KHÔNG ĐỂ EM LÀM VỢ THẰNG KHÁC - Chương 47: C47 Chương 47
- Trang chủ
- Truyện tranh
- KHÔNG ĐỂ EM LÀM VỢ THẰNG KHÁC
- Chương 47: C47 Chương 47
“Lệ Thương? ” Mặc Thần không trả lời câu hỏi của anh bạn mà bật thốt lên tên cô làm cả ba người kiêm anh trợ lý đều giật mình sửng sốt
“Sao anh biết em ở đây? ” Cô ngạc nhiên tiến tới sofa ngồi xuống
“Mùi hương và trực giác ” Mặc Thần nhìn thẳng vào mắt cô trả lời, ba người kia ồ lên làm cô ngại ngùng lảng sang chuyện khác ” Mau làm việc đi kìa”
Mặc Thần vẫn nhìn cô chăm chăm khiến cô mất tự nhiên đến khi Mục Trần ho nhẹ anh mới quay về trạng thái bình thường
Thần Hiên vời cô đi theo đến bàn làm việc của anh mừng rỡ ” Cuối cùng hai chúng ta cũng gặp nhau, mình vui quá”
“Ừm, cậu với tên kia định bao giờ mới kết hôn? ” Lệ Thương hất cằm về phía Mục Trần, lại nhìn Mặc Thần đang làm việc, tóc tai có phần lộn xộn nhưng vẫn thứ hút cô không thể nào rời tầm mắt được
“Hai chúng tớ chưa tính đến chuyện đó” Thần Hiên đỏ mắt nói nhỏ
“Sao khuya thế mà cậu lại ở đây?” Lệ Thương thắc mắc không biết hai người kia đang làm gì
“Vốn dĩ đang ăn tối lại bị anh chồng của cậu gọi, Mục Trần liền gấp gáp tới đây, mình đi theo chăm sóc anh ấy, hai người họ cứ giữ nguyên trạng thái như người máy kia được 7 tiếng đồng hồ rồi, mình cũng chỉ biết im lặng nhìn họ thôi không giúp được gì” Thần Hiên thở dài
“Vậy họ đang làm gì vậy? ” Lệ Thương tò mò
“Họ đang tạo tường lửa đánh hacker đang cố xâm nhập dữ liệu cơ mật của tập đoàn ” Mặc Thâm nhỏ giọng theo sợ ảnh hưởng tới hai người máy kia
“Mặc Thần ăn tối chưa? ” Lệ Thương nhíu mày cũng không hỏi thêm vấn đề này
“Chưa hề, chủ tịch mới về đã mở cuộc họp mắng xối xả các giám đốc thì không nói, báo cáo chậm trễ thêm việc này khiến anh ấy rất tức giận ăn cũng không buồn ăn nữa “
“Sao thế được, anh ấy bị đau bao tử mà? “
“Chủ tịch tức giận tôi còn chẳng dám lại gần làm sao dám khuyên anh ấy chứ? “
“Vậy anh có thể giúp tôi một việc không? “
“Được chứ”
“Anh mua giùm tôi hai suất pizza lớn nhé? “
“Không thành vấn đề”
“Cậu vẫn còn yêu anh ấy nhiều lắm ” Thần Hiên mỉm cười
“Đâu, đâu có ” Cô đỏ mặt
“Khi cậu đi Pháp anh ấy có gọi điện hỏi mình, mình lúc đó tức giận thay cậu nên nói không biết, tối đó Mục Trần phải đến quán bar kéo anh ấy đang say khướt về, mình nói này, người yêu cậu như Mặc Thần khó kiếm lắm, phải giữ cho chắc nhé, anh ấy thật sự rất yêu cậu” Thần Hiên ôm bả vai cô
“Mình biết, cảm ơn cậu, mình cũng thấy Mục Trần là người tốt, anh ấy rất chu đáo, nếu mình gặp anh ấy sớm hơn Mặc Thần có lẽ mình cũng yêu anh ấy đó” Lệ Thương chọc cô bạn thân
“Cậu dám” Thần Hiên dơ nắm đấm với cô nhưng miệng vẫn tươi như hoa
“Hai phần pizza đã tới” Mặc Thâm đặt hai hộp lớn trước mặt hai cô, trán đổ đầy mồ hôi
“Sao anh đi nhanh thế? ” Thần Hiên lấy cho anh một cái khăn ướt
“Cảm ơn ” Mặc Thâm đưa tay nhận lấy nhưng vẫn liếc mắt nhìn Mục Trần
“Anh đã ăn tối chưa? ” Lệ Thương quan tâm
“Chủ tịch kêu tôi ăn tối trước rồi”
“Vậy bây giờ anh về nghỉ ngơi đi, trông anh mệt mỏi quá, việc ở đây tôi lo dùm anh “
“Nhưng.. “
“Không sao, anh cứ về trước đi, tí nữa tôi sẽ nói với Mặc Thần, anh cũng sẽ không bị trừ lương”
“Được, cảm ơn cô vậy tôi về trước”
“Lấy pizza cho Mục Trần ăn đi ” Cô đưa cho Thần Hiên một phần, cả hai cùng ngồi xuống sofa, bên kia Thần Hiên đã đút cho Mục Trần ăn không chút ngại ngùng còn Mục Trần lại cực kì hưởng thụ, nhướn mày cười ngả ngớn nhìn muốn đấm.
