KẾ HOẠCH YÊU NHAU KHẨN CẤP - Chương 2
Từ Thiến ăn dưa nhanh vô cùng, nhoáng cái đã lướt xong một lượt, cô che miệng cả kinh nói: “Lục Tiêu Viễn tốt nghiệp trung học số 7 ở Hồng Du, hình như tôi nhớ không nhầm thì Hạc…cũng học ở đó nhỉ?”
Bốn người kia vừa nghe vậy, nhìn chằm chằm Dung Hạc, biểu tình chậm rãi từ khiếp sợ chuyển thành ngờ vực.
Dung Hạc năm nay 26 tuổi, chỉ kém Lục Tiêu Viễn 2 tuổi, dựa vào đó có thể khẳng định bọn họ nhất định đã từng học chung trường.
Tần Dật Phong nheo mắt lại, sâu xa nói: “Tôi nói nè đồng chí Hạc, ngài như vậy cũng không biết điều gì cả, là bạn học cũ của đại lão, chuyện trọng yếu như vậy, mà không thẳng thắn với mọi người là sao vậy!”
Trương Ngạn thậm chí còn như kề dao vào cổ Dung Hạc, đe dọa nói: “Còn không thừa nhận à? Hai người có phải vẫn lén lút liên lạc với nhau không?”
Đối mặt với chất vấn của bạn nè, Dung Hạc chỉ hàm hồ nói một câu: “Bọn tôi có học cùng lớp đâu.”
Thật ra là bảy năm trước, cậu lần đầu tiên biết cái tên Lục Tiêu Viễn kia nổi đình nổi đảm, cậu còn sốc hơn so với mấy người ở đây ——
Trong ký ức, người kia nghiêm túc, thận trọng, giữa hai hàng lông mày luôn tản ra sự u buồn, đa sầu đa cảm, nhìn thế nào cũng giống một thiếu niên yên lặng chống đỡ khói lửa nhân gian, ai mà ngờ được lại chọn tiến vào giới giải trí.
Cũng coi như là nửa đồng nghiệp của cậu.
Nói không chừng sau này sẽ gặp nhau.
Nhưng cậu lập tức phản bác lại, giới nghệ sĩ lớn như vậy, người ta là đại minh tinh được người người săn đón, nào có như diễn viên tuyến mười tám như cậu, làm sao có khả năng mà chạm mặt nhau được.
Quả nhiên, bảy năm, ngay cả một một lần tiếp xúc gián tiếp cũng không hề có.
Đầu ngón tay Dung Hạc run lên, mở video trên hot search kia ra.
Lúc nói về quá khứ, biểu tình Lục Tiêu Viễn nhẹ như mây gió, chân mày khẽ giãn ra.
Có vẻ những ngày đó đã qua thật rồi, Lục Tiêu Viễn đí đến được đến bây giờ, đứng ở vị trí không phải ai cũng với được đến, chắc chắn sẽ không để vào mắt đám giun dế đã từng coi thường hắn khi xưa.
Dung Hạc chỉ nghe một đoạn nội dung phỏng vấn rồi vội vàng tắt đi.
Cậu cầm bình rượu lên, rót đầy ly rượu đầu tiên cậu uống trong bữa tiệc này.
Cậu không giỏi uống rượu, cho nên rất ít khi uống rượu bên ngoài.
Cho nên, một ly này, là sự chúc mừng từ tận đáy lòng.
Chúc cho Lục Tiêu Viễn cuối cùng cũng thoát ra khỏi bóng tối quá khứ, từ đó mở sang một trang mới, được người người yêu mến, tiền đồ sáng lạn.
———————–
Vốn bản tính của nhân loại là thích buôn chuyện, hot search vừa xem cong, thoáng chốc đã thêm lửa cho mọi người.
Tần Dật Phong vừa ăn dưa vừa uống rượu, lỡ uống quá chén, hoa mắt chóng mặt mà đổ dầu ớt lên quần áo màu be của Dung Hạc, nháy mắt nhuộm vàng một mảng vải.
Dung Hạc đột ngột đứng dậy như chim sợ cành cong, hai đùi đập mạnh vào mặt bàn gỗ màu đỏ son vang lên tiếng vang nặng nề, dọa mọi người trong phòng giật mình.
Tần Dật Phong lo lắng, ngẩn đầu xin lỗi, Dung Hạc vội vã cười trấn an hắn: “Không sao đâu, không sao đâu.”
“Quần áo của cậu không phải rất đắt tiền chứ?” Trương Ngạn cảm thấy Dung Hạc phản ứng quá khích, mượn cơ hội đứng dậy nói, “Mau mau, nhanh lên, tôi muốn đi vệ sinh, vừa vặn cùng cậu đến phòng rửa tay xem có cấp cứu được nữa hay không.”
Dung Hạc cũng thuận thế gật đầu.
Việc kinh doanh của nhà hàng lẩu này đang ế ẩm, cách bài trí cũng lắt léo vô cùng, chỉ có một phòng rửa tay ở phía đông.
Hai người đi qua hành lang theo biển chỉ dẫn xanh trên đầu. Khi đến tiền sảnh, Dung Hạc cảm thấy gió lạnh đang phả vào người, hơi bắt bầu đầu xuyên qua làn da chui vào trong xương. Cậu theo bản năng kéo vạt áo lại, lại phát hiện mình chỉ đeo khẩu trang chứ không mặc áo khoác.
Mùa đông ở Lăng Bắc không thể đùa được, cứ như thế này kiểu gì cũng bị cảm lạnh, Dung Hạc dừng lại nói: “Quên áo khoác mất rồi.”
