KHẢO THẦN LÀM ƠN ĐI - Chương 17: Chương 17
Tiếng chuông điện vang lên trên hành lang khắp các tầng, học sinh trong phòng thi chung dù làm xong hay chưa đều đua nhau buông bút, Hà Lạc ngẩng khuôn mặt ngủ đến mơ màng, mắt khẽ híp lại, trên má còn có vệt hồng hồng.
Hắn ngáp một cái, còn chưa tỉnh ngủ: “Tan học rồi à?”
“Tan học rồi, cậu có thể về.” Người đến thu bài thi lấy bài của hắn đi, cười nói: “Trường học cũng thật là, làm xong không cho rời phòng ngay, người xong trước chỉ biết nằm trên bàn ngủ, làm mấy đứa còn lại trong phòng áp lực không chịu nổi.”
Hà Lạc ứng tiếng, tay vò đầu vài cái, cuối cùng mới tỉnh táo lại.
“A Lạc nhẹ thôi, đừng cử động.” Đúng là tiếng của tên Tạ Dục Nguyên âm hồn bất tán, đồng thời có một đôi tay hữu lực đặt trên đầu hắn, mát xa cái đầu choáng váng cho hắn với lực vừa phải.
“Sắp trưa rồi, hay là A Lạc đi ăn chút gì đi đã, sáng nay chưa kịp ăn sáng, chắc bây giờ đói lắm rồi.” Y quan tâm xoa sườn mặt Hà Lạc, nhìn sao cũng thấy gầy, không khỏi bất mãn nhìn hắn.
Người hiện đại thật là khó hiểu, dân thường thời cổ muốn được ăn no lại không được thỏa mãn, bây giờ ai cũng có điều kiện ăn uống lại không thích ăn nhiều.
Thế thì thôi đi, còn muốn dạy hư A Lạc, nếu A Lạc vì vậy mà sinh bệnh, những người kia tội không thể tha.
“Còn không phải vì anh?” Hà Lạc ngáp một cái, hất tay đối phương ra, tiện tay xoa mặt mấy vòng: “Nếu không phải tối hôm qua anh cứ làm ầm làm ĩ, sao sáng nay tôi có thể dậy muộn được?”
Hắn đứng lên vừa vươn vai vừa ra ngoài, nở nụ cười như có như không: “À đúng rồi, anh còn tắt đồng hồ báo thức của tôi.”
Tạ Dục Nguyên mím môi, nghiêm túc giải thích: “Hôm qua là lỗi của Phủ Sinh suy nghĩ không chu toàn, chỉ muốn hiểu A Lạc hơn, lại nhất thời quên mất hôm nay là ngày thi của A Lạc, hại A Lạc mệt mỏi không thôi, đều là lỗi của Phủ Sinh.” Thật ra chủ yếu là do y còn chưa biết kỳ thi hiện đại được tổ chức như thế nào, tuy vương vấn ở trần gian đã lâu, nhưng y chỉ quyết tâm tìm hiểu thế giới hiện đại từ khi ở bên cạnh A Lạc: “Nhưng mà cái kêu vào buổi sáng kia… là đồng hồ báo thức? Theo ý tôi thì không tốt, đang ngủ lại có tiếng chuông vang lên, kéo dài sẽ gây ảnh hưởng đến tinh thần lẫn cơ thể A Lạc, không bằng để Phủ Sinh gọi dậy, từng bước tuần tự sẽ càng khỏe mạnh hơn.”
“Nhưng anh có gọi tôi đâu.” Hà Lạc chau mày, nghĩ đến buổi sáng hỗn loạn của mình.
Người anh em Tạ Dục Nguyên này không chỉ tắt đồng hồ báo thức của hắn mà còn không thèm gọi hắn dậy, mẹ nó còn cản bạn cùng phòng gọi hắn! Y làm phép khiến tất cả đều cho rằng hắn đã dậy đi thi trước, ai cũng làm lơ hắn.
Khi hắn tỉnh giấc, cuộc thi chỉ còn hai mươi phút là bắt đầu!
“Phủ Sinh… Không nỡ.” Tạ Dục Nguyên chột dạ cúi đầu, “Trông A Lạc mệt mỏi, đang ngủ ngon nên tôi muốn để A Lạc nghỉ ngơi thêm…”
“Nếu không kịp giờ, Phủ Sinh còn có thể dùng phép giúp đỡ, vẫn có thể xem là cách trọn cả đôi đường…”
Hà Lạc thầm bĩu môi, không biết nên nói gì mới tốt.
