KHÔNG LÀM ĐÀN ÔNG ĂN CƠM MỀM - Chương 39
Dịch: QT
Editor: Dương
Nhân vật chính: Thẩm Diệu Bình x Tạ Ngọc Chi
Note:
1. Bản dịch chưa được sự cho phép của tác giả, xin đừng mang đi đâu.
2. Đây là bản Edit không đảm bảo sẽ chính xác nguyên tác
3. Dương vừa đọc vừa edit, xin đừng hối thúc!
4. Có thể đọc review tại Review đam mỹ @ FB
Tạ Diên Bình lúc còn trẻ thay tiên đế đánh bại Lang Xuyên, được phong là Xương Quốc Công, là chức vị cha truyền con nối, hiện tại đã nghỉ ngơi, là một trong những chức tước thiết mão ít ỏi trong triều đình Đại Tấn, trưởng nữ còn được tiến cung làm phi, hưởng sủng ái tận mây. Họ Tạ trong nhất thời có thể nói là quyền uy ngập trời, đích thật là cận thần của thiên tử.
Xương Quốc Công tuổi già mọi chuyện trôi chảy, con cháu dưới gối lại không nhiều, tổng cộng một nữ ba nam, trưởng nữ Tạ Tố Chi, con trưởng Tạ Hành Chi, con thứ Tạ Ngọc Chi, người thứ ba là Tạ Bình Chi.
Trong đó con trưởng đích tôn ngày nhỏ qua đời, chỉ còn lại hai đứa con trai, Tạ nhị thiếu gia Tạ Ngọc Chi đã đến tuổi thành thân, lại thích nam phong, là đoạn tụ chi phích, hơn nữa thời niên thiếu bị thương nơi chiến trường, lúc đó mời thánh thủ khắp nơi trong kinh kê thuốc và châm cứu lại không chữa được, đùi phải bị tàn phế.
Vì nguyên nhân này, Tạ nhị gia tự giác tìm một nam tử thành hôn, huyết thống cao thì sợ chịu oan ức, huyết thống thấp kém thì lại sợ bôi nhọ thân phận. Với cả nam tử đều muốn kế tục hương hỏa, đại đa số dù cho có là đoạn tụ chi phích cũng sẽ nạp thiếp sinh con. Y tính tình thẳng thắn, nếu làm phải làm tới cùng, hôm nay sĩ tử đi thi khoa cử y bèn chọn một vị có danh phẩm, tướng mạo đoan chính, nhìn coi được tới ở rể nhà mình.
Dân phong Đại Tấn cởi mở, nam nhân lấy nam nhân cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, chỉ là họ ít có người nguyện ở rể, cảm thấy được quá bôi nhọ tổ tông của mình. Mà Xương Quốc Công chỉ duy nhất yêu thương người con trưởng này, cho nên dù cho chuyện kén rể đối với gia tộc quyền quý là quá mức hoang đường như thế, cũng vẫn đồng ý. Lúc này ông dâng thư thỉnh tấu bệ hạ, chọn ngày lành tháng tốt để hai người vui vẻ mà thành hôn.
Vào mùa thu tháng mười, buổi tối khí hậu vẫn còn có chút lạnh đến mức khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, cửa phủ Xương Quốc Công treo hai cái đèn lồng màu đỏ bị gió thổi chập chờn, nhìn vào bên trong, dưới hiên tiền sảnh đều được trang trí lụa đỏ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy không khí vui vẻ giữa ban ngày, chỉ là nô bộc chạy tới chạy lui vội vàng, thần sắc kinh hoảng, dường như xảy ra chuyện gì vô cùng nghiêm trọng.
Có nha hoàn áo xanh cúi đầu từ Khúc Phong viện đi ra, thấy chung quanh không người, kiềm chế không được nói nhỏ: “Lá gan Nhị cô gia to ghê, đêm tân hôn quấn lấy nữ nhân khác, nhị gia chắc phải lột da hắn rồi!”
Một nha hoàn khác nghe vậy hừ lạnh nói: “Có tuồng hay rồi, đôi cẩu nam nữ kia bị trói đưa đến chỗ nhị gia, vẫn còn quỳ đây, một canh giờ, quỳ đủ thì phạt.”
Một canh giờ, chính là hai giờ, 120 phút, 7,200 giây.
