KẾ HOẠCH YÊU NHAU KHẨN CẤP - Chương 50
Cậu bị hôn đến màng nhĩ ong ong, đầu óc trống rỗng, quên cả hô hấp, tay chân nhũn ra, được Lục Tiêu Viễn ôm lấy eo, ấn vào tường.
Nụ hôn vẫn tiếp tục.
Ầm ầm ——
Chân trời đột nhiên truyền tới một tiếng nổ lớn, làm gián đoạn sự triền miên trong ngôi miếu nhỏ.
Lục Tiêu Viễn nhìn thoáng qua bầu trời ngoài cửa sổ, không biết mây đen đã bao phủ từ lúc nào, quay đầu lại, nhìn thấy Dung Hạc đang dựa vào tường thở dốc, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy ướt át, đôi môi hồng nhạt biến thành hồng nhuận còn lưu lại một tầng trong suốt, lóe ra ánh sáng mập mờ.
Lục Tiêu Viễn dùng trán dán lên trán Dung Hạc một chút, đuôi lông mày khẽ nhếch lên hỏi: “Sợ không? ”
Câu hỏi rất mơ hồ, cũng không biết đang nói về sấm sét hay nụ hôn.
Dung Hạc đành phải đỏ mặt lắc đầu.
Ở vùng cao nguyên, cứ mười ngày thì có đến bảy ngày mưa, ánh nắng mặt trời ít ỏi đến đáng thương, dự báo thời tiết ban đầu còn nói hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi, nhưng trời vẫn mưa nặng hạt vào lúc hoàng hôn.
Cả hai ngồi trong miếu đợi hơn một tiếng đồng hồ, nhưng cơn mưa tầm tã vẫn không có dấu hiệu suy yếu.
Lục Tiêu Viễn gọi điện thoại cho Tề Hòa, nói lại vị trí cụ thể của hắn cho cậu ta, bảo cậu ta mang theo ô đến đón.
Nửa giờ sau, Tề Hòa gọi lại cho Lục Tiêu Viễn, nói con đường duy nhất dẫn đến ngôi miếu đã bị chặn do sạt lở đá, đội thi công hiện đang khẩn trương sửa chữa các tuyến đường khác, phải ban đêm mới có thể đến, nhưng quá trình nạo vét sẽ nhanh thôi. Đến nửa đêm chắc chắn đường sẽ thông thoáng.
Lục Tiêu Viễn nói: “Thật đáng tiếc, chúng ta tối nay không về được rồi.”
Lúc Tề Hòa nói, Dung Hạc ở bên cạnh gần như nghe không sót một chữ, cậu gật đầu nói: “Không sao, chỉ cần sáng mai có thể đến trường quay trước tám giờ là được.”
Ngay sau đó, Tề Hòa đã gửi cho Lục Tiêu Viễn địa chỉ và số điện thoại của khách sạn gần đó.
Lục Tiêu Viễn xem xong, bỏ điện thoại vào túi, ngẩng đầu lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Dung Hạc.
Dung Hạc hỏi: “Sao vậy ạ?”
Lục Tiêu Viễn nói: “Tề Hòa nói đây là một ngôi miếu tình nhân.”
Cổ họng Dung Hạc khẽ động, chớp chớp mắt, sờ sờ chóp mũi nói: “Thật là trùng hợp.”
Nhìn một đống động tác nhỏ của người trước mắt, trong mắt Lục Tiêu Viễn hiện lên một tia cười: “Thật sự rất trùng hợp. ”
Đợi thêm nửa canh giờ, trời cũng đã tối hẳn, mưa cuối cùng cũng giảm bớt, Lục Tiêu Viễn cởi áo khoác choàng lên đầu hai người để chắn mưa.
Bên ngoài sấm chớp ầm ĩ, cuồng phong bão tố, dưới lớp áo khoác lại vô cùng bình yên, tràn ngập hơi thở ấm áp và dễ ngửi.
Dung Hạc không khỏi nghĩ đến trận mưa lớn bất chợt nhiều năm trước, Lục Tiêu Viễn ở dưới tòa dạy học chờ cậu, sau đó trùm bộ đồng phục học sinh rộng qua đầu cậu, bởi vì vóc dáng quá cao, nên phải hơi khom lưng xuống.
Cũng giống như bây giờ vậy.
*
Khách sạn Tề Hòa cung cấp cách miếu tình nhân ba trăm mét.
Ở đây do thiếu sự tuyên truyền, ngành du lịch ế ẩm, tin tức cũng bị bịt kín, chủ khách sạn là một cặp vợ chồng già khoảng 60-70 tuổi cho nên căn bản không biết hai người đội mưa tới này là ai, chỉ cảm thấy bọn họ lớn lên tuấn tú, giống như thần tiên hạ phàm, sống hơn nửa đời người cũng chưa từng nhìn thấy.
