KHIÊU CHIẾN TỔNG TÀI LẠNH LÙNG - Chương 19
Nhìn Phùng Lãnh Nhi ưu tư nhíu mày, Lí Uyển Lăng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cầm lấy tay cô nói
– tớ đã nói với cậu rồi, sẽ có một ngày cậu gặp phải một đối thủ tương xứng, anh ta sẽ cho cậu nhiều hơn những gì cậu cần.
– cậu hãy làm theo trái tim của mình, đừng kháng cự hay phủ nhận nó nữa, tình yêu không phải là một trò chơi để xét thắng xét thua !
– cám ơn cậu, không có cậu tớ không biết làm thế nào nữa ?
Phùng Lãnh Nhi đỏ bừng mắt ôm chầm lấy Lí Uyển Lăng.
– được rồi ! Đừng khóc nha, giờ cậu là cô dâu nếu mà khóc thì sẽ xấu lắm. Cậu muốn làm cô dâu xấu xí nhất hay sao mà khóc hả ?
~ Tại khách sạn Jonah
Đó là một bộ lễ phục màu đỏ dài, khăn voan dài uốn theo những nếp áo toát lên vẻ thuần khiết thanh lịch, là lễ phục mà dù là cô gái nào cũng mong muốn có được.
Đại sảnh sang trọng bố trí cực kì phóng khoáng tao nhã, Hàn Lan Uy cố ý dặn người ta lấy màu đỏ làm chủ đạo để trang trí đại sảnh, kết hợp với trang phục tôn lên vẻ thanh nhã cao quý của Phùng Lãnh Nhi.
Mặc lễ phục dài màu hồng nhạt, Phùng Lãnh Nhi lộng lẫy đi giữa thảm hòa hồng kéo dài, nét đẹp xuất thần của cô đủ để hút lấy hồn phách của người khác. Hàn Lan Uy không khỏi ngắm cô đến ngẩn người, có được người phụ nữ vừa đẹp vừa thông minh này quả là phúc của anh! Sự nhận biết này khiến cả lồng ngực anh được chất đầy tình yêu và sự tự hào.
Đúng vậy ! Anh không thể không thừa nhận, anh yêu cô, yêu đến không kìm chế nổi, yêu đến tận xương tận tủy, tình yêu như vậy hoàn toàn nghiêm túc chứ không hề là chơi đùa !
Phùng Lãnh Nhi hồi hộp chậm rãi bước về phía Hàn Lan Uy, ánh mắt hai người khóa chặt lẫn nhau. Lan Đạo Uy đón lấy tay cô đi đến chỗ các vị khách mời dẫn đến một tràng pháo tay và những lời chúc mừng tấp nập !
Đến giữa tiệc kết hôn, Phùng Lãnh Nhi cười đã đến cứng cả miệng, hai chân cũng vì đeo giày cao gót lâu mà đau nhức. Cô khẽ nhíu hai hàng lông mày dựa vào Hàn Lan Uy.
Hơi nhận thấy cô không được khỏe, Hàn Lan Uy quay lại nói với cô
– em đến phòng tiệc nghỉ một chút đi, lát nữa anh qua với em.
Ngự điệu dịu dàng tràn ngập lo lắng, Phùng Lãnh Nhi cô quả nhiên là không yêu sai người, người cô yêu là người đàn ông tuy lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng một mực đối với cô ôn nhu, dịu dàng lại còn hết lòng nuông chiều.
Phùng Lãnh Nhi đi vào phòng tiệc, vừa mới ngồi xuống, bên tai cô lập tức vang lên tiếng cười thoải mái của bạn tốt Lí Uyển Lăng.
– cậu thật sự là cô dâu đẹp nhất tớ từng thấy đấy !
– đừng trêu nữa, mình mệt cả người rồi đây.
Đúng lúc đó Hàn Lan Nghiêm và Hàn Lan Lăng đi đến bên cạnh Phùng Lãnh Nhi.
– chúc mừng chị, chị dâu !
Hàn Lan Nghiêm không thay đổi nổi tính tình phong lưu như trước.
– nếu để anh trai biết được ngay cả chị dâu mà anh cũng không tha thì anh trai sẽ làm gì anh em thật không biết được đâu.
Nghe Hàn Lan Lăng nói mà hắc tuyến của Hàn Lan Nghiêm đã được mấy vạch đen.
– chị dâu à, với tinh thần lương thiện trong sáng, em nhất định phải báo trước cho chị biết anh trai em tuy cực kì phong độ, nhưng đến lúc phát hỏa lên thì cháy cả nhà đấy, nên chị ngàn vạn lần đừng làm anh ấy tức giận.
Hàn Lan Nghiêm nói cực kì phóng đại. Bên cạnh Hàn Lan Lăng cũng nói thêm
– chuẩn, chuẩn ! Anh ấy rất kiêu ngạo, hận nhất là người ta lừa gạt, nói dối anh ấy. Chị dâu, chị tuyệt đối đừng phạm sai lầm này nha.
