KHÔNG HẸN ƯỚC - Chương 42: Không còn đường về
Không có gì có sức lan tỏa mạnh hơn truyền thông, nên chẳng lạ gì nếu chỉ trong vòng một buổi sáng mà mọi chuyện bị đẩy lên đến cực điểm như thế. Lúc Trường thức dậy đã thấy điện thoại mình hết pin, vừa ra khỏi phòng thì thấy con gái mình mắt mũi tèm lem đang đứng đợi, thấy hắn ra, con bé chạy lại trước mặt hắn nói: “Ba ơi, ba xem tin tức chưa? Giờ phải làm sao hả ba?”
Hắn đỡ lấy điện thoại của con gái, bấm vào xem thì thấy một loạt tin tức về hắn và Kha đang trôi nổi trên mạng. Hắn ấn vào một clip cắt từ một trang mạng lớn để xem thì thấy vợ hắn đầu đầy máu me ngồi trên taxi, lúc tài xế hỏi gì đó, vợ hắn còn không kiềm được mà bật khóc. Một số trang khác thì đưa camera nhà dân lên, hầu như là của nhà hàng xóm tung ra, trong clip là cảnh vợ hắn chạy từ trong nhà ra, cả người luộm thuộm do vừa mới tranh cãi xong.
Hắn lật đật gọi cho vợ mình nhưng đường dây bị nghẽn, hắn biết những khi như thế này chẳng thể nào gọi được cho vợ. Hắn gọi cho San để hỏi xem vợ hắn có ở đó không thì San bảo tối qua vợ hắn có đến nhà San, nhưng mà đến một lúc rồi lại về nhà ba mẹ đẻ.
Đến giờ hắn mới biết điện thoại hắn hết pin là do cánh nhà báo gọi điện quá nhiều, điện thoại rung cả một buổi sáng cho nên mới hết pin. Hắn vừa sạc xong điện thoại đã có người gọi đến tiếp, gọi liên tục chẳng ngừng nghỉ.
Hôm đó công ty chào đón hắn bằng ánh mắt rất lạ lẫm, rõ ràng là nhân viên của hắn bình thường sợ hắn một cây, ấy vậy mà hôm nay lại có sự xem thường ẩn giấu. Hắn nhìn bọn họ, bọn họ lại dùng ánh mắt dò xét để nhìn ngược lại hắn. Lúc hắn đi qua khúc cua rẽ hình như hắn còn nghe loáng thoáng phía sau rằng hắn là người đánh vợ.
Rõ ràng hắn có thể thề với các đấng trên cao rằng hắn chưa bao giờ đánh vợ hắn, cả cuộc hôn nhân hơn mười năm này, và hắn nghĩ mãi về sau hắn cũng không bao giờ đánh vợ mình, hết thảy chỉ là sự hiểu lầm. Chỉ cần vợ hắn xác nhận rằng mọi chuyện không như báo giới nghĩ là được.
Nhưng sự việc càng lúc càng bị đẩy lên, càng lúc càng trở nên tồi tệ hơn, nhất là khi những cô gái được hắn bóc bánh trả tiền lần lượt tố cáo hắn. Có người tung bằng chứng hắn đi ăn uống trong cửa tiệm của người ta cùng với gái, có người tung chứng cứ hắn đi cùng một cô gái lạ vào căn hộ riêng của hắn. Hắn cố gắng gọi cho vợ mình, tìm đến nhà ba mẹ đẻ của vợ nhưng không ai chịu gặp mặt hắn, ngay cả một lời giải thích cũng không để cho hắn nói.
Đỉnh điểm nhất là sự việc làm cho mọi người xúi giục Kha ly hôn đó chính là chuyện hắn và các bạn của hắn bao thuyền để chơi gái tập thể, hắn đã rất kĩ càng nhưng không hiểu sao mọi chuyện lại có thể bại lộ.
Buổi chiều sau khi tan làm hắn liền đến nhà của ba mẹ vợ, ngày nào cũng vậy, hắn đứng để chờ một cơ hội được gặp vợ mình, trong lòng hắn vẫn nghĩ rằng những lỗi lầm đều có thể hàn gắn lại.
Cho đến khi cánh cổng nhà được mở ra, dì Lài nhìn hắn bằng ánh mắt kinh tởm đến tận xương, giống như hắn là một người lây bệnh truyền nhiễm. Dì đứng cách xa hắn, lạnh giọng bảo: “Vào trong đi.”
Hắn nghĩ mình có thể gặp được vợ, vậy nên trong lòng hắn thắp lên lại một niềm hi vọng, thứ đã lụi tàn từ mấy ngày trước.
Không ngờ người đợi hắn lại là ba vợ, ông nhìn hắn, đôi mắt nghiêm nghị dò xét hắn từ đầu đến chân.
