KHI PHÚ NHỊ ĐẠI GẶP GỠ PHÚ NHỊ ĐẠI - Chương 25
Ban đầu anh chỉ coi Lục Lộ là một cô bé mũm mĩm nhà giàu, một con cừu lớn mập mạp, có thể bị bọn họ ức hiếp, nhưng không ngờ lại bị cô gái nhỏ này ra dáng như vậy. Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Mục Dĩ Phương nghĩ lại toàn bộ sự việc, chỉ thấy ngay từ đầu, cô bé mập mạp đã nói xe máy của các người phế quá, nên tôi sẽ mua cho mỗi người một chiếc mới. Thật ra cô không cần phải làm việc này, chỉ cần hàng tháng đưa tiền cho bọn họ, nhưng lại lãng phí nhiều tiền như vậy, có nghĩa là ngay từ đầu cô đã tính toán, nghĩ đến ngày hôm nay.
Một cô bé mập mạp năm nhất trung học cơ sở …
Không thể nào? Mục Dĩ Phương lạnh người.
Anh ta bắt đầu chú ý tới Lục Lộ, không còn giới hạn hộ tống cô, còn bí mật đến trường học, suýt nữa bị bảo vệ coi như là phần tử bất lương ngoài trường. Ông ấy rượt đuổi anh ta khắp khuôn viên trường. Mục Dĩ Phương thật sự thấy rất oan uổng nha, mắc dù chính anh cũng có chút cảm giác phần tử bất lương thật.
Cuối cùng cũng thoát khỏi sự theo dõi của bảo vệ, anh lẻn đến phòng học lớp một, bởi vì ở tầng một ở đó, anh có thể dễ dàng nhìn thấy cô bé mập mạp ngồi ở hàng ghế sau đang ngủ trên bàn ngoài cửa sổ.
Anh ngồi dưới cửa sổ, cầm hòn đá nhỏ trong tay ném lên trên cô bé mập mạp ngồi bên cửa sổ đã lén dạy cho mình một bài học, Mục Dĩ Phương nghĩ đến cảnh Lục Lộ hét lên khi bị hòn đá đánh trúng. Cô chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của cả lớp.
Tiếng hét như mong đợi đã không phát ra, một lúc sau, khi Mục Dĩ Phươngđang định ngẩng lên để xem tình hình thì ngoài cửa sổ có một thứ gì đó bay ra, anh khẽ quay lại thì thấy một chiếc dao gọt bút chì sượt qua má bay vụt qua.
Mục Dĩ Phương mồ hôi nhễ nhại. Cô thật quá đáng, cô bé mập mạp, nếu khuôn mặt đẹp trai như thế này bị cào nát hết cả nữ sinh trong trường sẽ khóc mất! Uh … nói quá tí là thảm họa nhân gian cũng được nhỉ? Quên đi, chính là như vậy, dù sao ngôn ngữ của anh chưa bao giờ tốt.
Giấu dao đi, thứ này nguy hiểm quá, anh nhặt thêm mấy viên đá nhỏ dưới đất, cứ ném vào, lại bị ném ra ngoài, đang vui vẻ thì bảo vệ chạy đến. vừa chạy vừa hét: “Dừng lại, tên xú tiểu tử này!”
Anh không sợ ông lão ở phòng bảo vệ, vấn đề là đằng sau ông già có hai ba ông thầy thể dục vóc người lực lưỡng! Thấy tình hình không ổn, Mục Dĩ Phương vội vàng chạy đi, trước khi đi còn quay đầu lại, nhìn thấy tiểu mập mạp ném la bàn tới, đúng là người vô tâm mà!
Mục Dĩ Phương thở dài và chạy đi thật nhanh.
Khi anh hộ tống cô gái mũm mĩm về nhà ngày hôm đó, khuôn mặt tròn xoe của cô nhìn anh một cái, không nói một lời hay nhắc đến chuyện trong ngày.