“Anh nghỉ tay ăn chút đi” Lệ Thương nhìn anh vẫn đang làm việc như cái máy
“Anh không tiện, em đút cho anh” Mặc Thần bày ra bộ mặt lưu manh nhìn cô
” Không được, anh tự mình ăn đi ” Lệ Thương bày pizza ra trước mặt anh rồi đứng dậy chuẩn bị rời khỏi
“Vợ, anh đau bụng ” Mặc Thần càm ràm, mặt nhăn nhó chẳng lạnh lùng cũng chẳng nghiêm nghị làm hai người đang xem kịch kia trợn mắt há mồm một phen
” Đừng càm ràm tỏ vẻ đáng thương như thế! Đã biết bị đau bao tử còn không ăn tối? Vợ anh không có ở đây đâu mà gọi ” Lệ Thương dừng chân nhịn cười nhìn anh nói
“Hai người xem kịch vui đủ chưa? Còn không về? ” Mặc Thần ném cho đôi nam nữ kia một ánh mắt tức tối, gầm lên xua đuổi
“Này, cậu còn đang nợ tôi một mạng đấy nhé! Nói đuổi là đuổi à? ” Mục Trần trợn mắt khí thế hùng hồn
“Vậy, cậu muốn thưởng? ” Mặc Thần nheo mắt
“A. Không cần, đi thôi em ” Mục Trần ý chí chiến đấu tụt dốc không phanh, kéo một nụ cười rồi nắm tay Thần Hiên chạy mất. Đóng cửa lại vẫn còn nghe tiếng khúc khích của Thần Hiên và câu chào tạm biệt vang tới, cô bật cười nhìn đến khuôn mặt xầm xì của anh nụ cười tắt ngúm, thầm nuốt nước bọt một cái “Em… Em cũng đi trước, em haha buồn ngủ”
“Anh đau bụng, đói” Mặc Thần thay đổi bộ mặt như lật sách, giả đáng thương nhìn cô, mày còn chau lại. Thế là lo lắng cho anh lại xâm chiếm toàn thân, cô chạy tới cầm một miếng pizza đưa tới miệng anh trước cái nhìn đầy quyến rũ của anh, đôi môi đỏ khẽ hé mở, hàm răng trắng cắn miếng sofa, thật sự quá ư chói mắt, cô sực tỉnh đánh trống lảng ” Anh làm sắp xong chưa? “
“Đã xong” Anh vừa nhìn cô thâm tình vừa trả lời
“Vậy anh tự mình ăn đi” Cô dúi miếng pizza vào tay anh, chưa kịp đứng dậy anh đã kéo cô ngồi lên đùi anh, cằm cọ cọ vào lòng bàn tay cô “tay anh mỏi, không muốn động”
Cô nhìn anh chừng vài giây sau đó thở dài, cướp lại pizza nhét vào miệng anh một cách thô bạo, cô nhìn anh miệng đầy pizza mới thỏa mãn đôi chút.
“Em đói không? ” Mặc Thần vừa nhai vừa nhìn cô thích thú
“Vừa nãy có ăn nhưng chưa no” Lệ Thương lấy thêm một miếng pizza, chưa tới miệng đã bị anh cướp mất cô tức giận đang định há miệng xả giận đã bị anh áp môi xuống, tiếng cười trầm khẽ phát ra làm cô mê muội, anh tiến sâu hơn, đưa lưỡi vào trong trao thức ăn cho cô, ép cô nuốt xuống, pizza càng thêm tư vị ngọt ngào.