KẾ HOẠCH YÊU NHAU KHẨN CẤP - Chương 34
Cậu nghi ngờ mình uống lộn thuốc, từ lập trường của cậu, sao mà ngay cả chuyện này cũng dám nghĩ lung tung?
Như để khiến bản thân tỉnh táo hơn và chắc chắn hơn, cậu giống như một bệnh nhân dị dồn vào bước đường cùng, hoảng sợ nhớ lại mười một năm trước, nhưng thực sự khá khó để nhớ lại, luôn luôn cầu nguyện cho đầu mùa hè có thể trở lại một lần nữa.
Hôm đó, cậu đã hứa sẽ giúp Lục Tiêu Viễn tổ chức sinh nhật mười tám tuổi, nhưng lại lỡ hẹn vào ngày sinh nhật của hắn.
Thật ra, cậu đến công viên nhỏ đã hẹn trước một chút, trốn trong góc, muốn nhìn thấy dáng vẻ Lục Tiêu Viễn đi tìm mình, sau đó sẽ cho Lục Tiêu Viễn một bất ngờ.
Nhưng cậu lại không đợi được Lục Tiêu Viễn, mà là kẻ thù của ba mình.
Mấy người đàn ông trung niên thân thể cường tráng đánh cậu ngất xỉu rồi trói mang đi, nhốt cậu trong một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô một ngày một đêm. Ngày hôm sau, ba cậu cầm tiền đến chuộc, sau đó dẫn cậu suốt đêm rời khỏi thành phố Hồng Du, đi đến một thành phố xa lạ khác.
Lúc này cậu mới biết, công ty luật của ba mình đã phá sản, mà mấy năm nay, để phát triển công ty, vẫn luôn lang thang trong vành đai xám, đó là một thế giới phức tạp mà cậu không bao giờ hiểu được.
Bây giờ, ba cậu như ngựa mất chân trước, sa lầy vào vũng lầy, bị các thế lực khủng bố không dám gọi báo cảnh sát, chỉ có thể trốn tạm nay đây mai đó để đảm bảo an toàn tính mạng trước khi tìm được đường lui.
Điện thoại di động của cậu đã bị mất khi bị bắt cóc, để tránh bị theo dõi,ba cậu đã hủy luôn điện thoại của ông, sẵn tiện cũng bỏ luôn số điện thoại của hai người họ.
Cậu và ba đã trốn dưới tầng hầm cả ngày vì sợ hãi. Ba rất cẩn thận, cũng không cho phép cậu rời khỏi tầng hầm một bước, ông chỉ dám ra ngoài vào ban đêm rồi mang về cho cậu một ít đồ ăn.
Đối với cậu, người luôn sống dưới đôi cánh của ba mình, tất cả chuyện này đều diễn ra quá nhanh, một giây trước cậu còn là một cậu học sinh trung học vô tư, thế mà giây tiếp theo đã trở thành một con chuột không thể nhìn thấy ánh sáng.
Lúc đó cậu vẫn thường nghĩ, từ trên mây rơi xuống vũng bùn, chắc cũng chẳng hơn thế này là bao. Mà sau này cậu lại luôn cười nhạo bản thân năm mười sáu tuổi, bởi vì vì cậu của mười sáu tuổi không biết, cái gọi là vũng bùn, chính là sâu không nhìn thấy đáy.
Trong khoảng thời gian u ám kia, từ đầu đến cuối cậu vẫn luôn nhớ tới Lục Tiêu Viễn, mỗi đêm đều bị ác mộng tra tấn, cậu có thể chống đỡ được đều là nhờ nghĩ đến Lục Tiêu Viễn, cậu chỉ cần chịu đựng một chút, chịu đựng một chút nữa thôi là có thể gặp được Lục Tiêu Viễn.
Nhưng cậu lại không làm được.
Lục Tiêu Viễn không có điện thoại di động, không có tài khoản xã hội, cậu cũng không nhớ được phương thức liên hệ với những người có liên quan đến Lục Tiêu Viễn.
Cậu đành phải viết một bức thư dài, nói cho Lục Tiêu Viễn biết mình không cố ý lỡ hèn, nguyên nhân cụ thể bây giờ không tiện nói, nhưng hy vọng Lục Tiêu Viễn sau này có thể cho cậu cơ hội giải thích. Sau đó cậu phải nài nỉ ba gửi bức thư đó cho mình.
