KHÔNG HÒA HỢP - Chương 11
Trình Bác Diễn cầm phim chụp của Hạng Tây xem, đến nay đã được hai tuần rồi, tình hình hồi phục rất tốt, dù sao tuổi còn trẻ, chỉ cần lành rồi cũng sẽ không để lại di chứng.
Vết thương Hạng Tây không nhẹ, nhưng có lẽ là cậu chọn đúng tư thế tự bảo vệ, đầu và mấy nơi trọng yếu cũng không nhận phải tổn thương nghiêm trọng.
Chắc mặt cũng là nơi bảo vệ chính, chỉ bị trầy da với thâm tím, qua mấy ngày liền hết.
Nhưng thương thế trên tay chân và lưng thì rất nhiều, không nói tới xương cốt, chỉ riêng vết rách do bị đánh đã không ít, to nhỏ đều có phải khâu không ít mũi.
Trên người chắc là rất đau, nhưng hai ngày đầu tỉnh lại Hạng Tây chỉ mới than cả người đau với anh, mấy ngày sau không còn nói nữa.
Trước khi Chu Tiến giường bên ra viện, cậu không biết làm gì thì tám chuyện trên trời dưới đất vui vẻ với người ta cả nửa ngày.
Rất có sức chịu đựng.
Bình thường Hạng Tây hi hi ha ha, nhưng chuyện sao lại bị thương, bị đập ở đâu, từ đầu tới cuối miệng cậu vẫn kín như bưng, ngay cả lỡ miệng cũng không có.
Trình Bác Diễn không biết cậu đã phải trải qua chuyện gì, chuyện gì có thể làm cậu kín miệng đến thế, cũng không biết rốt cuộc vì sao lại lết cái thân đầy vết thương nghiêm trọng như thế chạy đến bãi đậu xe bệnh viện.
Trên người tên lưu manh này có tính cách khiến anh cảm khái, không nói ra được nó là cái gì, cảm giác giống như thấy con mồi đã bị sập bẫy tất phải chết nhưng vẫn không từ bỏ liều mạng giãy dụa.
Hơn nữa………nhẫn nhịn rất được.
“Chân em được đặt xuống rồi hả?” Hạng Tây nằm ở trên giường nhìn anh, “Tháo cái thứ trên cổ em luôn đi.”
“Nẹp cổ phải mấy ngày nữa mới tháo được,” Trình Bác Diễn đặt ghi chú phòng bệnh trong tay xuống, “Chân hết sưng rồi nên không cần treo nữa, để tôi xem đã.”
“Cứ treo chân như thế nữa, em cảm thấy cơ eo của sẽ vất vả mà sinh bệnh mất, anh xem tóc em có hơi hơi dài ra không?” Hạng Tây thở dài.
“Còn lâu mới được Mohican……..” Trình Bác Diễn nhìn đầu cậu.
“Gọi y tá đến xem đi, tay anh đỡ chưa?” Hạng Tây nhìn tay phải của anh.
“Đỡ lâu rồi,” Trình Bác Diễn cúi đầu cái chân treo của cậu, “Cũng được đấy, cơ bản là hết sưng rồi, tí nữa bảo y tá tháo xuống cho cậu, nhưng vẫn phải chú ý đừng động linh tinh.”
“Ừm, em đã không động được nữa rồi.” Hạng Tây cười cười, nghĩ nghĩ rồi nói, “Tay anh…….sao bị thương thế? Trước đó em……..không dám hỏi.”
“Ngoài ý muốn thôi, có gì mà không dám hỏi,” Trình Bác Diễn cũng không thèm để ý đến vết thương, “Người nhà có ý kiến, nóng tính lên động thủ thôi.”
Một bệnh nhân trong phòng khám, gãy xương cẳng tay, sau khi tháo thạch cao vẫn luôn nói đau cánh tay, nhưng bác sĩ luân phiên kiểm tra cho người đó, nhưng không thấy có vấn đề gì, mấy ngày liên tiếp người nhà tới, trưởng khoa Lương đích thân kiểm tra cũng không thấy vấn đề gì.
Người nhà nghe thấy liền tức lên, Trình Bác Diễn là bác sĩ chẩn đoán nên bị đánh, cũng may anh né nhanh, cái ghế chỉ đập trúng mu bàn tay anh.
Hạng Tây cười ha ha hai tiếng, cũng không nói gì thêm.