Người trong phòng đều đã đi hết, trong lòng Hà Lạc thầm dè bỉu hành vi của anh em quỷ, không biết nên khóc hay cười.
Hắn vừa suy nghĩ vừa ra khỏi cửa, vừa sơ sẩy đã đâm phải người ta, cơ thể theo lực đẩy lui ra sau một bước.
Hắn ngẩng đầu nhìn, Lưu Hồng An sắc mặt cứng đờ âm trầm vừa ổn định cơ thể, nở nụ cười giả tạo với hắn: “Ngại quá, tôi quay lại lấy đồ.” Giọng nói lí nhí của cậu ta chói tai như tiếng móng tay cào lên bảng đen.
Hà Lạc gật đầu cho có lệ, cũng chỉ nói không sao rồi lướt qua đối phương.
Đi được vài bước, Hà Lạc chợt nhớ ra gì đó, khuôn mặt cứng lại.
“Lưu Hồng An.” Hắn đột ngột gọi.
Lưu Hồng An dừng bước, không hề quay đầu: “Chuyện gì?”
Hà Lạc sờ vào chiếc nhẫn trên tay, không thấy cơ thể run rẩy vô hình của Tạ Nguyên Dục, trên mặt mang theo nét si mê đỏ ửng.
“Chiếc nhẫn này có ý nghĩa đặc biệt gì không?”
“Hi vọng thành tích của cậu ngày càng tốt, tiền đồ vô lượng, tương lai rộng mở… Được không?” Giọng nói khe khẽ chậm chạp, Hà Lạc cũng không rõ bên trong có hàm nghĩa khác hay không.
Hắn xoay người nhìn bóng lưng kia, trong mắt lộ ra tia trầm ngâm: “Thế à.”
“Đương nhiên, chúng ta là bạn mà, không phải thế ư?” Lưu Hồng An quay ra, đôi mắt híp lại.
Hà Lạc nhìn cậu ta thật sâu.
“Tôi biết rồi.” Hắn không nói nữa, dẫn Tạ Dục Nguyên rời đi.
Lưu Hồng An nhìn bóng lưng hắn, bàn tay vẫn luôn nắm chặt giật giật, để lộ một mảnh thủy tinh sắc nhọn, vài vệt máu theo sườn tay uốn lượn nhỏ xuống đất, cậu ta mở to mắt, lạnh nhạt cười to.
Phía bên này, Hà Lạc cơm nước xong xuôi liền quay về phòng ngủ, mông lại đặt trên giường, bảo Tạ Dục Nguyên hiện thân.
Tạ Dục Nguyên ngồi bên cạnh Hà Lạc, đôi tay nghiêm túc khép lại, vươn lưng thẳng tắp, đôi mắt đen nhánh khắc tạc khuôn mặt Hà Lạc hết lần này tới lượt khác, nếu ánh mắt có lực, Hà Lạc nghĩ chỉ sợ mặt mình sẽ bị y lột mất một lớp da.
Hắn nghiêm mặt hỏi: “Chuyện giữa anh và Lưu Hồng An là sao?”
Chuyện gì là chuyện gì? Sau khi Tạ Dục Nguyên hiểu ra, sắc mặt bỗng thay đổi, y đứng bật dậy khép bốn ngón tay lại thề: “A Lạc chớ nên nghĩ nhiều, tuy trước đó Phủ Sinh đã từng bị tên nhóc con họ Lưu hấp dẫn một thời gian, nhưng tôi vẫn rất trong sạch, không có quan hệ gì với cậu ta.
A Lạc phải tin tôi!”
Y thấy Hà Lạc không nói gì, nhanh chóng chạy tới ngồi cạnh hắn, nhích từng chút một tới gần, tay đặt trên tay hắn, thành khẩn nói: “Từ trước tới nay Phủ Sinh luôn bám lên nhẫn, nó như một phần cơ thể tôi, trước khi gặp A Lạc, người khác rất khó để chạm vào nhẫn, càng đừng nói là đeo.”
“A Lạc, tôi…”
Y còn muốn giải thích bản thân đã thiết lập kết giới bên ngoài nhẫn như thế nào, kết giới ngăn cản người ngoài như thế nào, lấy nó để chứng minh cả thể xác lẫn tinh thần đều trong sạch, cuối cùng Hà Lạc cũng hiểu y đang nói gì, đen mặt nhìn y: “Ai hỏi anh cái này?”