Thẩm Diệu Bình chưa bao giờ cảm thấy chịu đựng một khắc lại khó như vậy, bây giờ gã quỳ gối trên đá vụn, hai đầu gối đau nhói khó chịu, trên người mặc hỉ phục được may khéo léo tinh xảo, thắt lưng mang ngọc bội, phú quý vô cùng, nhưng đáng tiếc hai tay bị trói, vẻ mặt thảm hại, nhìn đáng thương như tù nhân.
Thẩm Diệu Bình âm thầm lắc đầu, xui xẻo quá là xui xẻo, sao lại xuyên việt đến hoàn cảnh này vậy.
Nguyên chủ là một thư sinh yếu đuối, chính là tay trói gà không chặt, sức học cũng thường thường, nhưng có mặt mày không tệ, lại có thói quen giả vờ giả vịt, trong giới sĩ tử có tiếng tài đức, ma xui quỷ khiến lại lọt vào mắt Tạ nhị gia.
Lúc đó khoa thi chưa bắt đầu, quan chủ khảo thích nịnh nọt, muốn trèo cao vào phủ Xương Quốc Công, trước khi thi từng vô tình hay cố ý tiết lộ đề thi với nguyên thân. Cuối cùng, tư chất gã thường thường lại ma xui quỷ đậu Thám hoa, có thể nói đêm động phòng hoa chúc lại được kim bảng đề danh, nhất thời huy hoàng khôn kể.
Nguyên thân lại thiển cận, bị việc vui làm choáng váng, tự cho là mình thăng chức rất nhanh không cần nhìn sắc mặt người ta, hơn nữa bên dưới còn có một nha hoàn xinh đẹp, có giấc mộng muốn làm bay lên cành cây làm phượng hoàng, cố ý quyến rũ hắn. Gã ta liền biết thời, biết thế đáp lại, nào ngờ này trong phủ đâu đâu cũng tai mắt, hai người chưa kịp lăn giường, trong đêm tân hôn liền bị trói lại ném cho Tạ nhị gia xử trí.
Nguyên thân không biết là bị hù chết hay quỳ mà chết nữa, Thẩm Diệu Bình cứ như vậy mà xuyên việt tới, còn đời trước hắn có thân phận gì, từ thời khắc này chuyện trước kia đều là chuyện cũ, hắn cũng biết rằng mình không cần phải truy cứu.
Đầu gối thực sự quá đau, Thẩm Diệu Bình lại không thể giả bộ bất tỉnh. Nữ tử bên cạnh khóc sướt mướt quỳ nửa canh giờ trước đã làm như thế, trực tiếp bị nô bộc trông giữ giội chậu nước đá thật lạnh vào. Hiện tại ban đêm vô cùng lạnh, nước mắt giàn giụa cũng đông lại, sắc mặt tái xanh, hận không thể chết đi cho xong.
Thẩm Diệu Bình còn bình tĩnh, gã chịu đựng, cúi đầu nhìn hoa nhìn cỏ giảm sức chú ý, còn nha hoàn cùng với nguyên thân gian díu rốt cuộc không chịu nổi, cơ thể té ngã trên mặt đất, một đôi tay xanh nhạt giãy dụa nắm được vạt áo xiêm y Thẩm Diệu Bình, run lập cập khóc ròng nói: “Cô gia… Van cầu ngài… Hãy cầu xin nhị gia đi… Nô tỳ biết sai rồi… Nô tỳ biết sai rồi…”
Thẩm Diệu Bình nghĩ thầm ta nếu là có bản lĩnh này thì còn ở đây quỳ chung với người làm cái gì, lập tức im lặng không lên tiếng nhích xa ả ra một chút, trong lòng bắt đầu thầm đếm.
Một,
Hai,
Ba…
“Ầm —— “
Đúng như dự đoán, một chậu nước lạnh giội xuống. Từ phía sau, một đại nha hoàn áo xanh trực tiếp lôi Xuân Kiều từ trên mặt đất kéo lên, âm dương quái khí nói: “Nhị gia đã phân phó, không có mệnh lệnh của ngài ấy thì vẫn phải quỳ. Xuân Kiều cô nương cũng như chúng nô tài số mệnh ti tiện, sao lại không chịu nổi. Cô gia là sao Văn Khúc hạ phàm, là người tự cao quý còn chưa hé răng.”
Câu sau là một câu uyển chuyển có thể lý giải bằng 18 cách khác nhau, nghe biết là ca ngợi hay là chê cười, là khen hay là khoe, Thẩm Diệu Bình xem như mình bị điếc, cúi đầu làm bộ thành tâm ăn năn xưng tội.