Nghe thấy mấy lời anh nói cậu thả lỏng hẳn, ngày đó nhìn thấy băng gạc trên tay Trình Bác Diễn cậu bị dọa một trận, mặc dù không chắc chắn lắm nhưng vẫn ngầm sợ hãi, sợ người của chú Bình đã tìm đến bệnh viện rồi.
Tìm được Trình Bác Diễn, hỏi tung tích của cậu, Trình Bác Diễn không nói ra, thế là bị ăn đòn.
Muốn hỏi lắm, nhưng rõ ràng muốn hỏi như thế, cậu vẫn không dám mở miệng hỏi.
Bình thường Trình Bác Diễn hay đùa với y tá và bệnh nhân, nói chuyện làm việc nhã nhặn, nhưng đa số thời gian vẫn rất nghiêm túc, hơn nữa từng nhìn thấy anh tháo khớp tay người ta, Hạng Tây sợ nói sai câu nào sẽ bị anh chỉnh đốn.
“Hôm nay giảm một mũi cho cậu,” Trình Bác Diễn kiểm tra xong chân cậu, cầm lấy ghi chú phòng bệnh, “Chắc giờ cậu được ăn cơm rồi đấy nhỉ? Dạ dày………”
“Nghẹn lắm rồi đúng không,” Chị Tôn đột nhiên đẩy cửa đi vào, lớn giọng nói, đến bên giường lưu loát lấy cái bô dưới gầm giường ra, “Đây, cậu tiểu trước đi.”
“Em……….” Hạng Tây lập tức cảm thấy xấu hổ muốn độn đầu xuống đất, “Em không tiểu.”
“Hồi nãy không phải nói là rất gấp hả?” Chị Tôn cười nói, “Chén tôi còn chưa kịp rửa đã vứt trong phòng ăn uống nhanh chóng tới đây đấy.”
“Tiểu đi.” Trình Bác Diễn cười cười, quay người đến cửa phòng bệnh.
Buổi chiều Trình Bác Diễn lại ghé qua phòng bệnh một chuyến, y tá dỡ chân cậu xuống, lại kiểm tra tình hình chân một chút, hết sưng rồi, hồi phục rất tốt.
Nhưng Hạng Tây vẫn rất gầy, không biết bình thường sống thế nào, thảo nào dạ dày không tốt.
“Được chưa thế?” Hạng Tây hỏi.
“Cái gì được chưa, đâu ra được nhanh thế.” Trình Bác Diễn nói.
“Không phải, em hỏi tháo được xuống chưa?” Hạng Tây gấp gáp hỏi.
“Rồi.” Trình Bác Diễn gật đầu.
“Nhanh nhanh nhanh nhanh…….” Hạng Tây vội xoay đầu nói với y tá và chị Tôn, “Hai chị ơi giúp với, lật em lại đi! Em muốn nằm sấp nằm sấp nằm sấp!”
“Nằm sấp hả! Không được đâu, lật lại sẽ đụng cánh tay với chân đó,” Y tá nhanh chóng lắc đầu, “Xương quai xanh của cậu cũng bị thương, không thể bị đè được.”
“Lật cậu ta nằm nghiêng sang trái đi,” Trình Bác Diễn nhìn mặt cậu khẩn thiết, nói một câu với y tá, “Nằm vài phút thôi.”
Chị Tôn chậm rãi nâng thắt lưng Hạng Tây dậy để cậu nằm nghiêng.
“A ——” Hạng Tây nhắm mắt lại kêu một tiếng.
“Sao rồi?” Trình Bác Diễn bị tiếng này của cậu làm giật mình, nhanh tay giữ lấy vai cậu.
“Thoải mái,” Hạng Tây hơi ngại ngùng cười cười, “Nằm ngửa mặt lên nhìn trời lâu quá người em sắp bẹp dí rồi, bây giờ được xoay tròn chầm chậm như vậy thấy tốt quá.”
“……….Nghiêng một lúc thôi, nằm thẳng không thoải mái thì ngồi dựa đầu giường,” Trình Bác Diễn dặn dò, “Nhưng không được chạm chân xuống đất, ngồi mép giường cũng không được.”
“Biết rồi mà biết rồi mà,” Hạng Tây nhắm mắt hưởng thụ, “Biết rồi mà………”
Tối về đến nhà, vừa vào cửa Trình Bác Diễn đã ngửi thấy mùi thơm, trong nhà không có ai nhưng anh biết mẹ anh đã tới đây.