Thế là hôm sau Mục Dĩ Phương lại đi, vừa đập một hòn đá nhỏ, một chai bia đáp lại, anh ta lập tức đứng dậy hét lên: “Cô bé mập mạp, em độc quá!”
Rồi Lục Lộ ra vẻ mặt vô cảm đứng lên: “Thưa thầy, con đã tìm được người vào khuôn viên ngày hôm qua.”
Mẹ kiếp! Em thật xấu xa! Mục Dĩ Phương lại ném áo giáp của mình.
Vào buổi tối, trước khi Lục Lộ về đến nhà, cô đặc biệt gọi Mục Dĩ Phương lại:“Anh rất rảnh?”
Thanh niên du côn nào đó cười toe toét:“Rất rảnh.”
“Đưa anh 100 tệ, giúp em dọn dẹp sân đi. “
“Em nghĩ tôi bị mù à? Đây là 50.”
“Đặt cọc, trả thêm 50 nữa sau khi hoàn thành nhiệm vụ, không cần phá hoại. Đừng mang tiền bỏ chạy, nếu anh bỏ chạy, lần sau tôi sẽ bớt của anh 50.”
“Những lúc bảo vệ em sao?”
“Sẽ không. Tôi sẽ nói với người khác có người nợ tôi 50 tệ. Nếu anh không chịu trả, tôi sẽ thuê người đòi, nhìn xem các người đánh nhau.”
“….. Xem như em lợi hại. “
Lục gia rất lớn, sân cũng chẳng kém. Đây là lần đầu tiên Mục Dĩ Phương đến cái nơi này mà từ cổng vào nhà phải chạy xe máy mất mấy phút.
” Mẹ nó!Thật là có tiền mà!”
“Nhanh quét đi.”
“Mẹ nó! Cái sân to như vậy mà em cho có 100?”
Bị người ta làm lơ, Mục Dĩ Phương cầm 50 tệ không biết nên làm sao.
Lúc đó tình cờ là mùa thu, lá bay tứ tung, Mục Dĩ Phương ở sân rộng nhà Lục Lộ không nói nên lời, nhìn trời. Mẹ nó, lại bị giỡn rồi!
———————————————————————————————
Đối với Lục Lộ, Mục Dĩ Phương và những người khác chắc chắn là ngu ngốc, nhưng lý do tại sao cô có thể chiếm ưu thế trong việc kết thân với họ là cô giàu hơn họ. Cô nói với Lý Đông Tú về điều này, người phụ nữ cầm tách trà trên tay, nhẹ nhàng nói:”Tốt lắm.”
Vì Mục Dĩ Phương, Lục Lộ lần đầu tiên biết rằng tiền không chỉ có thể mua được đồ, mà còn có thể làm nhiều thứ.
Bởi vì vấn đề này đã được thực hiện tốt như thế nào, Lý Đông Tú đã đưa ra cho cô một lời khuyên chưa từng có: “Con không phải là người duy nhất bị bắt nạt trong lớp. Hãy quan sát và suy nghĩ về những gì con có thể làm.”
Sau đó, bà tiếp tục nhâm nhi tách trà.
Trong ký ức của Lục Lộ, Lý Đông Tú luôn uống trà một cách vô tư, để sau khi hiểu chuyện nam nữ, cô đã từng tự hỏi làm thế nào mà cha mình lại lừa một người phụ nữ như vậy lên giường. Hay là Lý Đông Tú vô tư đi ngủ với tách trà, sau đó nhảy ra khỏi tách trà? Dù có nghiên cứu thế nào, cô cũng không thể hiểu được xấu hổ của Lý Đông Tú, hưng phấn của Lý Đông Tú. Giống như mẹ ruột của mình, đôi khi cô nghi ngờ rằng Lý Đông Tú được sinh ra với một tách trà bình tĩnh trên khuôn mặt của mình, giống như Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.
———————————————————
Sáng hôm sau, Mục Dĩ Phương đợi Lục Lộ ở cửa với vẻ mặt đằng đằng sát khí, khi thấy cô đi ra ngoài, anh liền kéo cô xuống xe, trực tiếp đặt cô lên xe máy của mình: “Lên xe!”