Ông lão hỏi: “Hai đứa lấy mấy phòng?”
Lục Tiêu Viễn nói, “Một phòng.”
Dung Hạc ở bên cạnh mím môi, không dị nghị.
Sau khi mở cửa phòng, bà lão ân cần nói với Lục Tiêu Viễn: “Sau khi lên nhớ bật máy sưởi ấm lên đó.”
Sau đó, Dung Hạ mới nhận ra khi dùng áo khoác để tránh mưa, Lục Tiêu Viễn đã cho cậu phần lớn không gian để đảm bảo cậu không bị dính mưa, chiếc áo sơ mi mỏng bên trong toàn là vết mưa loang lổ.
Hai người một trước một sau bước lên cầu thang cọt kẹt kiểu cũ đi lên tầng.
Sau khi bước vào phòng, Lục Tiêu Viễn ném cái áo khoác ướt sũng xuống ghế, ôm lấy Dung Hạc đang định bật máy sưởi điện cho hắn.
Đột nhiên bị ôm lấy, Dung Hạc hỏi: “Sao thế?”
Lục Tiêu Viễn dùng chóp mũi mát lạnh của mình cọ cọ hai má Dung Hạc, nói: “Lạnh.”
Vừa nói vừa ôm eo cậu, siết chặt vào trong ngực.
Lò sưởi điện ở ngay bên cạnh hắn, nhưng Lục Tiêu Viễn lại lựa chọn nương tựa vào lò sưởi hình người, cậu không nhịn được bật cười, cũng ôm chặt Lục Tiêu Viễn.
Có lẽ là bầu không khí quá thích hợp, hai người dán lại cùng một chỗ, dưới ánh đèn tiếp tục hôn nhau.
Những người chuyên tâm vào hôn môi, nếu như không có chỗ chống đỡ hoặc dựa vào, rất ít khi có thể đứng vững.
Phòng rất nhỏ, không gian trống cũng không lớn, nhúc nhích một chút sẽ đụng phải giường.
Khóe mắt Lục Tiêu Viễn nhìn thoáng qua, hơi hơi khựng lại nửa giây, lại mở ra hai chân, tiếp tục lảo đảo bước đi.
Mà tầm mắt Dung Hạc bị Lục Tiêu Viễn chặn lại hoàn toàn, nhìn không rõ bất kỳ chướng ngại vật nào.
Vì thế, khi Lục Tiêu Viễn bị “vấp ngã” xuống giường, Dung Hạc cứ như vậy thuận lý thành chương áp mặt đè lên người hắn, sau đó lại bị hôn tiếp.
Dưới động tác có phạm vi lớn như vậy, vạt áo bị ma sát cốn lên, bụng dưới phẳng lì của Dung Hạc đè lên cơ bụng Lục Tiêu Viễn.
Dung Hạc vừa bị lừa, vừa bị hôn đến mơ mơ màng màng, căn bản không thèm để ý đến chút chuyện da thịt đụng chạm này.
Thẳng đến khi bàn tay Lục Tiêu Viễn đỡ lấy thắt lưng cậu, đầu ngón tay có vết chai mỏng chạm vào vết sẹo không bằng phẳng, từng chút một, nhẹ nhàng mơn trớn.
Phần thịt mới trên vết sẹo sẽ mềm hơn so với vùng da xung quanh bất kể đã trôi qua bao lâu. Cảm giác mơn trớn vô cùng rõ ràng kia khiến cho Dung Hạc khẽ run rẩy, giống như bị giật điện, sau đó lại giống như bị một con kiến điện trèo lên cột sống, nhấc lên cơn ngứa tê dại, rồi đột nhiên lao thẳng về hướng ngược lại.
Dung Hạc lập tức đầy Lục Tiêu Viễn ra đứng lên, muốn vào phòng tắm, nhưng nhớ tới trên người Lục Tiêu Viễn vẫn còn dính nước mưa, bèn nghiêng đầu nói: “Thầy Lục, trên người anh ướt hết rồi, mau đi tắm nước nóng đi, tránh để bị cảm lạnh.”
Cũng may Lục Tiêu Viễn chấp nhận đề nghị của cậu.
Nhìn cánh cửa phòng tắm đóng kín, Dung Hạc cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa định bình tĩnh lại, ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm, cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Dung Hạc lập tức tìm điện thoại di động trên giường gọi cho ông chủ thì được biết là do sấm sét làm hỏng dây điện, phải mất ít nhất hai tiếng đồng hồ mới có điện lại, trong ngăn kéo có nến và diêm.
Cậu đi tới cửa phòng tắm, gõ gõ cửa, nói với Lục Tiêu Viễn bên trong: “Mất điện rồi, ông chủ nói phải lúc nữa mới có điện.”