Anh thay đồ rửa tay, vào trong phòng bếp, nhìn thấy một nồi giữ ấm đầy canh, cơm cũng được nấu xong đặt ở một bên.
Anh lấy cái muôi khuấy một chút, canh sườn hầm ngô và sơn dược, ngửi đã thấy thơm rồi, lập tức cảm thấy đói bụng.
Nhưng anh vẫn kiên trì chạy trên máy chạy bộ một tiếng, cả người ra đầy mồ hôi, cảm giác rất dễ chịu.
Nghỉ ngơi một chút rồi tắm rửa, anh múc canh ra một cái chén, vừa chuẩn bị ăn cơm thì thấy một tờ giấy ghi chú được đặt bên cạnh, trên đó có nét chữ của mẹ: Trong tủ lạnh có rau xà lách tươi dì hai trồng đó.
Đáng lẽ anh lười làm rau xà lách ăn lắm, nhưng ý mẹ ở đây chính là bảo anh ăn.
Thế là anh mở tủ lạnh ra, thấy được một bọc rau xà lách nhỏ đã được rửa sách, rất mềm rất tươi, anh lấy ra trụng nước sôi rồi bỏ thẳng vào miệng ăn.
Dì Hai thích ăn rau mình trồng, không thuốc trừ sâu không độc hại thấm thuần tự nhiên.
Trình Bác Diễn cũng thích ăn rau xà lách.
Trời vừa tối, Hạng Tây đã cảm thấy vô cùng buồn tẻ, sau khi Chu Tiến giường bên xuất viện thì có một ông chú vào, ông chú tính tình rất tệ, sở thích lớn nhất là mắng con trai mình, buổi tối con trai tới là từ lúc ăn cơm thì bắt đầu mắng tới khi tắt đèn.
Không có ai tám chung với Hạng Tây thì cậu đành phải xem TV, TV bệnh viện không có nhiều kênh, chị Tôn thích xem phim bộ, chọn một kênh tối nào cũng xem.
Lúc đầu Hạng Tây cũng xem với chị, nhưng xem vài lần, ông chú mắng một câu, lại xem thêm vài lần, ông chú lại chửi một câu, căn bản không nghe thấy TV nói cái gì.
Chị Tôn đứng trước TV nên còn nghe rõ chứ Hạng Tây nằm trên giường chỉ cảm thấy khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa bao giờ im lặng như thế này, nằm trên giường được một tháng rồi, giống y chang một cái cọc gỗ, nằm kiểu nào cũng không thoải mái, cứ muốn xoay người nhưng không thể xoay tới xoay lui được.
Mà cậu cũng không dám nhờ chị Tôn giúp cậu xoay người, hôm qua vừa nghe được chị Tôn nói chuyện với một y tá khác, nói là làm người chăm sóc cho bệnh nhân khoa chỉnh hình tốn sức quá, mệt lắm, quả thực không muốn làm nữa.
Cậu sợ nhờ chị Tôn xoay người giúp cậu lại làm người ta thấy phiền thêm.
“Ồi……….” Hạng Tây thở dài nhắm mắt lại.
Không biết Màn Thầu thế nào rồi, đến cùng là chạy thoát rồi hay là chạy không thoát, đàn em Nhị Bàn chạy rồi, mất mặt lắm, đừng nói là đào ba thước, đào ba tấc đất gã cũng đào.
Còn có……Lý Tuệ.
Hạng Tây nhíu mày, trong lúc cậu cong lưng ôm đầu nằm sấp trong đống tuyết, tiếng khóc như đang lồng tiếng cho bộ phim thê thảm nhất của Lý Tuệ cậu quên không nổi.
Ở bệnh viện nằm mơ nghe thấy rất nhiều lần.
Nhưng cậu không hề hối hận khi dẫn Lý Tuệ chạy, chỉ là cậu đã đánh giá thấp sự không tín nhiệm của chú Bình đối với cậu, cậu biết Lý Tuệ cũng không hối hận, cho cô bé thêm một cơ hội nữa thì cô vẫn chạy theo.
Lần đầu tiên Lý Tuệ cầu xin cậu, có thể nhìn thấy sự quật cường trong ánh mắt ấy.
Chỉ là lần này bị bắt về sẽ như thế nào…….Cậu cũng không muốn nghĩ sâu hơn.