Lục Lộ thầm nghĩ, câu này thật là phí nước miếng, người đã lên xe rồi, còn nói cái gì nữa.
Cô không sợ hãi chút nào, không phải bởi vì bọn côn đồ này ngu ngốc, mà là ngay từ đầu, Mục Dĩ Phương đã luôn rất lễ phép với con gái, cho dù cô rất béo. Đối với việc anh ấy đặt tên cho cô là cô bé mập mạp, Lục Lộ nói rằng nó dễ thương hơn nhiều so với những cái tên lợn chết và lợn béo trong lớp.
Đưa Lục Lộ đến một căn phòng tồi tàn và bẩn thỉu, ném cô vào, Mục Dĩ Phương vẻ mặt dữ tợn nói —
“Dọn dẹp nhà cửa đi!”
Anh thật sự rất tức giận, hôm qua anh đã cố gắng hết sức để dọn dẹp cái sân, xung quanh có rất đông người đứng xung quanh, nghe nói bọn họ đều là người hầu được nhà họ Lục thuê quét sân.
Sau khi xong việc, anh ta đợi cô bé mập mạp gửi tiền, nhưng người đàn ông đến đồn cảnh sát cùng với Lục Lộ đã đưa cho anh ta 50 tệ, thậm chí còn không thấy mặt Lục Lộ.
Mục Dĩ Phương rất ngột ngạt, ngày nào anh ta cũng ở trên đường đi học của Lục Lộ, bắt gặp cô bé mập mạp nơi họ thường ở, yêu cầu cô dọn dẹp nhà cửa!
Anh ta hãnh diện lấy ra 50 tệ đút vào túi Lục Lộ: “100, tiền đặt cọc là 50, sau khi làm việc sẽ đưa một nửa còn lại.”
Vốn là một thanh niên đẹp trai, ga lăng và đào hoa. Sau khi làm vệ sĩ cho Lục Lộ trong ba tháng, bộ não tuyệt đẹp của Mục Dĩ Phương đã mất rồi.
Cô bé mập mạp không nói lời nào, ngoan ngoãn cầm chổi lên và ném chiếc tai nghe mới mua của anh ra ngoài cửa sổ.
“Chết tiệt! Cô- -“
Lục Lộ ngắt lời trước khi anh chửi xong:”Em xin lỗi, em tưởng là rác, em đã vứt hết mấy chiếc tai nghe trong nhà.”
Nói xong, cô lắc chiếc đĩa CD mới toanh: “Anh thường dùng cái này đi. “
Có thể tưởng tượng, tất cả rác trong nhà đều bị bỏ qua, tất cả những thứ hữu dụng đều bị Lục Lộ ném đi đập nát. Khi Mục Dĩ Phương nổi nóng, Lục Lộ lấy ra 50 tệ:”Em xin lỗi. Em tưởng nhà anh toàn rác rưởi, em không muốn tiền công, em sẽ trả lại cho anh.”
Tiền công ngay từ đầu đã thuộc về Lục Lộ, nhưng Lục Lộ trả lại cho anh ta coi như đền bù, cuối cùng anh ta thậm chí làm không công vào đêm qua.
Tiểu mập mạp vẻ mặt kiêu ngạo, chỉ là không biết thống khổ của thiên hạ, cô chính là Tấn Huệ Đế “Sao không ăn thịt?”, Mục Dĩ Phương có thể làm gì cô chứ.
*(“Dân không có gạo ăn, sao không ăn thịt? Trên là câu nói nổi tiếng của Tấn Huệ Đế – Tư Mã Trung. Huệ đế là Hoàng đế thứ hai của triều Tấn, được cho là ngây ngô, ngớ ngẩn. Câu nói trên được phát ngôn khi Hoàng đế nghe tấu trình về nạn đói.)
