KHOẢNG CÁCH GIỮA HAI TA - Chương 45: Chị vẫn ở đây
- Trang chủ
- Truyện tranh
- KHOẢNG CÁCH GIỮA HAI TA
- Chương 45: Chị vẫn ở đây
Buổi sáng đi học ở trường, buổi chiều My chạy xe sang tiệm hủ tíu làm việc. Đôi khi cô cũng có cảm giác bản thân mình không khác gì một cái xác rỗng vô hồn, Ngọc mang tâm hồn của cô giữ lại ở 2002, cô cũng chẳng còn là cô. Ông trời sắp đặt cho cô gặp Ngọc năm 2002, nhưng ba mẹ cô lại là người ngăn cản cô không về 2002 được nữa. Mọi thứ cứ như một trò đùa của số phận, cô thương ba mẹ mình, nhưng cô giận họ, nếu họ hỏi cô một tiếng cô sẽ không ngần ngại giải thích. Nhưng ba mẹ cô lại tự tay đem cánh cổng kia đóng lại, để trái tim cô đau đớn đến ngây dại.
Cô yêu Ngọc, thương Ngọc, cần Ngọc và nhớ Ngọc. Nỗi nhớ cồn cào trong tim, cô không cho phép bản thân mình rảnh rỗi vì mỗi lần rảnh rỗi cô sẽ nhớ đến em ấy. Cô bỏ hết tiền mình có ra mướn thám tử điều tra xem Ngọc ở chỗ nào ở Việt Nam, từ Nam đến Bắc, chỉ cần thám tử manh nha tìm được cô đều bỏ hết việc mà đi. Nhưng cô không tìm thấy.
“Ấy, em làm đổ hủ tíu rồi kìa!”
My chợt hoàn hồn, cô vội vã đặt tô hủ tíu xuống bàn rồi gật đầu xin lỗi khách. Chị quản lí biết cô ít nói nên thay mặt cô xin lỗi giùm, chị khách kia chỉ cười nhẹ, bảo không sao cả. My vội chạy vào trong lấy một cây lau nhà ra lau chỗ bị nước dùng rớt xuống, mặc dù cô ít nói nhưng hiệu suất làm việc của cô rất cao, thế nên quản lí rất mến cô.
“Có phỏng không?” Chị quản lí ném cho cô một tuýp thuốc bôi rồi bỏ đi, My nhận lấy, bôi vào tay một ít rồi cất lại trên bàn, tiếp tục làm việc.
Ngày hôm sau chị khách kia lại đến, lúc này My mới nhận ra chị ấy là khách quen của quán này, hầu như các bạn phục vụ đều quen mặt với chị ấy. Chị ấy thật giống Ngọc… Mái tóc đen dài cột nhẹ sau lưng, trang phục tối giản với đôi mắt to tròn, đôi khi My nhìn bóng lưng chị ấy mà ngơ ngẩn, giống, thật giống.
Nhưng My biết cho dù có giống cỡ nào cũng không phải, chỉ cần cô nghe giọng nói của chị ấy, cô liền biết không phải Ngọc. Khi chị ấy cười, nụ cười cũng không phải của Ngọc. Cô chỉ đang nhớ Ngọc quá mà lầm tưởng.
Chủ nhật đến My thường mang hoa đến mộ chị Tâm, ngôi mộ trải qua mười sáu năm có chút cũ kĩ, cô dự định có dư tiền nữa sẽ sửa sang lại nhà cho chị ấy. Trên hình, chị Tâm vẫn cười với cô dịu dàng như ngày nào. My ngồi xuống bên cạnh mộ của chị ấy, đặt bó hoa bên cạnh bát hương.
“Mười sáu năm chị nằm đây rồi, không thấy buồn hả?”
Cô chỉ nói, với điều kiện chẳng ai nghe. Nhưng giọng nói ồ ồ do ít nói này hơi ngượng ngập, cô lấy khăn lau trên mặt bia mộ của chị Tâm, vừa lau vừa nói: “Em biết là chị về với Chúa rồi… Em cũng đang sống tốt lắm, chỉ thiếu Ngọc.”
Nhang đang cháy đỏ bỗng nhiên phực lên một cái rồi lụi xuống khiến My giật mình. Cô nhìn trời đang lộng gió, tự nhủ rằng là do gió khiến lửa cháy lên.
“Chị Tâm.”
Lửa lại cháy phực lên một cái.
Ngày hôm sau My liền xin nghỉ đi gọi hồn chị Tâm, cô tìm được một điểm khá linh thiêng ở Long An, quyết định đi xem xem chị Tâm liệu còn ở đây không. Nhà của bà thầy bói nằm ở trong con hẻm nhỏ quanh co, hai bên đường là những loại cây quen mắt, hệt như ở quê cô. My đi bộ sâu vào bên trong nhà thì thấy hàng người tầm mười đang xếp hàng đợi xem bói.