Cũng là đôi mắt này lần đầu ra mắt ba vợ hắn đã thấy, hắn nghĩ thời gian trôi qua ông sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt khác, không ngờ cho dù mười năm trôi qua ánh mắt ấy mãi mãi vẫn ươm sự khinh bỉ. Điều này làm cho hắn hơi chột dạ.
“Bây giờ chúng tôi có đủ mọi thứ để đơn phương ly hôn rồi, nhưng chúng tôi muốn thuận tình ly hôn, cậu biết đó, có tài sản này nọ tranh chấp mệt lắm.”
Tim hắn thắt lại, điều hắn lo sợ nhất đã đến.
“Ba ơi, lần này con biết sai rồi, con không bao giờ làm vậy nữa đâu… Con thề nếu con làm như vậy một lần nữa Kha bỏ con cũng được.”
Hắn trượt xuống, quỳ dưới chân ông bằng thái độ thành khẩn. Hắn thật sự không muốn mất đi Kha, hắn yêu và cần cô rất nhiều, cả cuộc đời hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày hắn phải xa vợ mình.
Nhưng ông không đồng ý, thái độ của ông lạnh nhạt thờ ơ, ông nói với hắn rằng hắn đồng ý hay không cũng được, ông sẽ làm mọi cách để con ông có thể ly hôn thuận lợi nhất. Hắn nghĩ chia tài sản, tranh chấp tài sản thì sẽ tranh chấp tài sản của hắn là chủ yếu, tiền bạc của Kha hắn chưa bao giờ quản, hắn nghĩ bây giờ tất cả mọi thứ mà Kha mua đều đứng tên bên nhà mẹ đẻ, chắc cũng chẳng còn mấy thứ để chia chác.
Mặc cho hắn quỳ gối van xin nhưng ông vẫn không hòa hoãn chút nào, còn đứng lên đi về phòng bỏ mặc hắn ở phòng khách, hắn quỳ thêm mười lăm phút không thấy ai nói gì mới đứng lên ra về.
Rõ là lỗi lầm này hắn từng phạm cả trăm lần, tại sao lần này lại muốn làm lớn chuyện như vậy?
Mọi người đang làm thái quá chuyện lên, hắn ấm ức trong lòng không thôi, nếu ông ấy không phải ba vợ của hắn thì hắn cũng chả quỳ lạy van xin như vậy, nếu đó không phải Kha hắn cũng chả phải phí sức như vậy làm gì.
Lúc hắn đi ngang qua vườn trước nhà, hình như hắn thấy cô đang đi vào bên trong, bóng lưng thanh thoát mà hắn đã nhìn tận mười năm, hắn không thể nào nhận nhầm được.
“Kha!”
Hắn gọi một tiếng, nhưng Kha rảo bước đi nhanh hơn, còn chưa kịp đuổi theo hắn đã thấy anh tư đi từ trong nhà ra, nhớ đến anh tư hắn lại nhớ đến những trận đánh điếng người. Anh tư không hề kiêng dè gì cả, muốn đánh cũng không kêu ai đánh mà tự mình đánh, có lần hắn chỉ vô tình làm vợ hắn ngã, vậy mà anh tư đánh hắn đến gãy cả tay. Hắn trách bên vợ mình cả năm trời vì để cho anh tư đánh hắn ra như thế.
Đúng là gia đình không biết phải trái.
“Mày cút khỏi nhà tao, tao cho mày hai phút đó.”
Hắn cũng chả thèm cái nhà này, thứ hắn cần duy nhất trong nhà này chỉ là người con gái xinh đẹp đó, người phụ nữ mà hắn đem lòng yêu tha thiết.
Đợi hắn được gặp lại cô, nhất định hắn sẽ xin lỗi được, chuyện ly hôn này vốn dĩ không cần phải đề cập tới.
Không ngờ bên ba của Kha làm việc rất nghiêm túc, chưa đầy một tháng sau đã làm xong thủ tục ly hôn, còn thông báo với báo chí rằng Kha đã ly hôn rồi.
Hắn còn chưa kịp trở tay, chưa kịp định hình thì mọi chuyện đã rồi.
Giấy đăng kí kết hôn bị xé, thứ duy nhất ràng buộc hai vợ chồng hắn với nhau cũng bị hủy bỏ. Hắn đứng đợi vợ mình trước cửa nhà ba mẹ đẻ mỗi ngày, đợi mãi cũng không thấy cô ra nói chuyện với hắn, hắn nhắn tin, năn nỉ, dùng mọi cách để thuyết phục cô gặp hắn, nhưng cô vẫn kiên quyết không gặp.
Lần này hắn biết rằng hắn mất cô thật rồi.
Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, Trường mới nhận ra giữa hai người không còn đường nào cứu vãn.