Tuy nhiên, bức thư dường như đã chìm xuống biển.
Và cứ như vậy, cậu sống trong tầng hầm trong vài tháng. Nhưng ba cậu cuối cùng không chịu nổi áp lực, để lại một tấm thẻ có tiền học tập và sinh hoạt phí cho cậu, bỏ lại một khoản nợ to đùng, nhảy hồ tự sát.
Cậu sẽ luôn nhớ về ngày hôm đó, lễ hội mùa xuân còn chưa kết thúc, ba cậu nói muốn ra ngoài làm chút việc, còn cười hứa sẽ mang dâu tây về cho cậu, nhưng sau đó lại không bao giờ quay lại tầng hầm này nữa.
Ba cậu là con trai duy nhất trong nhà, anh em họ hàng gần ở quê đều biết ba cậu vay rất nhiều tiền, sợ bị liên lụy, không ai sẵn lòng giúp cậu lo liệu hậu sự của ba, cuối cùng có một người chú ở xa niệm tình cũ, qua lại giúp đỡ cậu xử lý một chút.
Sau khi ba được chôn xuống đất, mọi thứ của cậu đều bị số phận tàn nhẫn phá hủy, cậu hoàn toàn trở thành một người tay trắng.
Và cuộc sống này sẽ không để cho ai bất hạnh hoàn toàn. Lúc đó cậu vẫn chưa hiểu trọn nghĩa câu này, ôm một tia lạc quan mong manh giữa vách núi chông chênh.
Mười sáu tuổi, cậu đứng ở một góc phố xa lạ, quyết định đi tìm Lục Tiêu Viễn.
Trở lại thành phố Hồng Du quen thuộc sau nửa năm, giẫm lên lớp tuyết mỏng, cậu chỉ cảm thấy mình như đã trải qua cả một đời. Sợ bị nhận ra, cậu dùng mũ và khăn quàng cổ quấn chặt mình, từ trạm xe lửa trực tiếp bắt xe đến nơi ở của Lục Tiêu Viễn.
Nhưng nghênh đón cậu, chỉ có quầy hàng nướng trống rỗng và cánh cửa lớn đóng chặt.
Có một bà cụ đang ngồi bên cạnh bóc đậu phộng, thấy cậu gõ cửa, bèn bảo cậu đừng gõ nữa, còn nói Lục Tiêu Viễn đã chuyển đi, chỗ này cũng thế, được bán rồi.
Cậu kinh hãi, hỏi bà cụ xem chuyện gì đã xảy ra.
Bà cụ trước tiên thở dài, sau đó nói: “Cháu là bạn học của Tiêu Viễn đúng không? Nói đến đứa nhỏ này, cuộc đời thật là éo le, ba mất sớm, mẹ cũng mất rồi.”
Cậu mở miệng như không thể tin vào tai mình: “Mẹ anh ấy mất rồi ạ?”
Mặc dù chỉ mới nhìn thấy mẹ Lục vài lần, nhưng trong ấn tượng của cậu, bà là một người phụ nữ vô cùng hiền lành, có vẻ ngoài xinh đẹp giống như Lục Tiêu Viễn, nhưng, nửa đời người vất vả và bệnh tật đã khiến bà mất đi khuôn mặt xinh đẹp vốn có của mình. Đôi môi luôn tái xanh, sắc mặt cũng xám lại, như thể chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay.
Cậu vẫn còn nhớ niềm vui trên khuôn mặt của mẹ Lục khi lần đầu tiên nhìn thấy mình. Bà nói cậu là người bạn thân đầu tiên của Lục Tiêu Viễn, hy vọng cậu có thể thường xuyên đến nhà chơi. Nhưng cậu biết sức khỏe mẹ Lục không tốt nên cũng dám đến quấy rầy nhiều.
“Ừ, lên cơn đau tim đột ngột lúc đang nói chuyện với người ta ở cửa, có một bác sĩ tình nguyện đi ngang qua thấy vậy cũng vào sơ cứu cho, xe cứu hộ đến cũng rất nhanh, tiếc là vẫn không cứu được.” Bà cụ nhẩm tính ngày một chút rồi nói tiếp, “Ngày mười ba tháng sáu đó, nhoáng cái đã được nửa năm.”
Cậu còn nhớ khi mình nghe thấy ngày này, đã lớn tiếng xác nhận với bà cụ xem có nhầm lẫn gì không.