Trong bóng tối, thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp.
Dung Hạc đợi một lát, không thấy ai trả lời, bên trong cũng yên tĩnh, bèn hỏi: “Thầy Lục, anh có nghe thấy em nói gì không?”
Lục Tiêu Viễn rốt cục cũng “Ừm” một tiếng, một lúc lâu sau mới nói: “Gặp phải một chút phiền phức.”
Ngữ khí có chút đau khổ.
Trong nhận thức của Dung Hạc, Lục Tiêu Viễn là người có thể gánh vác mọi chuyện, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nói mình gặp phiền phức.
Nghĩ đến đây, Dung Hạc sinh ra lo lắng, bèn mặc kệ đẩy cửa phòng tắm ra.
Bên trong vẫn tối thui, căn bản không nhìn thấy người.
Dung Hạc hướng phía trước quờ quạng hai cái, sờ đến da cánh tay trần trụi của Lục Tiêu Viễn, phía trên cũng không có hơi nước, lập tức lại sờ đến ống tay áo được xắn lên, có nghĩa là, Lục Tiêu Viễn còn chưa bắt đầu tắm rửa.
Lục Tiêu Viễn ở trong bóng tối không nói lời nào, cậu cũng không biết Lục Tiêu Viễn xảy ra chuyện gì, nhưng theo sự im lặng càng ngày càng tăng, hô hấp dần dần trở nên rối loạn, cậu đột nhiên bừng tỉnh, hiểu được cái gọi là phiền phức trong lời Lục Tiêu Viễn nói.
Nhưng Lục Tiêu Viễn cũng không phải là trẻ con không hiểu chuyện, loại chuyện này đương nhiên có thể tự mình giải quyết, cũng không thể tính là phiền phức.
Nhưng Lục Tiêu Viễn hết lần này tới lần khác lại nói là “phiền phức”, ý tứ thật rất rõ ràng, chính là cần người giúp một tay.
Dung Hạc không khỏi vùi đầu thật thấp, đầu óc lộn xộn, nghĩ thầm cũng may mà mất điện, Lục Tiêu Viễn nhìn không ra bộ dáng xấu hổ của cậu.
Bỗng nhiên, đỉnh đầu truyền đến thanh âm của Lục Tiêu Viễn: “Nếu em chưa chuẩn bị sẵn sàng, thì để anh giúp em trước. Anh sẽ đợi đến khi em chuẩn bị sẵn sàng.”
Dung Hạc hít một hơi, trái tim vốn đang đập rất nhanh suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
Cậu vừa rồi không muốn tiếp tục hôn, bảo Lục Tiêu Viễn đi tắm, thật sự là bởi vì chuyện này, không ngờ còn bị phát hiện.
Lục Tiêu Viễn tiếp tục nói: “Em bây giờ rất khó chịu đúng không?”
Sự xấu hổ giống như không khí căng tròn, mọi thứ đều biến mất, nhưng vẫn không ngăn được giọng nói mê hoặc không thể giải thích được của Lục Tiêu Viễn.
Sau khoảng tám trăm lần rục rịch, Dung Hạc không nói ra câu “Em có thể tự giải quyết”, mà gian nan thốt ra một từ “Ừ”.
Giống như từ khi đi vào bước vào ngôi miếu tình nhân kia, hết thảy mọi thứ đều không thể suy nghĩ được nữa.
Trong phòng tắm, đưa tay không thấy năm ngón, Lục Tiêu Viễn cảm thấy thân thể người nọ đang nóng lên nhưng hơi run rẩy, giống như một quả xanh treo trên cành bị gió thổi đung đưa qua lại.
“Bình thường em không làm à?”
Câu hỏi này khiến hô hấp của Dung Hạc càng thêm dồn dập.
Cậu thật sự làm không nhiều, nhưng mỗi lần làm loại chuyện này, đều là bởi vì Lục Tiêu Viễn hai mươi tuổi trên màn ảnh.
Cảm giác đó thật sự rất tồi tệ, giống như một sự khinh nhờn trái phép, vô cùng đáng xấu hổ.
Mà giờ phút này, thân thể cậu, trái tim cậu, tất cả mọi thứ của cậu, hết thảy đều bị Lục Tiêu Viễn khống chế, bao gồm cả những suy nghĩ lộn xộn kia.
Mặc dù đến cuối cùng, cũng không có tự trách hay hối hận, chỉ biết rên rỉ, vùi mặt vào bờ vai rộng lớn của Lục Tiêu Viễn, cùng với sự thoải mái và sung sướng cuốn lấy cả thân thể và tâm trí của cậu vào giây phút cuối cùng, khiến cậu đắm chìm trong đó.
——————–