KHI CHANH CÓ VỊ NGỌT - Chương 2: " Bất diệc thuyết hồ, môi đỏ răng trắng "
- Trang chủ
- Truyện tranh
- KHI CHANH CÓ VỊ NGỌT
- Chương 2: " Bất diệc thuyết hồ, môi đỏ răng trắng "
” Tuýt … tuýt … ” tiếng còi vang lên kết thúc trận đấu.
Trần đấu đã kết thúc, nhưng người xem vẫn không giảm, đặc biệt là các cô gái, họ luôn dõi theo Giang Thời Dạ và Vu Diệc Bạch.
Một số cô gái đi về phía Giang Thời Dạ và Vu Diệc Bạch trên tay cầm nước và khăn giấy mà họ đã chuẩn bị từ trước.
Tuy nhiên, hai nhân vật chính lại rất bình tĩnh đi về phía khu vực nghỉ ngơi.
Giang Thời Dạ thực ra là một người rất dễ gần. Sau khi nhận nước và khăn giấy từ các cô gái, anh không bao giờ quên nháy mắt với họ rồi nói lời cảm ơn, điều này đã khiến các cô gái thất điên bát đảo.
Tuy nhiên, ở phía bên kia mọi chuyện lại không được tốt đẹp như vậy. Chỉ thấy một nữ sinh xinh đẹp, đáng yêu đang cầm trên tay chai nước suối cùng khăn giấy sau đó giơ tay đưa cho Vu Diệc Bạch.
Cô ấy nhìn Vu Diệc Bạch dịu dàng nói: ” Chào cậu, mình là học sinh lớp bên cạnh lớp cậu! Cậu chơi bóng rất giỏi nha, cậu có thể nhận nước và khăn giấy của tớ không!”
—–
Bên này Từ Thanh Thanh kéo áo đồng phục học sinh của Giang Hiểu Văn chỉ vào Vu Diệc Bạch, có chút kích động nói: “Tiểu Văn, kia không phải là Hứa Triển Duyệt sao! Chị ấy đây là muốn theo đuổi học sinh mới chuyển tới phải không?”
“Mẹ kiếp! Khỏi phải nói, mình nhìn thấy rồi. Hiện tại mình chính thức tuyên bố, áo số 11 là của mình!”
Giang Hiểu Văn ánh mắt kiên định nhìn Vu Diệc Bạch quả quyết nói.
“Cái gì? Cái gì số 11?”
Thời điểm Từ Thanh hanh còn đang chưa hiểu gì thì cô nhìn thấy Vu Diệc Bạch mặc áo số 11.
“Khụ khụ khụ khụ , cậu thích học sinh mới chuyển tới sao? Mình không nghe lầm phải không!” Từ Thanh Thanh ôm bụng nhìn Giang Hiểu Văn cười cười.
“Đúng, thì sao? Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, mình đã biết anh ấy sẽ là người bên cạnh mình cả đời.” Giang Hiểu Văn nhìn về phía Vu Diệc Bạch.
—-
Bên này, Vu Diệc Bạch vẫn không nhận lấy nước và khăn giấy trên tay của Hứa Triển Duyệt, cô không khỏi cắn môi nhưng vẫn luôn giữ nguyên hành động ban đầu của mình, hy vọng rằng Vu Diệc Bạch có thể chấp nhận tâm ý của cô.
Chỉ là trên mặt Vu Diệc Bạch tỏ ra vẻ mất kiên nhẫn, mím môi nói : “Không cần.” Vừa nói xong liền cầm cặp sách rời khỏi sân vận động.
Giang Hiểu Văn nhìn thấy Vu Diệc Bạch không nhận đồ của Hứa Triển Duyệt thì rất vui mừng, kéo Từ Thanh Thanh đi.
Không đợi Giang Hiểu Văn nói, Từ Thanh Thanh đã đả kích Giang Hiểu Văn: “Nhìn đi, ngay cả học tỷ Hứa Triển Duyệt xinh đẹp như vậy mà còn không được. Cậu chỉ là một cô gái nhỏ bình thường, làm sao có thể chứ?”
“Ai nói mình muốn theo đuổi anh ấy hả, từ từ, làm quen trước đã!” Giang Hiểu Văn dừng lại nói.
Từ Thanh Thanh vỗ vỗ bả vai của Giang Hiểu Văn: “Nếu như cậu phát hiện anh ấy là cầm thú ăn mặc đẹp đẽ thì cậu sẽ làm sao?”
Giang Hiểu Văn lấy tay của Từ Thanh Thanh trên vai cô xuống, “Tớ tin mắt nhìn của mình, anh ấy chính là người mình muốn.”
Từ Thanh Thanh tỏ vẻ hiên ngang lẫm liệt nắm tay Giang Hiểu Văn nói: ” Ok, công chúa của tớ nhất định muốn theo đuổi hoàng tử của mình, vậy mình sẽ giúp cậu! Ha haha…”
Giang Hiểu Văn về đến nhà thay giày xong liền chạy đến phòng của anh cô, lần này thật sự là không có gõ cửa, Giang Hiểu Văn đã vội vàng đi vào.
“Anh, anh ơi!”
“Cái gì hả! Làm gì mà kêu la ầm ĩ hết cả lên thế, ăn phải phân à!”
Giang Thời Văn từ trong phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa mắng Giang Hiểu Văn.
“Anh trai, em hỏi anh cái này, người hôm nay cùng chơi bóng với anh tên là gì vậy? Cái người mới chuyển tới mà còn cao hơn anh nữa ý!” Giang Hiểu Văn kích động nói.
Giang Thời Dạ nhìn khuôn mặt như một con ngốc của em gái mình, thầm nghĩ : “Sao mình lại có một đứa em gái ngốc như vậy chứ, đúng là nghiệp mà!”
