KHI CHANH CÓ VỊ NGỌT - Chương 1: Áo số 11
Vào giữa tháng bảy ở Giang Thành rất là nóng.
Chiếc quạt trong phòng học của trường trung học số 1 Giang Thành đang quay một cách uể oải, vài tiếng “rắc rắc rắc” của chiếc quạt cùng với bài giảng của giáo viên hóa học trên bục giảng, chắc chắn đã trở thành một bài hát ru.
Không có gì ngạc nhiên khi học sinh ở hàng ghế sau đã ngủ trên bàn hết, thầy giáo dạy hóa học với chiếc bụng bia vẫn kiên nhẫn giải thích phương trình hóa học…
“Bùm bùm bùm bùm”, tiếng trống báo hiệu hết tiết học.
Giang Hiểu Văn lập tức lấy ra cái quạt nhỏ mua luac sáng ở cửa hàng tiện lợi từ hộc bàn, cùng bạn cùng bàn Từ Thanh Thanh vừa quạt gió vừa than thở. “Mẹ nó, trường học có cần keo kiệt như vậy không? Quạt ở phòng học đã dùng mấy năm rồi, cũng không đổi cái mới. Có cũng như không, thật là nóng không chịu nổi mà!”
Nói xong còn không quên nhìn lên đồng hồ đo nhiệt độ treo trên tường, nhiệt độ hiển thị trên đó là 37 độ C.
Từ Thanh Thanh đang nằm trên bàn cầm cây quạt quạt quạt, phản bác: “Mình nói này đại tỷ, cậu nên cảm thấy mừng đi, hiện tại chỉ có khối 11 và khối 12 là trong phòng học mới có quạt thôi. Cậu nên cảm thấy may mắn vì cậu là học sinh khối 11 nha!”
Giang Hiểu Văn cầm chai nước trên bàn uống một ngụm, sau đó nói : “Hừ, mình không phải chỉ oán giận một chút thôi sao… “
Lời còn chưa nói xong thì đã thấy giáo viên dạy toán đang cầm theo cái thước lớn và cuốn sách giáo khoa đi đến.
Trường trung học số 1 Giang Thành là trường trung học tốt nhất ở Giang Thành nên việc học của học sinh cũng rất khắt khe, một tuần chỉ có một ngày nghỉ vào chủ nhật.
Hôm nay vừa vặn là thứ 7.
Sau khi tan học, Giang Hiểu Văn đang chuẩn bị cất sách vào cặp, thì ngoài cửa phòng học vang lên giọng nói, “Hiểu Văn!”
Giang Hiểu Văn không cần nhìn cũng biết ai đang gọi cô.
“Chờ một chút!” Giang Hiểu Văn thu dọn cặp sách xong liền đeo cặp bước ra ngoài.
“Mình nói này, cậu có thể nhanh lên được không, mỗi lần đều phải đợi cả nửa ngày!” Cố Từ hai tay đút trong túi quần, tựa vào cạnh cửa nói.
Giang Hiểu Văn giơ tay lên đánh một cái vào bụng của Cố Từ, “Còn chưa được mấy phút.”
“A… Cậu có thể giống con gái một chút không!” Cố Từ xoa xoa bụng.
“Ha ha ha! Không thể, đi thôi nào tiểu mập.” Giang Hiểu Vaen liền đi trước.
“Cậu có thể đi chậm chút không hả… ” Cố Từ ở phía sau đuổi theo cô.
Hai người là cùng nhau lớn lên, Cố Từ luôn là người phục vụ nhỏ của Giang Hiểu Văn, nhà hai người ngay sát bên cạnh nhau.
Nhà hai người cũng rất gần với trường, cho nên cả hai đều là học sinh ngoại trú, tan học Cố Từ sẽ đợi Giang Hiểu Văn cùng về nhà.
Trước đây, anh trai của cô Giang Thời Dạ cũng sẽ về chung với bọn họ, nhưng bây giờ Giang Thời Dạ đã là học sinh năm cuối cấp ba, thời gian học của anh ấy cũng khác.
Sau khi hai người tách nhau ở ngã tư, vừa định đi lên lầu thì Cố Từ đã ngăn Giang Hiểu Văn lại, “Tiểu Văn, buổi tối chơi game nha!”
Giang Hiểu Văn quay đầu lại chớp mắt, “Ok, nhớ gọi mình! Bye nha.”
Vừa mở cửa, Giang Hiểu Văn vừa thay dép ở hành lang, nhìn thấy mẫu thân đại nhân đang đặt đồ ăn lên bàn ăn, Giang Tiếu Văn bước tới nói: “Mẹ ,con nói thật nha, mẹ dứt khoát chuyển nghề đi làm đầu bếp đi. Con từ đằng xa đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn rồi! Mẹ xem nước miếng cũng chảy cả rồi nè!” Vừa nói còn không quên đưa tay cầm một miếng sườn chiên giòn.
Kết quả, mẹ Giang lập tức đánh tay Giang Tiểu Viễn đang chuẩn bị cầm miếng sườn, ” Đợi lát nữa, rửa tay trước đi, gọi anh con xuống ăn cơm.”
Giang Hiểu Văn lè lưỡi nhìn mẹ mình, “Vâng, con biết rồi, ba đâu rồi mẹ?”
Mẹ Giang cởi tạp dề để trong bếp, “Bố con gần đây rất bận. Hôm qua ông ấy đã đến Hải Thành để họp rồi!”
“Vậy ạ, con lên lầu kêu anh xuống ăn cơm ạ!”
Lên lầu hai, cất cặp sách xong Giang Hiểu Văn từ trong phòng đi ra, tới phòng bên cạnh gõ cửa.
“Anh, xuống ăn cơm.”
