KẾ HOẠCH YÊU NHAU KHẨN CẤP - Chương 27
Dung Hạc mang theo một trái tim đập thình thịch, cùng Lục Tiêu Viễn nói vài câu không có muối, thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
Dung Hạc quay đầu lại, thấy là Yến Cảnh.
“Anh Hạc, sao anh lại chạy ra ngoài này thế, úi, lạnh quá!” Yến Cảnh không mặc áo khoác run lên bần bật trước lối vào phòng ăn, hướng về phía Dung Hạc ngồi xổm trên bậc cách đó không xa nói, “Đạo diễn Lâm hỏi anh đi đâu đó, hình như ông ấy có chuyện muốn nói với anh.”
Dung Hạc làm cử chỉ OK, chỉ chỉ điện thoại di động, ý bảo mình sẽ vào nhanh thôi.
Sau khi Yến Cảnh rời đi, Lục Tiêu Viễn hỏi: “Sao lại ở bên ngoài lúc âm sáu độ vậy?”
Giọng điệu không còn nhẹ nhàng như trước, có chút nghiêm túc.
Dung Hạc kinh ngạc: “Sao thầy Lúc biết ở chỗ em âm sáu độ? ”
Bên kia im lặng một lúc, rồi nói: “Tôi hỏi em trước.”
Không biết có phải do tín hiệu kém hay không, giọng điệu của Lục Tiêu Viễn có chút không tự nhiên.
Dung Hạc hà hơi vào lòng bàn tay, nhỏ giọng nói: “Nhìn thấy bên ngoài có tuyết rơi, nên em ra đây… Ngắm tuyết. ”
Đầu dây bên kia khựng lại, phát ra tiếng thở dài ngắn ngủi, giống như đang cười thầm, rất rõ ràng đã nghe ra cậu đang bịa chuyện.
Mặt Dung Hạc bỗng dưng đỏ lên.
Lục Tiêu Viễn nói, “Mau trở về phòng đi. ”
Dung Hạc nói: “Vậy em cúp máy trước đây, giờ cả đoàn phim đang ăn cơm cùng nhau.”
Lục Tiêu Viễn nói: “Ừm, có việc thì gọi điện thoại cho anh. ”
Dung Hạc còn chưa kịp phản ứng với câu nói quá thân mật này, Lục Tiêu Viễn đã vội vàng cúp máy.
Ngay lúc cuộc gọi kết thúc, một giọng nữ cung kính và khẩn trương từ phía đối diện vang lên: “Xin chào Lục tiên sinh, hiện tại anh cần lên máy bay ngay…”
Dung Hạc nhìn chằm chằm vào điện thoại di động nhảy trở lại màn hình khóa hồi lâu, cho đến khi màn hình tắt ngấm.
Vừa rồi, hình như cậu nghe thấy giọng nói của nhân viên sân bay…
Thì ra Lục Tiêu Viễn đang đợi bay sao?
Dung Hạc nhớ lại giọng điệu lúc vừa mới nói chuyện của Lục Tiêu Viễn, rõ ràng rất nhàn nhã, rất lạnh nhạt, giống như lúc đó hắn đang ở dưới ánh trăng yên tĩnh, biểu cảm lạnh lùng tan đi, thậm chí còn nói mấy chuyện thiếu muối với cậu, một chút cũng không giống như đang ở sân bay.
Tuy nhiên cậu chưa kịp nghĩ kĩ, đạo diễn Lâm đã gọi cậu vào.
Cậu xoay người trở về, điều chỉnh điện thoại thành chế độ chuông, suy nghĩ một chút, cũng điều chỉnh tiếng chuông đến mức lớn nhất.
*
Ngày hôm sau, “Côn Sơn Tuyết” chính thức khởi quay, dưới sự bảo mật của đoàn làm phim, hậu trường không có fan hâm mộ và paparazzi, tất cả đều tiến hành vô cùng thuận lợi.
Nhưng hình như Tưởng Thậm có chút không thích hợp.
Mọi việc bắt đầu từ sáng sớm.
Cảnh quay đầu tiên của Dung Hạc là cảnh quay ban đêm, buổi sáng chỉ cần đến phim trường dự lễ khai mạc, buổi chiều sau khi tạo hình xong thì mới chính thức vào tiến tổ quay phim, còn khá nhiều thời gian.
Khi chuông báo thức vang lên, việc đầu tiên cậu làm là kiểm tra xem có cuộc gọi nhỡ nào không, nhìn chằm chằm vào thanh thông báo trống rỗng một lúc lâu, mới không nhanh không chậm rời giường rửa mặt, khoác lên chiếc áo bông màu đen thống nhất của đoàn làm phim, vừa bước ra khỏi cửa, đã bị Tưởng Thậm giống như môn thần đứng bên ngoài cửa dọa sợ.
Cậu lập tức nói: “Chào buổi sáng thầy Tưởng.”
Tưởng Thậm nhướng mày nói: “Đã nói rồi, gọi ‘anh Thậm’ thôi. ”
Nhìn trang phục Tưởng Thậm đang mặc, hình như là mới từ đoàn làm phim về khách sạn.