Tuy nhiên, giọng nói của bà cụ vẫn bay bổng như cũ: “Đừng nhìn bà già này già rồi, nhưng trí nhớ vẫn còn tốt lắm. Bình thường mỗi ngày nó đều đúng giờ trở về chăm sóc mẹ và quầy hàng, ngày đó không biết làm sao, cả đêm cũng không về nhà, sáng hôm sau trở về, mẹ đã không còn.”
Lúc đó cậu còn muốn hỏi thêm một câu, trạng thái của Lục Tiêu Viễn lúc đó như thế nào, nhưng một chữ cậu cũng không nói ra được, cổ họng bị chặn lại bởi một cơn đau rất lớn, cả người run lên bần bật.
Cậu hiểu rõ Lục Tiêu Viễn, Lục Tiêu Viễn nhất định là vì chờ cậu đến, cho nên mới cả đêm không về nhà, lỡ mất lần gặp mẹ cuối cùng …
Thế giới quay cuồng trước mặt cậu khiến cậu gần như ngã khụy xuống.
Thảo nào ở trong thư cậu có ghi địa chỉ, cầu xin Lục Tiêu Viễn có thể trả lời mình, lại không nhận được bất kỳ hồi âm nào của Lục Tiêu Viễn.
Lục Tiêu Viễn chắc chắn rất hận cậu.
Và cho dù cậu có một ngàn một vạn lý do thân bất do kỷ đi chăng nữa, cũng không thể khiến cho Lục Tiêu Viễn đứng trên lập trường của cậu mà tha thứ cho mình.
“Sau khi mẹ nó mất, có một người phụ nữ từ Lăng Bắc đến hỗ trợ làm tang sự.”
“Sau đó người phụ nữ lại đến mấy lần, muốn đưa nó đến Lăng Bắc để học, lần nào nó cũng từ chối, nhưng lần này không biết thế nào mà lại đồng ý.”
“Bà đã ở trước mặt họ lúc bọn họ cầm hành lý đi đó, hình như có nói là vé xe lửa và vé máy bay đã bán hết, phải bắt xe buýt đến thành phố Phong bên cạnh để bay. ”
“Mới đi chưa được hai giờ đâu.”
Đây là lời cuối cùng cậu nghe bà cụ nói trong ngày tuyết rơi đó.
Nửa giờ sau, cậu xuống taxi, lao vào ga đông đúc như điên rồi chạy đến phòng bán vé. Người soát vé nói xe buýt đến thành phố Phong đã rời đi nửa giờ trước khi cậu đến.
Sau đó, cậu mua vé đến thành phố Phong, thậm chí đến sân bay ở thành phố Phong, nhưng vẫn như mò kim đáy biển, không thu hoạch được gì.
Hôm đó cậu đứng ở đại sảnh sân bay lớn như vậy, nghe chuyến bay tới Lăng Bắc phát ra, đột nhiên tỉnh táo lại.
Cho dù gặp được Lục Tiêu Viễn, cậu sẽ nói được gì đây? Cậu có tư cách gì mà xuất hiện trước mặt Lục Tiêu Viễn cơ chứ?
……
“Tiểu Dung, có chỗ nào không hiểu sao? Nếu cậu còn gặm nữa thì ngón tay này bỏ đi được rồi đó.”
Nghe vậy, Dung Hạc chỉ cảm thấy ngón tay đau nhói, hít một hơi khí lạnh, ngây người nhìn khuôn mặt tươi cười của đạo diễn Lâm. Hạt máu đỏ tươi trên đầu ngón tay mà cậu dùng răng cắn ra ngay lập tức kéo cậu trở lại thực tại.
Đạo diễn Lâm cầm kịch bản trên tay, đang giảng kịch cho Dung Hạc và Tưởng Thậm. Ông cũng không trách Dung Hạc thất thần, lấy khăn giấy từ trong tay trợ lý nói: “Mau lấy giấy lau đi. Chuẩn bị xong thì chúng ta bắt đầu.”
Không chỉ cảnh hôn giữa Dụ Không Tỳ và Tô Dẫn Nguyệt sẽ được quay vào tối nay, mà tất cả các cảnh quay trong đêm của cảnh này đều phải hoàn thành, thời gian rất gấp gáp. Mà sáng mai Tưởng Thậm có một sự kiện phải tham gia, vì vậy anh phải quay trước.