Đợi chờ khoảng hai tiếng thì My được gọi vào bên trong, cô ngồi ngay ngắn trên tấm đệm để sẵn của dì ấy, yên lặng đợi xem dì ấy chỉ dẫn mình làm gì. Cô nghe dì ấy nói rằng:
“Con là kẻ phá nguyên tắc.”
“Dạ?” Giọng phát từ cổ họng lâu ngày ít nói của My ồ ồ.
“Phá nguyên tắc, cứu sống người đáng lẽ phải chết.”
“Vậy… dì ơi người đáng lẽ phải chết… có ảnh hưởng gì không?”
“Không có, kẻ phá luật như con mới bị.” Dì mười lấy trong bao nhang ra một cây nhang, dì đưa qua nến để châm nhang rồi xá vài cái. “Con đến đây để cầu hồn ai?”
My nghe đến đó bèn lôi ngày sinh tháng đẻ của Tâm ra cho dì mười xem, dì ấy đọc nhẩm nhẩm trong miệng rồi gọi. Chưa tới năm phút sau mắt dì ấy long lên chỉ còn tròng trắng, giọng nhè nhè nói: “Gọi chị làm cái gì?”
“Chị Tâm!”
“Mm hm, chị đây.”
“Sao chị không lên trời? Đã được phán xét chưa? Chị có gặp được Chúa không?” My hỏi liên tiếp ba câu, chị Tâm hơi hếch mũi lên xem thường cô, sau đó mỉm cười. “Chị chưa, chưa sẵn sàng.”
“Vậy bao giờ chị mới sẵn sàng?”
“Chừng nào em đi cùng chị.”
My suýt chút là sặc nước miếng, Tâm thì bật cười ha ha, cô lại nói: “Chị giỡn, hai ngày nữa là tới lượt chị rồi.”
“Hôm qua em nghĩ là chị, không ngờ là chị thật…” My hơi cười, cả tháng nay không khi nào cô cười, đây là nụ cười đầu tiên.
Tâm đưa tay lên sờ trên gương mặt trẻ con của My, cô mong ước được chạm vào gương mặt của cô bé, mãi đến bây giờ mới có thể chân chính chạm vào.
“Ngọc đang ở bên Sing, không có ở Sài Gòn. Sau khi chị chết chị không thấy em, chỉ thấy Ngọc, con bé bây giờ ghét em lắm. Nhưng mấy năm trước nó đi Sing rồi, chị không theo được qua bên ấy, phải lang thang bên đây nên chị quyết định đợi phán xét luôn. Hai hôm nữa là tới lượt chị.”
Lòng My nặng trĩu như ai đó tự nhiên mang một cục đá nặng đè lên, cô thở dài: “Thì ra là không ở Việt Nam, hèn chi em không kiếm được…”
Tâm hơi cười cười bẹo má My, lâu lâu mới mượn được xác người, phải nhanh chóng tranh thủ.
“Bữa đám giỗ chị nó có về, chắc tầm tết cũng về đó. Dì Hường sang Mỹ sống với chị mình rồi.” Bình thường cô chỉ hay trú ngụ chỗ của Ngọc, thế nên Ngọc như thế nào, Ngọc làm gì cô đều biết rõ. Duy chỉ có My, cô bay bổng khắp muôn nơi đi kiếm My, chứng kiến Ngọc già đi nhưng mặt của My vẫn y hệt lúc trẻ, thế làm sao?
“Em sang Sing kiếm Ngọc…”
Tâm nghe vậy gương mặt có hơi buồn, thật ra tất cả biểu thị trên gương mặt đều do dì mười biểu thị giúp cô. Nhưng My nhìn trên mặt dì ấy thì thấy Tâm đang buồn thật sự.
“Ở lại đây hai ngày nữa rồi đi, chị sắp đi rồi. Chị muốn lảng vảng bên em thêm một chút…” Tâm chưa từng cầu xin ai việc gì, nhưng cô lại hạ thấp tự tôn của mình xuống cầu xin em ấy hãy ở lại đây. Năm dài tháng rộng, kiếm Ngọc cũng không phải khó khăn gì, còn cô, cô chỉ còn hai ngày.
“Hai ngày nữa chị phải đi sao?”
“Đúng rồi. Nhớ không được đi xem bói nữa, tội đấy.” Tâm ngay lập tức trả lời.
“Được, vậy em ở với chị. Em nói gì chị đều nghe được đúng không?” Thật ra hôm qua cũng do tình cờ để ý nên My mới biết được là Tâm vẫn còn ở đây, cô nghĩ là cô nói gì chị ấy đều có thể nghe. Đúng thật là như vậy, chị ấy gật đầu rồi xuất hồn rời khỏi xác dì mười.
Kết thúc buổi gọi hồn, My đi ra ngoài thả tiền vào hòm tiền phúng của dì mười rồi bắt xe Phương Trang về Sài Gòn. Cô vừa đi vừa lẩm bẩm, cô nghĩ chị Tâm ở bên cạnh nghe được hết tất cả. Vậy nên, cô muốn tâm sự với chị ấy.