KHÔNG CẦN TỰ TRỌNG - Chương 15: Tôi thụ cô công
Buổi tối chín giờ đúng thật là Mây đến đón cô đi chơi, sau ly hôn Trang dọn về căn hộ chung cư mà chồng cô đã cho cô sau ly hôn, cô cho Mây địa chỉ mới, còn được nghe Mây chửi cho vài câu là nhà gì đâu mà xa. Cô xốc xốc lại túi xách của mình, nhìn mình trong tấm gương phản chiếu của thang máy xem đẹp không rồi mới đi lững thững ra bãi đậu xe của chung cư tìm Mây.
“Cũng hút thuốc đồ ha.”
“Mẹ ơi cây hít mũi, bị sổ mũi.” Mây đưa cây hít mũi của mình ra cho Trang xem, đúng thật là đang đút vào mũi thật, nhưng mà ai hút thuốc dùng mũi hút bao giờ? Cây hít mũi này chính là báu vật của nàng, mỗi lần nghẹt mũi hít một phát là tê dại cả người ngay, hết nghẹt chưa thì không chắc, nhưng phê pha là chính.
Mây vội cây hít mũi vào túi áo để giữ lại hình tượng vị bác sĩ đoan trang đức hạnh của mình, Trang nhướng nhướng mày bảo nàng: “Còn không mở cửa cho công chúa?”
“Công chúa bị què tay hay gì?”
Mây ngồi vào ghế lái của mình, yên vị nhìn Trang đang đứng hậm hực ngoài cửa, cuối cùng Trang cũng bực dọc mở cửa xe ngồi vào trong, miệng thì không ngừng lèm bèm: “Không ga lăng gì hết á.”
Nghe cô nàng lèm bèm mãi nàng cũng quen, Mây chạy xe đến trung tâm thương mại để Trang xem phim, mặc dù chín giờ cũng chẳng còn mấy phim còn chiếu. Vì suất chiếu là chín giờ bốn lăm cho nên hai người còn đi dạo quanh một vòng trung tâm thương mại, hai người vóc dáng khá đồng đều, Trang thì có da có thịt, vì phong cách của nàng chính là khỏe mạnh cho nên ngực ra ngực mông ra mông đàng hoàng, trong khi đó Mây khá ốm, là chuẩn mình dây đúng nghĩa. Nhưng nhìn trong những tấm kính phản chiếu, Trang thấy hai người cũng khá hợp nhau đó chứ, đứng cạnh trông khá xứng đôi.
“Nhìn tôi với cô đẹp đôi quá cơ, không ấy mình yêu nhau thử đi, tôi chưa yêu con gái bao giờ.” Trang tấm tắc khen hai người nhìn trong gương vô cùng đẹp đôi, nếu mà số phận đã định đi với nhau trông đẹp đôi như thế tại sao không yêu nhau cho đã đẹp càng đẹp hơn?
“Tôi mà yêu con gái thì cho dù con gái trên đời này chết hết cũng không yêu cô đâu.”
Trang bĩu môi: “Mà cô chắc không yêu con gái đâu, ngày nào cũng thấy quá chừng cái kia, nhìn chắc chán lắm rồi.”
“Y đức không cho phép tôi nói đến vấn đề này, đổi chủ đề đi cô gái.” Mây dừng chân đứng lại quầy corndog mua cho mình một cây phô mai chiên xù, hỏi Trang ăn không thì cô nàng chê ỏng chê eo sợ mập. Vậy nên nàng chỉ mua một cây ăn một mình.
Hai người vừa đi được một đoạn không xa thì Mây có cảm giác có một cặp mắt nhìn mình như háu đói, nhìn sang bên phải thì thấy đúng thật là Trang đang nhìn nàng, mà không phải, là nhìn cây corndog thơm ngon nàng đang ăn. Vì phong cách không tham ăn tục uống nên Mây đưa sang cho Trang ăn, không ngờ kẻ ham ăn tục uống kia cắn một cái hết những nửa cây, Mây tức đầu tóe khói, nàng cật lực nhịn, không được đánh người, nàng nhủ lòng như thế cả chục lần mới không đá cho Trang một cước.
“Hai chị ơi… hai chị đẹp đôi lắm ạ…”
Một cô bé trạc tuổi mười sáu mười bảy đi đến trước mặt hai người mà khen, thật ra là do cô bé này tuổi đời còn nhỏ, mắt thì cận nên mới nhìn ra hai người yêu nhau, hiện tại nàng rất muốn đá cho Trang một cái, làm sao giống một cặp đang yêu nhau?
“Cám ơn em…”
Trang cười tít cả mắt, cô bé kia thấy Trang cười thì mặt bỗng đỏ dần lên, màu đỏ lan xuống tận cổ. Cô bé chào tạm biệt hai người rồi chạy biến đi với bạn mình, Mây còn nghe cô bạn đi cùng cười hí hí chọc cô nàng, còn ướm hỏi thử ai công ai thụ.