– này, hai người đừng phóng đại lên thế được không ? Thật khiến người ta khó tin nổi hai người là anh em của Hàn Lan Uy. Không sợ dọa chị dâu của mấy người chạy mất dép sao?
Lí uyển lăng cười mắng.
– được rồi, không quấy rầy hai người nữa, chúng em đi chúc mừng anh cả đã.
Tiễn hai người đi, thì đột nhiên, Lí Uyển Lăng ghé sát cô gọi nhỏ
– trời ạ ! Lại là đồ xúi quẩy đáng ghét kia, cầu mong cô ta đừng tới đây.
Phùng Lãnh Nhi nhìn theo tầm mắt của Lí Uyển Lăng, thì ra là Đổng Ngải Vi, hôm nay cô ta đến cùng với bố, hiển nhiên là cô ta đang đến gần phía cô.
– không sao, vỏ quýt dày đã có móng tay nhọn.
Chẳng mấy chốc Đổng Ngải Vi đã đến cạnh Phùng Lãnh Nhi, cố tình ngồi xuống trước mặt cô
– chúc mừng cô, không ngờ cô quả thật đã một bước bay lên thành phượng hoàng.
Đổng Ngải Vi vừa mỉa mai vừa ghen tức nói.
– xin lỗi, để cô phải thất vọng rồi! Duyên phận kỳ diệu như vậy đấy, muốn tránh cũng chả được.
– đừng quá đắc ý, hiện tại mới chỉ là kết hôn thôi, không ai biết được sau này Hàn tổng có giống bố cô bỏ rơi cô không.
– đừng lo, tôi sẽ sống đến đầu bạc trăn long cùng với anh ấy, còn sanh thật nhiều con. Đến lúc đó thì mỗi dịp tết con tôi nhất định sẽ đến nhà chúc cô và chồng cô. À mà quên rằng sợ đến lúc đó cả chồng cô cũng không có nha !
Đổng Ngải Vi bực tức khi nghe Phùng Lãnh Nhi nói, mắt cô ta ánh lên vẻ ghen ghét rõ ràng.
– quả thật cũng phải bội phục cô, không có bố chống lưng đã tìm ngay được núi vàng khác, khó trách cô không biết sợ !
Đổng Ngải Vi càng ngày càng nói độc địa hơn.
Lời nói của cô ta đã chọc giận Phùng Lãnh Nhi, từ nhỏ đến lớn cô muốn thứ gì đều tự tay phấn đầu mà có được , không thể nào để bị nói như thế được. Đổng Ngải Vi nếu đã cố tình gây sự với cô thì cũng đừng mong cô để cho cô ta chút mặt mũi!
Chỉ thấy Phùng Lãnh Nhi khẽ mỉm cười, dịu dàng nói
– Ngải Vi, cô cứ săm soi tôi thế ? Cũng không tồi ! Tôi có cách, tôi lợi hại, bởi vậy mới tìm ngay được một con rùa vàng, sao ? Cô không phục hả ?
Cô nhíu mày kiêu hang nhìn Đổng Ngải Vi, hoàn toàn không nhận thấy khuôn mặt trắng bệch của Lí Uyển Lăng.
– thực ra cô cũng không cần khó khăn thế, rùa vàng ở Đài Bắc này không phải chỉ có một mình Hàn Lan Uy, cô lo gì không có phần chứ ? Nếu không thì tôi có thể truyền cho cô một số kĩ xảo, để cô bớt dây dưa với tôi.
Phùng Lãnh Nhi sắc bén trào phúng nói. Vừa nói xong thì thấy Lí Uyển Lăng nháy mắt với cô, còn khuôn mặt đầy sát khí của Đổng Ngải Vi bây giờ lại lộ ra một nụ cười tươi rói.
– không cần! tôi thế nào cũng không cần cô chỉ giáo cách tìm một con rùa vàng, đi trước nhé !
Đổng Ngải Vi giảo hoạt cười, lập tức rời đi.
Phùng Lãnh Nhi quả thực không thể tin nổi Đổng Ngải Vi bỏ đi dễ dàng như vậy, thậm chí còn không có vẻ gì là tức giận. Cô ngẩng đầu lên nhìn Lí Uyển Lăng, cô ấy đang ra hiệu gì đó cho cô. Ai ngờ Lí Uyển Lăng chỉ sững sờ nhìn chằm chằm vào phía sau cô.
Cô nghi hoặc xoay người sang chỗ khác, hai mắt bỗng dưng bắt gặp đôi mắt lạnh lẽo tăm tối của Hàn Lan Uy, sắc mặt trở nên trắng bệch, cả người cô lạnh run…
Cô nghi hoặc xoay người sang chỗ khác, hai mắt bỗng dưng bắt gặp đôi mắt lạnh lẽo tăm tối của Hàn Lan Uy,sắc mặt trở nên trắng bệch, cả người cô lạnh run.
Hết chương 19