Xuân Kiều lại cực hận, một mặt bảo vệ tóc của mình đang ở trong tay nha hoàn, một mặt lại khóc như mưa, gào khản giọng ở cửa viện đóng chặt: “Ta là phận hầu gái thấp hèn, không sánh bằng Nhị gia kim tôn ngọc quý, lại chưa từng có hành vi hồ mị mê hoặc chủ, là cô gia chính miệng muốn uy hiếp ta! Nam tử rốt cuộc vẫn muốn thành gia, lập thất, duy trì hương hỏa tổ tiên. Nhị gia cũng nên thay cô gia suy nghĩ. Xuân Kiều không cầu gì, chỉ cầu Nhị gia có thể cho phép nô tỳ ở bên cạnh cô gia bưng trà rót nước, không cầu danh, không cầu phận, chỉ một lòng vì tình! Nhị gia muốn trách tội thì trách tội nô tỳ, vạn lần đừng tổn thương lòng cô gia!”
Ả nói lời này ngoài mặt như biến mình thành nữ tử đáng thương số khổ không nơi nương tựa, kì thực từng bước muốn làm ô uế thanh danh Tạ Ngọc Chi, một là chỉ trích y không phân tốt xấu đã phạt ả, hai là chỉ trích y ghen tị, không cho Thẩm Diệu Bình cưới vợ bé kế tục hương khói, ba là mắng y nhẫn tâm, không tha cho một kẻ si tình.
Nha hoàn kia nghe vậy giận dữ: “Còn dám miệng nhai đầy giòi! Ta xé nát miệng nhà ngươi!”
Lòng bàn tay giơ cao lên, đang muốn hạ xuống, cửa viện đóng chặt kia lúc này lại bỗng nhiên cọt kẹt một tiếng mở ra.
Bên trong bước ra một nam tử, mặc hỉ phục giống Thẩm Diệu Bình không khác nhau chút nào, dong dỏng cao, chỉ là áo lót màu đen, miễn cưỡng đè xuống mấy phần hỉ khí. Dung mạo khác biệt, lông mày dài tới tóc mai, da thịt trắng nõn, môi như thoa son, đôi mắt lại âm u, không nói ra được kì quái ở chỗ nào.
Người trên sân vừa thấy y nhất thời im bặt, cùng nhau khấu đầu hành lễ nói: “Nhị gia.”
Nam tử không nói, chắp tay chầm chậm đi ra, Thẩm Diệu Bình lúc này mới phát hiện hình như đối phương có tật, trong lúc đi có chút khập khễnh.
Xuân Kiều thấy Tạ Ngọc chi ra ngoài liền bị doạ không dám mở miệng. Hiện tại mắt thấy đôi giày đen thêu hình mây trước mặt, thân thể không còn chút khí lực, xụi lơ trên đất, nhất thời thần sắc kinh hãi trốn sau lưng Thẩm Diệu Bình, nắm chặt bờ vai gã gào khóc nói: “Cô gia cứu Xuân Kiều với!”
Cứu cái gì mà cứu, ngươi vừa nãy lớn tiếng lắm mà…
Thẩm Diệu Bình vốn quỳ không vững, bị ả bổ tới trực tiếp không khống chế được cân bằng mà ngã trên mặt đất, muốn ngồi dậy, nhưng mà hắn yên lặng cảm thụ trong chốc lát, phát hiện ngã so với quỳ lại thoải mái hơn mười lần, giãy dụa tượng trưng hai lần rồi bất động.
Cảnh tượng này trong mắt người khác, lại chính là “Tình chàng ý thiếp”.
Tạ Ngọc Chi chân có tật, không đứng được lâu, y ra hiệu đầy tớ mở trói cho bọn họ. Sau đó nô bộc ở phía sau mang đến ghế gỗ chạm trổ hoa văn, y chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt đánh giá kỹ lưỡng Thẩm Diệu Bình, cuối cùng miệng nhếch lên thành ý cười,
“Ngươi thích tiện tỳ này sao?”
Tạ Ngọc Chi là con trưởng phủ quốc công, Xuân Kiều bất quá một nha hoàn, kẻ ngu đều biết nên chọn thế nào.
Rất hiển nhiên, Thẩm Diệu Bình không phải một kẻ ngu, gã xoa xoa cổ tay xanh tím, nhìn Xuân Kiều ánh mắt mong chờ mà lắc đầu: “Diệu Bình ở rể nhà Nhị gia, đời này chính là người của Nhị gia, sao lại thích người khác đây.”
Lời còn chưa dứt, trái tim Xuân Kiều như rơi vào hầm băng, sắc mặt nhất thời trắng bệch, thân hình lảo đảo muốn ngã.