“Thế…” Tạ Dục Nguyên bừng tỉnh, tiếc nuối thở dài: “Thì ra là thế, Phủ Sinh hiểu nhầm rồi.” Còn tưởng cuối cùng A Lạc cũng hiểu ra, trong lòng muốn chiếm lấy y.
“Tôi đang muốn hỏi có phải Lưu Hồng An cố ý tặng anh cho tôi không.” Hà Lạc bất đắc dĩ nói, lại lần nữa cảm thấy người anh em Tạ Dục Nguyên này có mạch não khá kỳ lạ.
Tất nhiên hắn không biết bây giờ Tạ Dục Nguyên đã tự đặt mình vào vị trí em kết nghĩa của Hà Lạc, trong thời cổ đại, với thân phận anh em kết nghĩa, người em kết nghĩa được xếp vào vị trí thấp hơn, trên thực tế không khác gì thê thiếp, tất nhiên phải cực kỳ chú ý trong sạch.
Tạ Dục Nguyên yêu Hà Lạc sâu sắc, tất nhiên sẽ muốn giao bản thân hoàn chỉnh vào tay Hà Lạc, không cho phép có bất cứ tỳ vết nào.
Đương nhiên đây không phải nguyên nhân trước đó y làm thế, dù sao khi đó y chưa quen A Lạc, khi ấy chỉ cảm thấy mấy tên tiểu nhân như họ Lưu kia đúng là đồ dơ bẩn.
Chỉ cần tiếp xúc với chúng một chút thôi, trong lòng sẽ không khỏi ghê tởm.
“Không phải tặng tôi cho em, chúng tôi không có mối quan hệ gì cả, cậu ta không có tư cách đó.” Tạ Dục Nguyên nghiêm túc sửa lại cho đúng, cố gắng đào lại chút ký ức có hạn khi còn ở trong tay tên họ Lưu: “Chiếc nhẫn Phủ Sinh trú ngụ được tên họ Lưu kia tình cờ tìm thấy, lúc ấy chiếc nhẫn nằm trong một gánh hàng rong rồi được cậu ta mua, khi đó Phủ Sinh không muốn để ý, lại phát hiện hơi thở cậu ta vẩn đục, trong lòng tức khắc sinh ra ác niệm, Phủ Sinh nhất thời bị oán khí quay cuồng khống chế, mê hoặc cậu ta, cướp lấy sinh khí.”
Quỷ hồn cướp sinh khí người sống nuôi dưỡng mình là chuyện thường thấy, người có tâm hồn càng dơ bẩn càng dễ bị cướp, nếu còn mắc mưu nhận lấy đồ quỷ hồn đưa có chứa oán khí để trục lợi, quỷ hồn lại càng dễ cướp lấy sinh khí, thậm chí đến cả xác suất bị trời phạt sẽ cực kỳ ít, gần với số không, đây cũng là cách để quỷ hồn lưu lạc giữa nhân gian.
Tạ Dục Nguyên kể lại cho Hà Lạc, chỉ thấy Hà Lạc ồ một tiếng, cười như không cười nhìn y: “Thế tôi phải cảm ơn vì anh đã nương tay à?”
Tạ Dục Nguyên thầm rụt người, nhanh chóng nở nụ cười lấy lòng.
Hà Lạc nhìn y: “Thế sau đó thì sao?”
Tạ Dục Nguyên chớp mắt: “Sau đó… Tên nhóc kia dựa vào tôi để lấy đáp án thi cho cậu ta, tăng thành tích lên, bị tôi hút phần lớn sinh khí, cơ thể dần suy yếu.”
“Ừ, rồi sao?”
“Sau đó nữa…” Tạ Dục Nguyên nhăn mày, cố sức suy nghĩ: “… Phủ Sinh không biết.”
Y chột dạ cúi đầu.
“Không biết?” Hà Lạc ngạc nhiên nhìn y.
“Trừ A Lạc ra, tôi không chú ý tới ai khác.”
“Vậy anh phải biết anh về tay tôi kiểu gì chứ?” Hà Lạc hỏi.
“Từ lúc tỉnh lại đã ở trong tay em rồi.”
