có biết…ta đã lo lắng như thế nào không? Nếu nàng còn sống thì nên liên lạc với ta chứ. Không. Chắc hẳn là nàng có lý do riêng. Chúng ta gặp lại nhau là tốt rồi.”
Vẻ mặt của Milrode cho thấy một cảm giác nhẹ nhõm.
Valletta cảm thấy hơi tội lỗi trước vẻ mặt ngây thơ của anh ấy. Bởi vì thật lòng cho tới bây giờ cô vẫn chưa nghĩ tới việc liên lạc với anh.
Valletta không nói gì, khi đôi mắt xanh đen của anh lướt qua Valletta và đến Reinhardt, người đang đứng cạnh cô.
“Ngươi…ngươi là nô lệ của Bá tước Delight?”
“Không, không phải.”
Giọng nói nặng nề của Milrode đã bị giọng điệu nhẹ nhàng của Reinhardt cắt ngang.
Đó là cách đối xử rất thô lỗ và thiếu tôn trọng đối với Thái tử của một đất nước.
“Ngươi nói gì?”
“Ta là nô lệ của Chủ nhân ta.”
Reinhardt nhìn Valletta và mỉm cười.
Valletta hơi choáng váng.
Anh ta đang nghĩ cái quái gì khi vui vẻ thừa nhận mình là nô lệ như vậy?
“Ý ta là, ta không phải nô lệ của tên Bá tước Delight ngu ngốc đó.”
“Đúng như dự đoán, những tin đồn…”
“Thưa Thái tử điện hạ, tôi nghĩ nên bắt tiểu thư Valletta làm nghi phạm.”
Vẻ mặt của Valletta tối sầm lại.
Cô liếc nhìn Reinhardt trong vô vọng.
Anh nhìn những người lính trước mặt với vẻ mặt che giấu những gì mình đang suy nghĩ.
Đôi mắt đỏ của anh trũng sâu nặng nề.
‘Phải làm gì đây? Mình nghĩ anh ta sẽ giết họ mất.’
Valletta dễ dàng hiểu được suy nghĩ của Reinhardt.
Vấn đề nằm ở đám binh lính, nhưng đặc biệt là không thể giết Thái tử.
Cô không bao giờ muốn dính líu đến mấy chuyện như thế này.
‘Với bầu không khí hiện giờ, có lẽ mình nên nói Reinhardt để họ đi…’
Cô không biết nên gọi đây là khờ khạo hay ngây thơ.
“Ngươi đã giết Bá tước Delight?”
“Và nếu đúng là ta làm thì sao?”
“Có tin đồn ngươi đã thức tỉnh với tư cách là Chủ nhân Ma tháp?”
“Đúng.”
Reinhardt nhếch mép đáp lại câu hỏi của Milrode.
Cô không hiểu tại sao họ lại thay những điều hiển nhiên ấy bằng mấy câu hỏi và câu trả lời nhàm chán như vậy.
“Là Chủ nhân Ma tháp thì sao chứ, ngươi đang tỏ thái độ gì với Thái tử điện hạ thế hả!”
“Đúng vậy! Ngươi đã tàn sát cả gia đình người ta một cách kinh khủng!”
Những người lính xung quanh Milrode tràn đầy phẫn nộ vì thái độ chế nhạo của Reinhardt.
Lông mày của Reinhardt khẽ giật. Rõ ràng là trong lòng anh đang cảm thấy khó chịu.
Không quá ngạc nhiên, anh giơ ngón tay ra định búng tay, nhưng sau đó lại quay đầu nhìn Valletta.
Reinhardt nhìn Valletta, người đang suy nghĩ với vẻ mặt trống rỗng, và đặt ngón tay vừa giơ xuống.
“Chủ nhân, tôi không muốn mắt của người bị hỏng đâu, ta về Ma tháp trước nhé.”
Với một giọng nói thân thiện, anh ta từ từ vuốt mi mắt của Valletta và búng tay.
Một vòng tròn ma thuật xuất hiện trên mặt đất.
“Valletta!”
Milrode chạy về phía Valletta, người đang đứng trên đỉnh của vòng tròn ma thuật phát sáng với vẻ mặt bối rối khi vòng tròn ma thuật kích hoạt.ậy>ở,>à,>