Dung Hạc nhìn xung quanh, xác nhận Tưởng Thậm đặc biệt đến đây để tìm mình, bèn nói: “Nếu anh Thậm có chuyện cần tìm thì cứ gọi điện thoại cho tôi là được. ”
“Còn không phải do ai…” Tưởng Thậm ho nhẹ một tiếng, “Anh về lấy chút đồ, thuận tiện chở cậu đi cùng, cậu không có trợ lý phải không? ”
Dung Hạc gật đầu, nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua Tưởng Thậm lên tiếng trả tiền đi đường cho cả đoàn làm phim, trong tâm thầy Tưởng làm người thật sự tỉ mỉ, không hề có tính tình Thái tử gia như trong lời đồn, ngược lại còn rất bình dị gần gũi, khó trách kiểu người độc lai độc vãng như Lục Tiêu Viễn kết giao bạn bè với anh ta.
Nghĩ đến Lục Tiêu Viễn, Dung Hạc lại cầm điện thoại lên nhìn vào thanh thông báo, chỉ có một lời dặn dò từ Phó Miêu.
Trên đường đến trường quay, Dung Hạc và Tưởng Thậm cùng ngồi ở hàng ghế sau, cậu luôn cảm thấy Tưởng Thậm vẫn luôn bình tĩnh quan sát mình.
Sau khi đến địa điểm làm lễ, thỉnh thoảng Tưởng Thậm cũng xuất hiện bên cạnh cậu, lúc thì hỏi cậu có gặp khó khăn gì không, lúc nữa lại hỏi tối qua ở có quen phòng hay không, có cần đổi phòng không.
Nửa ngày trôi qua, hai tròng mắt của Tưởng Thậm thậm chí còn sắp dính vào người cậu.
Cậu muốn hỏi Tưởng Thậm, có phải có chuyện gì không mở miệng được hay không, nhưng mỗi khi cậu nhìn về phía Tưởng Thậm, Tưởng Thậm đều làm như không có việc gì mà dời tầm mắt, sau đó nhìn trời, nhìn đất, khiến cậu cũng ngại đi hỏi.
Thắp hương bái thần, vải đỏ được cắt xong, bầu trời quang đãng trong đợt tuyết đầu mùa biểu thị sự thành công rực rỡ. (1)
(1): Câu gốc: “夜雪初霁的晴空寓意着收视长虹”. Câu này thì mình chém bừa nhé:)) Ai hiểu nghĩa hay dịch mượt hơn thì có thế đóng góp ạ.
Sau khi bấm máy, cảnh quay đầu tiên chuẩn bị bắt đầu.
Tưởng Thậm giống như đã hoàn thành nhiệm vụ, thở phào một hơi, đi ra ngoài trường quay, gửi tin nhắn cho Lục Tiêu Viễn: [Yên tâm đi lão Lục, tôi quan sát cả buổi sáng, người vợ giả của cậu hết sức bình thường, không có chuyện gì xảy ra đâu.]
Lục Tiêu Viễn: [Chắc chắn không?]
Rep lại tin nhắn ngay lập tức.
Tưởng Thậm, người chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ được Lục Tiêu Viễn rep trong vài giây, nhảy dựng lên, trả lời: [Móa nó lão Lục, ngay cả lời tôi nói cậu cũng không tin à? Được rồi, làm người tốt thì phải làm đến cùng, bây giờ tôi sẽ chụp một bức ảnh full HD gửi ngay và luôn cho cậu vừa lòng.]
Hai phút sau, Lục Tiêu Viễn đang tham gia cuộc họp đầu tư điện ảnh lôi điện thoại ra, bức ảnh được gửi là ảnh Dung Hạc khom lưng quan sát đạo cụ.
Mặc dù khoảng cách có chút xa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sức sống trên người Dung Hạc, sáng lạn ấm áp, hoàn toàn không có vẻ ưu thương giống như trong điện thoại tối hôm qua.
Lục Tiêu Viễn zoom ảnh to lên, nhìn thấy được mơ hồ vòng xoáy lê nhỏ bên môi Dung Hạc, biểu tình cứng nhắc suốt buổi họp cũng dịu đi ít nhiều.
Hắn lưu bức ảnh lại, sau đó ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn PPT và vị giám đốc trẻ tuổi đang nói chuyện huy động vốn đầu tư.
Một nhà đầu tư ở bên cạnh phát hiện vẻ mặt khiến người ta nhượng bộ lui binh của Lục Tiêu Viễn biến đổi, giống như băng tiêu tuyết tan, khóe môi còn hiện lên một độ cong dễ thấy, nhịn không được hỏi: “Lục tiên sinh cảm thấy hứng thú với bộ phim này sao? ”
Lục Tiêu Viễn nhanh chóng nhìn lướt qua tư liệu trong tay về bộ phim này, “Ừm” một tiếng, nói: “Để tôi xem xem.”
“Thật trùng hợp, chúng ta có mắt nhìn rất giống nhau.” Nhà đầu tư vừa nói vừa vươn tay ra.
Lục Tiêu Viễn dừng lại hai giây, tốt bụng nắm lấy.
Nhà đầu tư được vuốt mặt mũi cười rạng rỡ, trong lòng tự nhủ tin đồn cũng có lúc sai à, vị đại minh tinh họ Lục này cũng đâu phải là khó gần đâu.
——————–