Tạ Ngọc Chi thờ ơ không động lòng, tiếp tục hỏi: “Cũng không trách ta ghen tị, cấm ngươi cưới vợ bé, cắt đứt hương hỏa của Thẩm gia?”
Thẩm Diệu Bình tiếp tục lắc đầu: “Diệu Bình không cha không mẹ, chỉ là một mảnh bèo trôi, khi còn bé nhờ cậy hương thân nuôi sống, bây giờ may mà Nhị gia không chê, ngày sau cầu người một lòng, tóc bạc vẫn không rời, không nghĩ sẽ cưới vợ bé.”
Xuân Kiều nghe vậy vẻ mặt như không thể tin được, nhào tới bắt được cánh tay Thẩm Diệu Bình, luôn mồm nói: “Không phải đâu cô gia! Không phải! Là ngài mua Xuân Kiều về phủ, là ngài nói sẽ đối xử Xuân Kiều thật tốt!”
Xuân Kiều vốn là nữ tử gia cảnh bần cùng, phụ thân thua bạc bán cho một tên chết lão ác bá. Ả vùng vẫy không muốn, được Thẩm Diệu Bình đi trên đường phố nhìn thấy, liền ra mười lượng bạc mua lại ả vào quốc công phủ làm nha hoàn.
Thẩm Diệu Bình nhẹ nhàng kéo tay ả xuống: “Cô nương hiểu nhầm rồi, ta bất quá nhìn thân thế ngươi thê lương, có lòng thương hại mà thôi, đồng ý đối xử tốt với ngươi, cũng không có ý định muốn nạp ngươi làm thiếp.”
Lúc này gã không thể không cảm thán Hán ngữ bác đại tinh thâm và sự kín đáo của người xưa, Thẩm Diệu Bình tùy tiện xuyên tạc thế nào cũng được.
Xuân Kiều không khỏi đau lòng mà khóc thành tiếng, trong lòng ả biết Thẩm Diệu Bình còn không bảo vệ nổi bản thân, ả kết cục không tránh được cái chết, lúc này quỳ trên mặt đất, đập đầu xuống đấy nghe bang bang: “Cô gia, xin ngài cứu Xuân Kiều, Xuân Kiều đối với ngài là một tấm chân tình, nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ngài!”
Thẩm Diệu Bình tránh né cái dập đầu của ả, lộ ra gương mặt bình thản lại mê hoặc lòng người nói: “Ban đầu ta mua ngươi bỏ ra mười lượng bạc, cô nương nếu muốn báo đáp, trả ta mười lượng bạc.”
Một câu nói này khiến tiếng khóc của Xuân Kiều trong nháy mắt nghẹn lại, ả trợn to mắt, nửa ngày cũng không phản ứng kịp, xung quanh mơ hồ truyền ra mấy lời châm biếm trầm thấp.
Tạ Ngọc Chi nhàn nhạt nhắm mắt, đèn lồng chiếu vào cây cổ thụ, hắt bóng hoa lên gò má như ngọc của y, nửa ngày mới nói: “Theo ngươi nói, việc này tất cả đều là lỗi của ả, không có liên quan gì với ngươi?”
“Diệu Bình đương nhiên là có sai, ” Thẩm Diệu Bình khom người nói: “Ta vừa thành thân, không nên cùng nữ tử bên cạnh dây dưa ám muội, hôm nay ta uống rượu say, đầu óc hồ đồ, huống chi lại là đêm tân hôn, vốn không nên cùng Xuân Kiều trong một phòng, vô cớ gây hiểu lầm, kính xin Nhị gia trách phạt.”
Tạ Ngọc Chi chỉnh ống tay áo, đốt ngón tay rõ ràng, mặc hỉ phục đỏ thẫm càng ưa nhìn, y cười cười: “Phạt ngươi cũng không cần thiết lắm, nhất dạ phu thê bách dạ ân, ngươi và ta mặc dù chưa đến một ngày, cũng không cần nhẫn tâm như vậy…”
Một tiếng “Leng keng” vang lên, y ném một con chủy thủ bằng vàng đen tới trước mặt Thẩm Diệu Bình, Tạ Ngọc Chi nói thật bình thản mà như sấm sét đánh tới đại não Xuân Kiều thành một mảnh trống không,
“Nha hoàn này mạo phạm ta, trong lòng ta không vui lắm, ngươi vừa nói đối với ả ta không có ý gì thì giết ả đi?”