Cách mỗi ngày chị Tôn sẽ lau người cho cậu trước khi đi ngủ, lúc đầu cậu không quen, từ từ cũng không thấy lúng túng mấy, lau xong đi ngủ rất dễ chịu, mà cảm giác được người khác chăm sóc này, rất tốt đó.
“Cảm ơn chị Tôn.” Cậu nhẹ giọng nói.
“Không có gì,” Chị Tôn cầm khăn mặt, “Tôi nói cho cậu nghe, tôi cũng cảm thấy đứa nhỏ cậu đáng thương, nếu không mấy ngày trước không làm đâu, bác sĩ Trình có cho thêm tiền cũng không làm.”
“Anh ấy cho chị thêm tiền hả?” Hạng Tây sửng sốt.
“Ừ, không thêm tiền đúng là không dễ làm, cậu chẳng động đậy được chỗ nào, một mình cậu làm tôi bận bằng hai bệnh nhân nhà người ta rồi.” Chị Tôn nói.
Á đậu, Hạng Tây nhắm mắt lại, trong ghi chép sổ sách của Trình Bác Diễn lại nhiều thêm một khoản nữa rồi.
Buổi sáng Hạng Tây tỉnh dậy thật sớm, ban ngày ông chú không mắng chửi người ta nhiều, nhưng dậy sớm, không biết làm cái gì mà cứ bình bịch ở đầu giường, Hạng Tây chỉ có thể theo đồng hồ sinh học của người ta.
Sau khi bị đánh thức ăn sáng xong lại cảm thấy buồn ngủ, cậu định ngủ tiếp, cảm giác giấc ngủ trong đời này đều ở bệnh viện hết, dù sao không ngủ cũng không có chuyện gì làm.
Lúc ông chú không mắng người còn có thể đọc tạp chí, cậu không được, y tá đưa cậu quyển tạp chí cậu đâu thể nào không biết ngại nói với người ta cậu không nhận được hết tất cả các mặt chữ.
Hơn nữa lúc ngủ toàn thân dễ chịu hơn một chút, cũng không nghe thấy động tĩnh bên ông chú.
Ngủ mãi không biết đã qua bao lâu, Hạng Tây ngủ có chút khó chịu, không vui vẻ gì mở mắt ra.
Vừa mở mắt ra liền thấy khuôn mặt trước mắt mình, cậu giật nảy mình: “Á đệt má!”
“Tôi mà còn nghe thấy cậu đệt lần nữa thì sẽ kêu người khâu mồm cậu lại.” Trình Bác Diễn nhíu mày.
“Anh dọa em một trận đó!” Hạng Tây nói.
“Tôi có dọa cậu mười trận thì làm sao, mới dọa có một trận mà nhảy dựng vậy,” Trình Bác Diễn đi đến chân giường, xoay cần điều khiển nâng đầu giường lên, “Ngủ cả buổi sáng rồi, ăn chút gì đó đi.”
“Chị Tôn đâu?” Hạng Tây xoay đầu nhìn một chút, bây giờ tay cậu có thể gập lại, có thể tự mình cầm muỗng ăn, nhưng mấy việc nhỏ như rửa mặt cần dùng sức vẫn phải nhờ chị Tôn giúp.
“Hôm nay cô ấy xin nghỉ, trong nhà có việc gấp.” Trình Bác Diễn cầm khăn cậu vào nhà vệ sinh.
“À…….” Hạng Tây đáp lại một tiếng, chú ý thấy hôm nay Trình Bác Diễn không khoác áo blouse trắng: “Anh ơi hôm nay anh được nghỉ à?’
“Ừ,” Trình Bác Diễn giặt xong khăn mặt đi ra, “Lúc đầu tôi chỉ định tối đến đưa bình canh cho cậu, cô ấy gọi điện cho tôi thì qua đây luôn.”
“Đặc biệt đưa canh cho em?” Hạng Tây xoay đầu nhìn cái bình giữ ấm Trình Bác Diễn đặt trên tủ đầu giường, “Đặc biệt?”
“Nếu cậu thấy tôi đặc biệt đi một chuyến thì cậu lầm rồi, tí nữa tôi lại đi siêu thị mua thức ăn, tôi mua đồ ăn thì sẵn tiện đưa canh cho cậu thôi.” Trình Bác Diễn giữ gáy cậu nâng lên, cầm khăn lau mặt cậu.