Sau đó anh nở nụ cười nói: “Ai cơ? Anh không biết, chỉ biết gần đây anh rất thích skin game mới thôi!”
Giang Hiểu Văn trong lòng thầm nguyền rủa, cười nói: “Không phải chỉ là skin trò chơi thôi sao? Mua ! Mua ! Mua !”
Giang Thời Dạ buông khăn tắm xuống: “Quả nhiên là em gái anh! Cậu ấy sao, là học sinh vừa mới chuyển đến trường chúng ta tuần trước, đến từ thành phố A. Anh nghe nói bố cậu ấy là thị trưởng mới nhậm chức của Giang Thành…”
Giang Hiểu Văn ngắt lời anh trai, “Dừng, dừng lại đã, em chỉ muốn biết tên của anh ấy thôi!”
Giang Thời Dạ lại sờ sờ bụng, “Ô ! Sao đột nhiên lại muốn ăn KFC nhỉ, sao vậy ta!”
Giang Hiểu Văn lấy điện thoại ra bấm vào KFC, ” Được rồi, gọi món đi! Món gì cũng được.”
Giang Thời Dạ vỗ tay tán thưởng, ” Không làm khó em nữa , ai bảo em là em gái thân yêu nhất của anh có chứ!” Nói xong còn không quên chớp chớp hai mắt.
“Tên cậu ấy là Vu Diệc Bạch.”
” Vu Diệc Bạch … Vu Diệc Bạch! Bất diệc thuyết hồ môi hồng răng trắng.”
Giang Hiểu Văn trong đầu nhớ tới một câu cô đã xem trong tập thơ, liền chậm rãi nói.
” Woa, em gái à! Không ngờ em học hành khá đấy chứ!” Giang Thời Dạ xoa xoa đầu cô khen ngợi.
” A ! Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng xoa đầu của em! Rối nùi rồi nè!”
Giang Hiểu Văn không biết rằng sau đó, chuyện cô thích nhất chính là có người xoa đầu cô.
Vì Vu Diệc Bạch học cùng lớp với anh trai cô, nên từ sau hôm trở về từ sân vận động Giang Hiểu Văn đã tìm ra được vị trí của Vu Diệc Bạch.
Phòng học của Giang Hiểu Văn ở tầng 3 của tòa nhà số 3 còn phòng học của Vu Diệc Bạch ở tầng 4 của tòa nhà số 3. Điều này làm Giang Hiểu Văn rất vui vì cô có thể nhìn Vu Diệc Bạch trong giờ ra chơi mỗi tiết học…
Chiều nay, sau khi học xong tiết thứ 2. Giang Hiểu Văn đang định đi nhìn trộm Vu Diệc Bạch thì lại đụng phải anh chàng mập mạp Cố Từ ở cửa phòng học.
Cố Từ lôi kéo Giang Hiểu Văn, ” Tiểu Văn, cậu chiều hôm qua đi đâu vậy, mình tới phòng học tìm cậu mà không thấy cậu đâu hết!”
Giang Hiểu Văn đột nhiên nhớ ra ngày hôm qua cô quên đã nói với cậu là cô sẽ đi xem trận đấu bóng với Từ Thanh Thanh, nên không đi về chung với cậu.
Cô nhanh chóng giải thích: ” A ! Xin lỗi, mình quên nói với cậu, trưa hôm qua mình cùng Từ Thanh Thanh đến sân vận động xem trận đấu bóng rổ! Đợi lát nữa tan học mình mời cậu đi uống trà sữa nhé!”
“Vậy còn được!” Cố Từ vừa lòng gật đầu.
“Mình hiện tại có chút việc, nói chuyện sau nha!” Giang Hiểu Văn quay đầu muốn rời đi, nhưng Cố Từ đã nắm chặt đồng phục học sinh của Giang Hiểu Văn, “Chờ đã, cậu đi đâu, mình cũng muốn đi!”
Giang Hiểu Văn do dự một chút mới nói: ” Mình dẫn cậu đi gặp người trong lòng của mình, nhưng cậu nhất định phải giữ bí mật, không được nói cho anh của mình, nếu không anh ấy nhất định sẽ như địa chủ bóc lột mình!”
“Tớ hứa sẽ không nói với anh Thời Dạ đâu! Tớ muốn xem anh chàng đẹp trai nào sẽ bị cậu làm hại! Hahaha …”
“Câm miệng! Muốn xem thì đi mau.” Giang Hiểu Văn giơ tay đánh vào lưng Cố Từ, hai người chậm rãi đi lên lầu 4.
Vu Diệc Bạch học lớp 12a9, đây là lớp đặc biệt, vì vậy vị trí của lớp học cũng là tốt nhất!
Giang Hiểu Văn và Cố Từ đi đến cửa sau của phòng học lớp 12a9. Cô chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã nhìn thấy ngay Vu Diệc Bạch.
Ánh sáng yếu ớt chiếu vào sách vở trên bàn qua khung cửa sổ, nhưng không hề ảnh hưởng đến chữ viết của người ngồi bên cạnh.
Từ góc nhìn này của Giang Hiểu Văn, Vu Diệc Bạch giống như nhân vật trong truyện tranh bước ra vậy.
Vu Diệc Bạch mặc một bộ đồng phục mùa hè màu xanh trắng, đây là lần đầu tiên Giang Hiểu Văn cảm thấy đồng phục học sinh lại đẹp như vậy!
Vu Diệc Bạch ngồi thẳng lưng, tay cầm viết, trên mặt có đeo một cặp mắt kiếng, nhìn hoàn toàn khác với Vu Diệc Bạch mà cô thấy trên sân vận động ngày hôm đó.