Cuối cùng, một tên côn đồ nào đó chỉ có thể đưa Lục Lộ trở lại trường học một cách chán nản, nhưng đêm đó, cô gái mũm mĩm đã ra khỏi trường trong một chiếc áo sơ mi.
Bọn côn đồ không nói chuyện, cho đến khi Lục Lộ chuẩn bị vào nhà, những tên côn đồ còn lại đều rời đi, chỉ có Mục Dĩ Phương cau mày nói: “Sao em không mặc đồng phục học sinh? Nghiện Nữ Hoàng Băng Giá à?Em không lạnh à? Cô bé mập, nhìn mặt em hơi kém sắc đấy.”
Lục Lộ mặc kệ anh, Mục Dĩ Phương tức giận túm lấy bộ đồng phục học sinh cô đang mang, muốn giúp cô mặc vào, hóa ra sau lưng bộ đồng phục học sinh đầy những lời chửi thề, đến cả ống tay áo cũng vậy.
“Vứt nó đi.” cô gái mũm mĩm ra lệnh cho anh.
“Em đang bị bắt nạt.” Mục Dĩ Phương lắc lắc bộ đồng phục học sinh trong tay, một cô bé mập mạp thông minh như vậy sao có thể bị bắt nạt? Anh luôn là người chỉ biết bắt nạt người khác, bây giờ cô bé mập mạp này bắt nạt được anh, sao lại bị người ta bắt nạt chứ.
“Tôi nói anh vứt đi!” Khóe mắt Lục Lộ có chút đỏ lên, cùng Mục Dĩ Phương tiến lên túm quần áo.
“Sao lại khóc? Kiêu ngạo khi đối phó với bọn anh đâu rồi?”
Lục Lộ cũng không hiểu tại sao cô có thể ra tay tàn nhẫn với đám côn đồnày, nhưng bạn học của cô lại không thể.
“Vậy giữ làm kỷ niệm đi!” Lục Lộ xoay người chạy đi, đồng phục cũng không cần.
Mục Dĩ Phương ánh mắt sắc bén mím môi, tiểu mập mạp thật sự sẽ không khóc phải không?
Khóc hay không không phải việc của anh! Anh ném bộ đồng phục học sinh xuống đất và quay đi.
Không phải việc của anh.
———————————————————
Ngày hôm sau, Mục Dĩ Phương ngồi dưới cửa sổ cạnh chỗ Lục Lộ vò đầu bứt tai. Anh cũng không biết tại sao anh lại tới đây?
Hôm nay anh thấp thỏm không ném đá, cũng không bị bảo vệbắt được. Sau đó, anh tận mắt chứng kiến ai đó đặt chiếc đinh bấm trên bàn Lục Lộ, ai đó đã lấy đi những thứ trong cặp sách của cô. Cô bé mũm mĩm bị đinh ghim vào tay, cô không có sách giáo khoa trong lớp, những tờ giấy ghi chép cô được vẽ đầy trên bàn cô.
Mục Dĩ Phương đột nhiên nhớ ra cô bé mập mạp lúc mới đến đây, liền ném một viên đá và một con dao về phía sau. Con dao này, là của cô bé mập hay của người khác?
Trong nháy mắt, anh cảm thấy đầu óc có chút nhỏ. Là một tên côn đồ, tốt hơn là nên nói bằng nắm đấm.
Trước khi tan học, anh tập hợp anh em lại, chặn đường những tên bắt nạt cô bé mập mạp rồi đánh cho tơi tả. Theo lời của Mục Dĩ Phương, họ là vệ sĩ thu tiền, đương nhiên phải nói đến lòng trung thành, dù ông chủ có keo kiệt đến mấy cũng phải tận tâm.
Đánh xong, anh ném người tới trước mặt cô bé mập mạp, vẻ mặt tranh công nói:”Mấy người bọn họ làm ra chuyện đó, tôi dạy cho bọn họ một bài học trước, xử lý như thế nào theo ý em.”
“Em có muốn cảm ơn tôi lần này không?”