Khương Hiểu Văn không đợi câu trả lời từ bên trong, liền mở cửa. Ngay khi Giang Thời Dã tháo tai nghe xuống, từ trên ghế máy tính đứng dậy liền nhìn thấy em gái mình.
Giang Thời Dạ hét lên, “Giang ! Hiểu ! Văn ! Anh đã nói bao nhiêu lần rằng phải gõ cửa trước khi vào phòng của anh!”
“Gì hả! Em có gõ cửa nha, ai bảo anh đeo tai nghe chứ? Hơn nữa có câu nói là không làm chuyện xấu, không sợ ma gõ cửa nha?” Giang Hiểu Văn lè lưỡi.
Giang Thời Dạ ôm hai tay nói: “À? Nói vậy em là ma?”
Giang Tiểu Văn nâng chân lên giẫm lên chân anh trai mình, bởi vì Giang Thời Dạ cao 1m87 còn Giang Tiểu Văn chỉ cao 1m64 nên muốn đánh đầu anh cũng không được.
Sau đó hai anh em ồn ào nhốn nháo xuống nhà ăn cơm.
Sáng thứ hai, Giang Hiểu Văn đến trường với đôi mắt thâm quầng. Vừa về đến chỗ ngồi xuống, Từ Thanh Thanh liền mở mắt ra nhìn cô.
“Tiểu Văn, cậu tối hôm qua làm cái gì hả? Quầng thâm mắt lớn đến như vậy.”
Khương Hiểu che mặt, “Đừng nhắc nữa, tối hôm qua cùng Cố Từ chơi trò chơi quên mất thời gian luôn.”
“Trâu bò thật, xin nhận của tiểu đệ một lạy! Ha ha ha.” Từ Thanh Thanh một bên nói một bên bắt đầu động tác.
“Biến.” Giang Hiểu Văn vừa nói vừa đặt sách lên bàn. Bốn tiết buổi sáng, Giang Hiểu Văn đều trong trạng thái buồn ngủ, cô cảm thấy mình sắp thăng thiên đến nơi rồi.
“Tớ thề là sẽ không bao giờ thức đêm nữa.” Giang Hiểu Văn thề với Từ Thanh Thanh.
Từ Thanh Thanh giơ động tác stop lên, “Thôi đi, đây là lần thứ 211 cậu thề là không thức đêm nữa rồi đó! Cẩn thận sét đánh.”
Đến nhà ăn.
Từ Thanh thanh đột nhiên nói, “Tiểu Văn, chiều nay tan học cùng mình đi sân vận động xem bóng rổ nha!”
Giang Hiểu Văn nhét một thìa cơm vào miệng rồi nói, “Có lợi ích gì nào?”
Từ Thanh Thanh lập tức vỗ ngực: “Mời cậu trà sữa được chưa.”
Giang Hiểu Văn khinh bỉ nhìn Từ Thanh Thanh, “Ok.”
Giang Hiểu Văn không biết là sau này mình còn phải cảm tạ Từ Thanh Thanh vì đã kêu cô đi xem bóng rổ ý chứ.
Buổi chiều sau khi tan học, cả hai cùng mua trà sữa ra sân xem trận đấu bong rổ, nhìn từ xa đã biết phải có hơn 100 người đang vây quanh xem trận đấu.
Giang Hiểu Văn kinh ngạc nhìn Từ Thanh Thanh nói: “Thanh Thanh, sao lại có nhiều người như vậy!”
Từ Thanh Thanh không khỏi kinh ngạc. “Cậu không biết sao, mình nghe nói lớp anh cậu cùng lớp 12A8 đánh bóng giao hữu nha. Quan trọng nhất là có một nam sinh vừa chuyển đến lớp của anh cậu, rất đẹp trai đó!”
Giang Hiểu Văn đang uống trà sữa: “Mình có nghe anh ấy nói gì đâu.”
“Ai da….nhanh lên xem rốt cuộc có đẹp trai hay không!” Từ Thanh Thanh nói xong liền kéo Giang Hiểu Văn đi về phía sân vận động.
Sân vận động lúc này chỉ toàn nghe thấy tiếng hò hét của bọn con gái, một trong số họ đang nhìn chằm chằm vào Giang Thời Dạ, còn không là nhìn chằm chằm vào một gương mặt mới xuất hiện.
Bởi vì hai người là cao nhất so với những người chơi khác.
Giang Thời Dạ cao 1m87 đặc biệt thích cười, khi cười hiện lên lúm đồng tiền, khiến người ta có cảm giác bị khinh bỉ.
Nam sinh kia thì cao 1m90, có vẻ ít nói lạnh lùng, khiến cho người ta cảm giác người sống chớ lại gần, đây cũng chính là người mới chuyển đến học cùng lớp với Giang Thời Dạ – Vu Diệc Bạch.
Giang Hiểu Văn và Từ Thanh Thanh nhìn thấy có một kẽ hở liền chen đám đông đi vào.
Giang Hiểu Văn ngẩng đầu nhìn lên muốn nhìn cái gọi là học sinh mới chuyển tới, nhưng vô tình lại nhìn thấy một nam sinh mặc áo số 11.
Đó cũng chính là Vu Diệc Bạch, hai người nhìn nhau trong hai giây. Sau đó Vu Diệc Bạch quay đầu lại chuyền bóng.
Chỉ vì hai giây này mà trái tim của Giang Hiểu Văn đã bị khuấy động. Sau này cô còn nói với ai đó về tâm trạng của mình lúc đó, người nào đó còn không ngừng chế giễu Giang Hiểu Văn.
Trong suốt trận đấu, Giang Hiểu Văn đều nhìn chằm chằm vào Vu Diệc Bạch. Sợ sẽ bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào của anh cho đến khi trận đấu kết thúc…