Tất cả đã sẵn sàng, đạo diễn hô bắt đầu.
Tưởng Thậm nói xong lời thoại, nâng ly rượu lên trời, máy quay chậm rãi đi qua đường ray, đến lượt Dung Hạc nói thoại, cậu lại quên lời, lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng vẫn bị kẹt.
“Nghỉ ngơi vài phút đi.” Đạo diễn Lâm vỗ vỗ tay, nói với Tưởng Thậm, “Mạnh sư huynh, cậu hãy giúp Dụ sư đệ của cậu tìm cảm giác, mấy cảnh này quả thật hơi đột ngột, chúng ta không vội, chỉnh đốn trạng thái xong thì tiếp tục.”
Dung Hạc thất bại, cùng Tưởng Thậm ngồi trên ghế ngoài trường quay.
Cậu uống hết nửa cốc nước ấm, đặt cốc nước xuống và thở ra một hơi sương trắng rồi ngượng ngùng nói: “Thật sự xin lỗi, làm trễ thời gian của anh.”
Tưởng Thậm rộng lượng nói: “Không sao đâu, cứ yên tâm.”
Dung Hạc gật đầu, khuỷu tay chống lên đùi, hai tay không ngừng nắm lại, trên mặt gần như viết rõ sự lo lắng.
Tưởng Thậm không cùng Dung Hạc tán gẫu, chỉ cười cười hỏi cậu: “Cậu cùng lão Lục vừa đi ăn tối à? Ăn gì thế nói cho anh nghe chút, để cho người chỉ kịp ăn sô cô la như anh dịu cơn thèm xuống nào.”
Dung Hạc thành thật khai hết các món ra.
Tưởng Thậm nghe Dung Hạc nói ra đều là đồ ngọt, khóe môi giật giật liên hồi, nói đàn em của anh chắc chắn lại đang “luyện tập” ăn đồ ngọt, còn nói Lục Tiêu Viễn trước kia ở cùng với anh ta, rõ ràng khẩu vị rất thanh đạm, nhưng mỗi buổi tối đều phải ăn một cái bánh ngọt đến phát ngấy.
Dung Hạc tò mò hỏi: “Sao phải làm thế ạ?”
Tưởng Thậm nói: “Tôi cũng từng hỏi nó nhưng nó nói với tôi, nó đang luyện tập những chuyện mình không giỏi, ví dụ như ăn đồ ngọt chẳng hạn.”
Dung Hạc luôn nghĩ rằng bây giờ Lục Tiêu Viễn chấp nhận đồ ngọt là vì khẩu vị của hắn đã thay đổi, nhưng không ngờ lại là luyện tập mà thành. Cậu nghe xong thì sửng sốt, lo lắng trên mặt cũng tản đi không ít.
Cậu nói, “Thật là một bài tập kỳ lạ.”
“Ừ, lúc đầu anh cũng cảm thấy thế.” Tưởng Thậm kéo dài âm lượng nói, “Ban đầu anh còn tưởng, nó sợ sau này không nắm bắt được một nhân vật nào đó thích ăn đồ ngọt, cho nên mới luyện tập trước. Nhưng sau đó căn cứ vào suy đoán của anh, sự tình ẩn sau đó thì không phải như vậy…”
Tưởng Thậm nói đến đây, đột nhiên ngoắc tay với Dung Hạc.
Dung Hạc hiểu ra, ghé sát tại lại.
Tưởng Thậm hạ thấp giọng, thần bí nói: “Tám phần mười là người nó từng yêu đơn phương thích ăn đồ ngọt, chỉ là cầu mà không được, nên mới mượn vật nhớ người mà thôi.”
Dung Hạc nghe vậy, hô hấp chậm nửa nhịp, có chút khó chịu.
Từ khi Tưởng Thậm nói với cậu, từng có một người như vậy tồn tại, thỉnh thoảng cậu sẽ nhớ tới người kia, vừa thấy xấu hổ cũng cảm thấy rất ghen tỵ.
Để che đậy, cậu cố gắng cười, nhưng vẫn hỏi ra một câu mà mình muốn biết: “Anh Thậm, người mà anh nói từng từ chối thầy Lục ạ?”
Tưởng Thậm ngồi thẳng lưng, xoa xoa cằm, híp mắt nhìn Dung Hạc một hồi lâu, mới sâu kín nói: “Anh nói nè Tiểu Dung, cậu thật sự không biết à?”