“Tôi biết cô nghĩ gì rồi! Nếu hai mình yêu nhau thì tôi thụ, tôi chả rảnh tay làm công đâu.” Mây dập tan suy nghĩ làm thụ một cách hưởng thụ của Trang, không ngờ nàng kích hoạt được dây thần kinh đen tối của Trang, nụ cười của Trang càng lúc càng trở nên dâʍ đãиɠ.
“Cười… cười cái gì vậy mẹ, đến giờ xem phim rồi kìa!”
Chẳng hiểu sao Mây lại ấp úng, nàng nghĩ lại câu nói vừa rồi của mình, có phải vừa rồi nàng vừa nói một câu rất ngu ngốc không? Trang nắm dây túi xách của mình đu đưa qua lại ra chiều thẹn thùng lắm, mắt nàng càng lúc càng sáng hơn, nàng vừa mới phân chia công thụ với cô nàng sao? Thật là chuyện không thể nào tin được.
“Tôi… sao cũng được.”
Mây nghiêm giọng nói: “Chẳng lẽ bạn nào của cô cô cũng gạ vậy hả? Thật sự tha cho tôi đi được không? Tôi không muốn yêu đương với phụ nữ.”
“Nhưng mà cô tự nói chứ có phải tôi ép cô nói đâu, không chịu thì thôi, không thử là được chứ gì. Tự nhiên lại nghiêm túc với tôi~”
Với gương mặt ngàn vàng nũng nịu này của Trang thì không tài nào có người thoát được, đúng thật là vậy, Mây ngay lập tức nhũn giọng ngay, cô biết thế mạnh của mình là gì và luôn tận dụng triệt để.
“Được rồi được rồi, đi xem phim.”
Ngày đi xem phim của hai người không quá vui cũng không quá buồn, nhưng sau đó hai người dần dần đem mối quan hệ này thành một mối quan hệ không rõ ràng. Bình thường Trang luôn là người tìm kiếm Mây, rảnh tay một chút cô sẽ nhắn cho Mây ngay, nhưng mà Mây không phải kẻ lúc nào cũng kè kè điện thoại, lâu lâu Mây mới trả lời Trang vài ba tin nhưng rất nhanh được Trang đáp trả lại.
Mà Trang cũng không để ý rằng bản thân mình càng ngày càng chú ý Mây, cái gì ngon, cái gì đẹp, cái gì vui cô đều muốn kể cho Mây nghe. Đồ ăn mà cô làm xong cũng nhờ người mang đến tận phòng khám cho Mây ăn, cô chưa từng có cảm giác xao xuyến khi yêu, thế nên cô cũng chưa biết cảm giác muốn lo lắng cho một người là gì.
Cô biết mình muốn kết bạn và “chơi” với Mây, cho dù Mây đối với cô có một chút khinh khỉnh. Nhưng cô kệ, trên đời này có một dạng người ngây ngốc như cô, chẳng thèm quan tâm thái độ của người ta đối với mình là như thế nào, mình cứ vui là được.
Nhưng cô chưa từng và chẳng bao giờ dám nghĩ mình có tình cảm với Mây. Trên căn bản cô luôn nhận mình chính là một cô quỷ nhỏ ham tiền, chẳng bao giờ đặt tâm vào một mối quan hệ nào đó. Cô chưa từng và sẽ chẳng bao giờ yêu một người, đương nhiên không có chuyện sẽ yêu ai mà đánh mất lý trí của mình.
Đơn giản vì cô đã biết yêu là gì?
Đang ngồi thơ thẩn thì có một người phụ nữ đi vào quầy, đặt mặt mình lên bàn thu ngân để nhìn bà chủ quán, bà chủ quán hừ nhẹ một tiếng, nhưng chẳng hừ được bao nhiêu lâu đã phì cười.
“Thương Thương cô nương rảnh rỗi ghé qua, thiệt là may mắn cho bổn cung.”
Thương đặt túi xách của mình lên kệ rồi đi thẳng vào quầy rót cho mình một cốc nước, tu xong mới nói: “Con ngủ rồi mới rảnh qua kiếm cậu nè, nghe nói dạo này cô đơn lắm đúng không? Giới thiệu cho cậu một anh bên sản xuất đẹp trai vô cùng, tối nay đi chơi không?”
“Rảnh đâu mà đi…”
“Có bồ?” Thương trợn mắt lên không tin được, “Có phải có bồ rồi không? Hôm nay rủ mà cô Trang từ chối đó!”
“Không có mà…”
“Nguyễn Thị Đoan Trang, nói thiệt!”
Trang bật cười: “Thưa chị Hoài Thương, không có bồ thiệt!”