KHIÊU CHIẾN TỔNG TÀI LẠNH LÙNG - Chương 25
– Phùng Nghiên Tuấn cậu làm như vậy là có ý gì ?
Một cậu nhóc từ phía sau Nghiên Tuấn đuổi theo mắng chửi.
Cậu nhóc và Nghiên Tuấn có thể nói tuổi trẻ nhưng tài cao, thông minh, nhanh nhạy luôn đứng đầu trường. Càng quan trọng hơn là tính cách của cả hai lại i hệt nhau, gương mặt có đến tận 8 phần giống nhau.
Nếu không biết cứ nghĩ hai đứa trẻ là anh em nhưng đâu biết hai đứa trẻ là kẻ thù địch với nhau trong trường mẫu giáo, luôn đối đầu, luôn tranh giành.
– Hàn Viễn Hoằng tôi cảnh cáo cậu, tên của tôi không phải để cậu muốn gọi là gọi đâu. Tôi làm như vậy không phải vì cậu xúi đám ngu ngốc này mắng tôi sao, tôi chỉ là lấy đạo người trả cho người.
Nghiên Tuấn nói rồi quay đi, Viễn Hoằng cậu nhóc này cũng đâu phải dạng vừa, tức nhiên sẽ không chịu nhường.
” Rầm ”
Nghiên Tuấn đang đi thì Viễn Hoằng đã chạy đến đẩy mạnh khiến cho Nghiên Tuấn ngã nhào xuống đất không đứng dậy nổi.
– Phùng Nghiên Tuấn tôi cũng chính là học cậu, lấy đạo người trả cho người. Cậu muốn tôi ngã thì cậu cũng đừng mong đứng.
~ tập đoàn Uy Hàn
– Hàn tổng, thiếu gia lại gây sự ở trường.
Thư ký khuôn mặt khó coi nhìn Hàn Lan Uy mà nói
– thằng tiểu tử này rốt cuộc là giống ai mà lại quậy phá không chút nào giành thời gian cho ta nghỉ ngơi.
– Hàn tổng vậy chúng ta đến trường hay là không đi ?
Hàn Lan Uy tức giận, đứng dậy lấy áo vest mặc vào rồi đến trường mẫu giáo Quốc tế.
Từ bên ngoài Hàn Lan Uy đã nghe một giọng người phụ nữ chua chát đang mắng ai đó.
– Phùng Nghiên Tuấn mẹ đã dạy con cái gì ? Con không nhớ hay là không muốn nhớ hả ? Mẹ một mình nuôi con khôn lớn đến tầm này đã vất vả ra sao, con lại đi làm những hành động ngu xuẩn thiếu suy nghĩ này. Con có biết đánh bạn là tội lớn đến tầm nào không ? Nếu cậu nhóc đó bị gì nghiêm trọng chúng ta sẽ phải bồi thường đó, con cũng sẽ bị nghỉ học. Những điều này con biết hay không biết ?
– mẹ, người là mẹ con, những gì người nói một chữ Nghiên Tuấn cũng sẽ nhớ. Nhưng con đánh cậu ta không phải lỗi của con, là lỗi của cậu ta động thủ trước.
Một trong những đứa trẻ khác chứng kiến liền chạy ra nói
– Nghiên Tuấn là cậu có lỗi trước, rõ ràng cậu ở trong lớp canh lúc không có cô gạt chân của Viễn Hoằng, cũng may cậu ấy không ngã. Cậu đúng là đồ mồ côi cha không được dạy dỗ dám đổi trắng thay đen như vậy.
Nghiên Tuấn nghe cậu nhóc kia nói tức giận, bay thẳng tới đánh cậu nhóc tới tấp.
– Nghiên Tuấn con làm gì vậy hả ? Đã sai không biết sửa lại còn phạm.
– lỗi là từ Hàn Viễn Hoằng mà ra bắt con nhận lỗi trừ khi ba cậu ta xuất hiện đánh con.
Lời vừa dứt thì Hàn Lan Uy đã lập tức xuất hiện, gương mặt không tức giận như trước lúc đến đây mà ngược lại vô cùng vui vẻ nhìn Nghiên Tuấn.
– cậu nhóc cậu nói được phải làm được đó.
– chú Hàn, cuối cùng con ruồi nghe lén bên ngoài như chú cũng xuất hiện. Muốn gặp chú thật không dễ dàng.
Khẩu khí lớn như vậy nói là một đứa nhóc 5-6 tuổi ai có thể tin được.
– mẹ người nhìn xem ai xuất hiện kìa !
Phùng Lãnh Nhi bất ngờ nghe Nghiên Tuấn nói quay sang nhìn thì vô cùng ngạc nhiên lại vô cùng lo lắng. Ngạc nhiên sao trái đất lại nhỏ như vậy, đã qua bao nhiêu năm không gặp nghĩ rằng cả đời cũng sẽ không gặp, ai ngờ tại đây lại có thể gặp. Lo lắng cô là đang lo nếu để Hàn Lan Uy biết Nghiên Tuấn là con của anh thì anh sẽ làm gì ? Bắt nó đi hay là buộc cô rời xa nó vĩnh viễn ? Hai suy nghĩ này chẳng khác nào là một suy nghĩ chứ ?
– Lãnh Nhi là em ? Thật sự là em sao ?
Lãnh Nhi bất giác ngơ ngẩn bị Hàn Lan Uy ôm chặt vào người không thể nào chống cự được.
– chú Hàn chính là ba của Phùng Nghiên Tuấn này, cũng là ba của Hàn Viễn Hoằng. Đám ngu ngốc các người nói tôi không có ba thì hãy rửa mắt nhìn cho kĩ. Đám ranh con mà dám láo xược với tôi.
Hết chương 25