“À,” Hạng Tây nhắm mắt lại, có chút ngạc nhiên, động tác Trình Bác Diễn thuần thục không hề kém chị Tôn, nặng nhẹ phù hợp, mặt cậu cọ cọ trên khăn nóng rất đã, cậu lầm bầm nói, “Nhà anh có trẻ con đúng không?”
“Hửm?” Trình Bác Diễn lấy khăn mặt ra, “Nói gì thế?”
“Anh lau mặt cho người ta chuyên nghiệp ghê đó, bằng chị Tôn luôn rồi, vừa nhìn đã biết là luyện thường xuyên,” Hạng Tây giơ cánh tay mình còn quấn băng vải lên, tặng anh một ngón cái: “Thoái mái lắm.”
“Ăn đi.” Trình Bác Diễn không muốn cùng cậu tiếp tục thảo luận vấn đề này, đặt cái bàn trước mặt cậu, đổ canh ra hộp cơm, đưa muỗng cho cậu, sau đó quay người vào nhà vệ sinh giặt khăn mặt.
“Đây là canh gì thế? Thơm quá à!” Hạng Tây ở bên ngoài hô hào hỏi một câu.
“Canh côn thiết sơn dược.” Trình Bác Diễn trả lời.
“Đậu,” Hạng Tây ngừng một lát, sau đó cười sặc sụa, “Anh cố ý đó hả, cái củ côn thiết sơn dược này còn chưa hết à.”
“Côn thiết sơn dược thật đó,” Trình Bác Diễn ra khỏi nhà vệ sinh, thuận tay xịt dịch khử trùng trong phòng bệnh ra tay xoa xoa, “Sơn dược bắp sườn, sơn dược tốt cho dạ dày cậu.”
“Thơm lắm,” Hạng Tây cúi đầu uống mấy ngụm, “Chỉ là không bỏ muối thôi.”
“Cậu ăn cơm bệnh viện có thấy nhạt không?” Trình Bác Diễn ngồi xuống cạnh giường cậu, hỏi một câu.
“Nhạt chứ, nhưng đồ ăn bệnh viện nhạt, cái này là không bỏ muối, mức độ không giống nhau, anh làm hả?” Hạng Tây nhăn mũi nói, “Nhưng không bỏ muối em cũng sẽ ăn bằng sạch, đây là lần đầu tiên có người đặc biệt làm cơm cho em, phải ăn để lấy vốn làm kỷ niệm.”
“Bỏ muối rồi, bình thường cậu mặn quá thôi.” Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, vẻ mặt vui vẻ trên mặt cậu làm anh không nói ra đây không phải canh anh nấu.
Chị Tôn ăn trưa xong mới tới bệnh viện, Trình Bác Diễn định đợi chị đến rồi mới đi, nhờ y tá mua hộ mình một phần cơm hộp gỗ trong bệnh viện ăn.
“Em cứ tưởng anh ăn rồi chứ,” Hạng Tây nhìn nhìn hai lần miếng thịt trong cơm hộp gỗ của anh, “Anh mà nói chưa ăn thì em cũng không gặm hết mấy củ thiết côn sơn dược kia đâu, dù sao cũng sẽ để lại cho anh một tí.”
“Cậu không cần lo cho tôi…….” Thật ra Trình Bác Diễn không thích ăn mấy phần cơm như vậy lắm, quá mặn, cũng nhiều dầu, nói một cậu ngẩng đầu lên nhìn Hạng Tây, anh nhịn cười, “Có phải cậu muốn ăn phần cơm của tôi không?”
“A.” Hạng Tây có chút ngượng ngùng xoay mặt qua chỗ khác, “Em no rồi.”
“Không ăn thật sao?” Trình Bác Diễn kẹp một miếng thịt lên hỏi cậu.
“Em……..” Hạng Tây liếc qua bên này một cái, lại xoay mặt đi, mở miệng, “Hay là để em nếm thử miếng thịt này cho!”
Trình Bác Diễn bỏ miếng thịt vào miệng: “Mơ đẹp quá.”
“Anh cái tên bác sĩ này!” Hạng Tây đúng là bó tay, cả cái mũi đều là hương thơm của thịt chín, không được ăn vào mồm rồi mà còn bị đùa giỡn, “Bác sĩ như anh lại đi chọc một bệnh nhân hả!”
“Ngồi yên đi, bây giờ cậu chỉ được ăn thanh đạm thôi, cái này nhiều dầu lắm.” Trình Bác Diễn đứng lên, quay người ra khỏi phòng bệnh, đi ra ngoài hành lang ăn.