Trương Ngạn vừa nãy ở trong phòng riêng vẫn không cảm nhận được, lúc này bị gió thổi, có chút buồn tiểu, vì vậy nói: “Cậu quay trở về lấy áo khoác đi, tôi đi vệ sinh trước.”
Trương Ngạn vừa từ phòng vệ sinh đi ra, thấy Dung Hạc đang mở vòi nước, cố gắng làm sạch quần áo.
Hắn bước đến cạnh bồn rửa tay, vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: “Cậu chắc chắn không quen biết gì Lục Tiêu Viễn chứ? Nếu như hắn là đàn anh của cậu, ít nhất thì hai người cũng phải từng gián tiếp giao tiếp rồi chứ? Ví dụ như cậu biết mấy bạn học khác của anh ấy.”
Tay trái Dung Hạc cầm vạt áo, tay phải đang dính nước rửa tay, móng tay tròn trịa được cắt tỉa gọn gàng đang cố chà đi vết ố, một lúc lâu sau mới cười cười: “Chắc chắn, bởi vì lớp 11 tôi chuyển trường.”
“Cho nên, tôi với hắn thật sự, không quen biết.”
Cậu cố tình ngắt câu, nhân mạnh hai từ “Không quen.”
Hi vọng đã bị phá hủy triệt để, Trương Ngạn dùng tay bàn tay ẩm ướt sửa lại kiểu tóc, thở dài: “Được rồi, vậy tôi ra trước nhé, cậu cứ từ từ tẩy.”
Trương Ngạn đi rồi, Dung Hạc thấy xung quanh không có ai, liền kéo khẩu trang xuống, thở ra một hơi dài.
Cậu vắt khô nước trên vạt áo, duỗi thẳng chúng ra, đang muốn rời đi thì cửa phòng vệ sinh cách đó không xa đột nhiên “kẹt kẹt” một tiếng được mở ra.
Từ góc độ của cậu, thứ đầu tiên có thể nhìn thấy là một đôi giày da nam cao cấp, quần âu phẳng không tì vết cho thấy thân phận của chủ nhân có gu thẩm mỹ vô cùng tốt.
Người đàn ông đi ra đeo một chiếc khẩu trang đen, chỉ lộ ra hốc mắt sâu hun hút cùng đôi con người màu nâu.
Người đàn ông nhìn cậu không chớp mắt, đáy mắt có một tia mờ mịt.
Dung Hạc trong nháy mắt liền nhận ra đôi mắt này, cậu có cảm giác như mình xuất hiện ảo giác.
Chỉ vài giâu đối diện ngắn ngủi, máu toàn thân Dung Hạc như bị đông cứng lại, cả người cứng đờ tại chỗ, ngay cả làn gió lạnh lẽo từ khe hở cửa sổ tràn vào cũng như động lại.
Thế giới hoàn toàn tĩnh mịch.
Người đàn ông cau mày, bước lại gần Dung Hạc.
Dung Hạc hoàn hồn, thân thể chấn động, lẩm bẩm nói: “Là anh sao, Lục…”
Hai chữ cuối cùng cơ hồ bị ký ức ngổn ngang cắt dứt, nghẹn lại trong cổ họng, không sao nói ra được.
Lục Tiêu Viễn dừng lại cách cậu nửa mét, lại làm như không nhìn thấy cậu, chậm rãi rửa tay, hong khô.
Âm thanh mấy sấy rất lớn, xuyên qua màng nhĩ Dũng Hạng, khuấy đảo từng tiếng tim đập.
Đúng lúc cậu đang rơi vào thế tiến thoái lưỡng nam.
“Chúng ta có quen nhau à?” Lục Tiêu Viễn đưa lưng về phía cậu, nghiêng đầu đặt một câu hỏi, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh như nước, biểu tình cũng hoàn bị bị che khuất dướt lớp khẩu trang đen và mái tóc rũ xuống, khiến người khác không đoán được.
Dung Hạc sững sờ.
Cũng đúng thôi, đã mười một năm rồi, từ khi còn đi học đến khi bước chân vào xã hội, bọn họ cũng chẳng còn là thiếu niên ngây ngô lúc trước, Lục Tiêu Viễn đã sớm không nhận ra dung mạo của cậu, phỏng chừng bây giờ chắc đang coi cậu là một fan tư sinh biến thái cũng không biết chừng.
Lúng túng và quẫn bách dường như bủa vây lấy cậu, Dung Hạc nóng bừng mặt, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi mỏng, quay người muốn chạy trối chết. Nhưng có người lại chặn cửa phòng rửa tay—— dễ dàng như mèo vờn chuột.
Dung Hạc cao 1m79, đi giày vào, miễn cưỡng cũng được xếp vào hàng ngũ diễn viên nam cao 1m80, trên baidu nói Lục Tiêu Viễn cao 1m86, nhưng Dung Hạc cảm thấy, hắn có thể cao hơn, bởi vì chút ánh sáng trên đỉnh đầu cậu giờ khắc này bị Lục Tiêu Viễn che mất một nửa.
Cảm giác chật chội cùng thấp thỏm khiến cậu toàn thân choáng váng, Dung Hạc cố gắng trấn định nói: “Xin lỗi, tôi nghĩ là tôi nhận nhầm người rồi.”
Lục Tiêu Viễn im lặng vài giây, rũ mắt xuống: “Trong tình huống hoàn toàn xa lạ này, lẽ ra tôi phải tự giới thiệu trước thì đúng hơn.”
Thanh âm hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, ngữ khí còn mang theo vẻ đây là chuyện đương nhiên.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Dung Hạc, Lục Tiêu Viễn kéo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn phi phàm kia.