Tạ Dục Nguyên cười khẽ, mang theo chút dịu dàng: “A Lạc cũng biết mà, tôi trong quá khứ bị oán khí ảnh hưởng, cảm xúc thường phóng đại cực hạn, hay mất khống chế, khi đối mặt với loại người như tên họ Lưu sẽ càng không khống chế nổi sát ý.
Nhưng sao loại người dơ bẩn này có thể làm bẩn tay tôi?”
Đây là lần đầu tiên y tỏ ra tàn nhẫn như vậy, nhưng lập tức thu lại, không muốn thể hiện cảm xúc âm u trước mặt A Lạc: “Tôi cố gắng kiềm lại, trừ những lúc giao dịch quan trọng cần phải hút sinh khí đều sẽ ngủ say trong không gian nhẫn, tránh cho mình vì giận quá mất khôn mà làm ra chuyện hối hận.” Nếu làm ô uế tay mình, chắc chắn y sẽ hối hận ghê tởm cả đời.
Hà Lạc giật giật khóe miệng, hàng mày cau chặt nhanh chóng dãn ra, hỏi: “Nhưng tên Lưu Hồng An kia mặt mày tái nhợt, tinh thần bất ổn, nếu anh không thường xuyên hiện thân, sao cậu ta lại biến thành như vậy?”
“Tôi không được sống tốt, tất nhiên sẽ không thể để cậu ta sống tốt, cho nên mới hạ chút phép thuật nho nhỏ dọa cậu ta mà thôi.” Tạ Dục Nguyên bình thản nói.
Hà Lạc im lặng một lúc, dù sao Tạ Dục Nguyên cũng đã biến thành một con quỷ, dù khi còn sống y là người chính trực tới cỡ nào, qua nhiều năm như vậy cũng đã sớm trở nên lạnh nhạt tàn nhẫn, hơn nữa vô cùng cực đoan.
Là người đều sẽ có cảm xúc, đố kỵ, sợ hãi, tìm đường tắt, ham ăn biếng làm, trộm cắp, nói dối…
Chúng tồn tại trong mỗi chúng ta, chỉ khác ở chỗ có người chọn đè nén, có người lại chọn mặc kệ.
Nhưng Tạ Dục Nguyên không chấp nhận những điều này, đa số người trên đời này đều dơ bẩn tà ác, khiến thế giới chấp chứa họ cũng theo đó sa đọa theo.
Mà Lưu Hồng An chỉ là một người bình thường trong số đó, cũng có lẽ là người trầm mê sâu nhất, nhưng vào mắt Tạ Dục Nguyên lại thành tội không thể tha, là đối tượng cần phải trừng phạt, thậm chí là giết chết.
Cũng may chỉ dùng phép thuật dọa thôi chứ không làm gì, còn về những cái khác, cũng chỉ có thể nói Lưu Hồng An lòng tham không đáy, dẫn lửa thiêu thân.
Nếu cậu ta không cắn câu Tạ Dục Nguyên thì dù có bị hút sinh khí cũng sẽ không nhiều như Tạ Dục Nguyên nói, cùng lắm chỉ bị bệnh vặt, nhanh chóng phục hồi lại, về sau không để lại di chứng gì.
Chỉ là, Hà Lạc lạnh mặt, dù nói thế nào đi chăng nữa, nếu Lưu Hồng An đã nhận đáp án của Tạ Dục Nguyên, hơn nữa còn trả thù lao, thế thì biết chiếc nhẫn này bất thường cũng chẳng có gì lạ.
Nói cách khác, sở dĩ trước đây cậu ta tặng nhẫn cho hắn là vì để hại hắn, thậm chí còn ác độc hơn hắn nghĩ nhiều.
Giả dụ hắn cũng là một thiếu niên bình thường không kiên định, bị dọa sợ khiến sinh khí bay mất, bị mê hoặc cắn mồi câu Tạ Dục Nguyên, vậy giờ khắc này, người bị hút sạch sinh khí sẽ là hắn.
Lại theo tính cách cực đoan của Tạ Dục Nguyên, hắn vừa đẹp trai vừa xuất sắc như vậy, chắc chắn Tạ Dục Nguyên sẽ không do dự như với Lưu Hồng An, có khi bây giờ hắn đã thành quỷ bầu bạn với y rồi!
Đúng là một mũi tên trúng hai đích!
Hắn hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm ghi thù Lưu Hồng An, chuyện lần này đã vượt quá giới hạn rồi..