Trình Bác Diễn ăn xong mới quay lại phòng bệnh, Hạng Tây đang muốn lấy cái ly trên tủ đầu giường uống nước.
“Gọi tôi một tiếng thì chết à.” Trình Bác Diễn qua đó lấy cái ly để vào tay cậu, chị Tôn mua cái ly này, mang theo ống hút để uống dễ hơn.
“Anh đang ăn cơm mà, mang cả thân toàn mùi thịt tới lại không cho em ăn, em khó chịu,” Hạng Tây chậc một tiếng, “Em cũng uống chút nước trắng cho đỡ thèm.”
Trình Bác Diễn cười cười không nói gì, ngồi vào ghế xem TV, ông chú giường bên đã ngủ, Trình Bác Diễn xoay đầu nhìn Hạng Tây: “Cậu có muốn ngủ một lát không.”
“Không đâu, từ sáng tới tối em ngủ hết rồi, ngủ vừa thôi.” Hạng Tây thở dài.
“Tôi thấy y tá có đưa cậu tạp chí mà, xem sách đi.” Trình Bác Diễn cầm một quyển tạp chí lật lật.
“Anh ơi,” Hạng Tây do dự một chút, nhỏ giọng nói, “Em nhận không được mấy chữ, chỉ nhìn hình thôi, chán lắm.”
Trình Bác Diễn nhíu mày: “Không nhận hết mặt chữ? Cậu không đi học à?”
“Không, đi học cái gì chứ, không chết trên đất hoang là may lắm rồi còn đi học cái gì,” Hạng Tây cười cười, “Giống cái……..chứng minh thư của anh ấy, tên của anh xém chút nữa là em không nhận ra luôn.”
“Trình Lấy Lệ nhỉ?” Trình Bác Diễn cúi đầu đọc tạp chí, “Cái này thì không sao, người nhìn sai tên tôi cũng đầy ra đó.”
“Không phải em nhìn sai, mà là……..thôi bỏ đi,” Hạng Tây lại uống một ngụm nước, cảm thán một câu, “Bố mẹ anh chắc chắc là người có văn hóa nhỉ, cái tên này vừa nhìn là đã biết người có văn hóa đặt rồi.”
“Vậy sao?” Trình Bác Diễn cầm lấy cái ly trên tay cậu, đặt lại trên tủ đầu giường.
Hạng Tây gật đầu, “Đúng thế, anh xem, Trình Bác Diễn Trình Bác Diễn, có văn hóa biết bao, nếu em là cha anh cùng lắm chỉ đặt được cái tên Trình Cương Cứng……”
“Câm miệng.” Trình Bác Diễn cau mày ngắt lời cậu.
Hạng Tây cười ha ha hai tiếng, không nói gì thêm, dựa vào đầu giường xem TV.
Xem chưa được mấy phút, cậu kéo chăn đắp lên trên bụng, qua mấy phút nữa, cậu lại vặn vẹo uốn éo, một cái quảng cáo còn chưa chiếu xong, cậu lại dịch xuống phía sau dựa dựa.
“Đừng động đậy lung tung.” Trình Bác Diễn nói.
“Em không muốn động……..” Hạng Tây chậc một tiếng, “Anh ới, anh nói xem chị Tôn sao còn chưa tới nữa?”
“Chưa qua bao lâu mà,” Trình Bác Diễn đóng tạp chí lại, đứng lên, “Muốn đi tiểu thì nhờ tôi cũng được.”
“Hả?” Hạng Tây ngây người, lập tức xấu hổ, “Em không……chuyện đó, không gấp…….em……..”
“Cậu uốn éo làm tôi muốn vào nhà vệ sinh quá.” Trình Bác Diễn thở dài.
“Hay thôi đi,” Hạng Tây ngẫm nghĩ thở dài, “Anh á, giặt cái khăn mặt còn phải xịt dịch khử trùng rửa tay, ngày đó cầm cái túi nước tiểu rửa tay ba lần, tí nữa sờ cái bô chắc anh không phải sẽ dùng nước sôi rửa tróc một lớp da mới được đó chứ?”
“Cậu có tiểu không?” Trình Bác Diễn cúi người xuống lấy cái bô dưới giường ra.
“Ái dà, thật ra đang nhịn được, vừa thấy cái này thì không được luôn,” Hạng Tây cau mày, “Tiểu!”