KẺ BẮT CÓC - Chương 3
Do kỹ năng cởi trói tuyệt vời của Tần Lãng, tôi đã ngừng trói anh ta lại, tất cả tùy thuộc vào ý thức của anh ta.
Đến tối, tôi trằn trọc trở mình, vừa nghĩ đến Lâm Thư nói nhớ mình tôi liền muốn tức tốc đến bệnh viện thăm nó.
Không bằng ngày mai mình tới thăm thằng bé nhỉ.
Tôi cứ nghĩ ngợi như thế rồi dần chìm vào cõi mộng. Nhưng ngay khi tôi vừa chìm vào giấc mộng thì bị một cơn ngứa đánh thức.
Thật sự rất ngứa, ngứa như cào xé ruột gan.
Tôi trằn trọc mãi không ngủ được, sao lại ngứa ngáy thế này?
Vừa gãi vừa tóm lấy điện thoại tra Baidu xem có phải bị bệnh gì không.
Nổi mề đay? Không giống a.
Bệnh vẩy nến? không phải.
Suy thận?
Đúng vậy, đúng vậy, nhất định đúng như vậy, hẳn là do mấy ngày nay lo lắng Tần Lãng bỏ trốn nên ngày nào cũng phải mở mắt canh giữ anh ta.
Tôi như bị sét đánh giữa trời quang, toàn thân bất chợt đều không khỏe, đầu óc trở nên trống rỗng.
Tần Lãng dường như bị tôi đánh thức: “Em làm sao vậy? Còn chưa ngủ?”
“Em cảm thấy khắp người như bị kim chích, cảm giác rất khó chịu, vậy nên đã tra mạng tình trạng của mình, Baidu nói đó là bệnh suy thận.” Tôi lo lắng đến mức gần như phát khóc “Phải làm sao đây hả Tần Lãng, có khi nào em sẽ chết không? Em chưa muốn chết! ”
“… Đã bao lâu rồi em không tắm?”
“Từ khi trói anh đến giờ vẫn chưa tắm, còn không phải sợ anh bỏ trốn sao!”
“Em đi tắm đi, tắm xong sẽ không ngứa nữa.”
“Ồ.”
Quả nhiên tắm xong tôi thực sự thấy sảng khoái, cảm giác kim chích không còn trên người nữa.
Ngày hôm sau, tôi dậy từ rất sớm, nhưng nhìn thấy Tần Lãng vẫn còn đang ngủ say, để không đánh thức anh ta, tôi đánh răng cũng không dám chà lưỡi, sợ nôn. Ngay cả miếng khoai tây chiên cũng ngậm trong miệng cho tan mới dám nhai.
Chuông điện thoại vang lên, là Tiểu Giá Hàm gọi.
Ngay khi tôi bắt máy, cậu ấy đã “lễ phép” hỏi thăm tôi “Nhã Nhã Ông lớn của tôi! Con quỷ chết tiệt này mấy nay cậu đã ở đâu vậy hả? Cậu có biết Lâm Thư rất nhớ cậu hay không hả!”
“Tớ không … a, cũng gần đây thôi, tớ xác thực là có chuyện cần giải quyết. Giờ lập tức về bệnh viện đây.”
Nói xong liền cúp điện thoại, xách balo vội vàng chạy tới bệnh viện.
Lúc tôi đến bệnh viện, Giá Hàm đang cùng lâm Thư xem Makabaka.
Lâm Thư thấy tôi đi tới lập tức ôm chầm lấy tôi: “Chị chị, em đang nằm mơ sao? Chị về thật rồi sao? Em không nằm mơ đúng không?”
Tôi ngồi xổm xuống nhìn thằng bé, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của nó: “Em không nằm mơ, gần đây có nghe lời bác sĩ không? Có sợ tiêm không?”
“không sợ nữa, em lớn rồi, là đàn ông, có thể bảo vệ chị được rồi.”
Giá Hàm tức giận kéo tôi ra khỏi phòng bệnh, hỏi tôi tại sao lại bỏ rơi em trai rồi biến mất nửa tháng.
“Tớ đi kiếm tiền.”
“Kiếm kiểu gì, không phải việc sai trái đó chứ?”
“Tôi chỉ đang thử nghiệm luật pháp một chút …” Tôi thấp giọng nói “Tớ đã trói con trai ông chủ tập đoàn họ Tần.”
Giá Hàm choáng váng há mồm trợn mắt: “Sao cậu dám làm vậy cơ chứ, CMN! Cậu … quay đầu còn kịp đó.”
Lúc này, Lâm Thư đột nhiên chạy đến mời tôi gấp một chiếc thuyền nhỏ bằng giấy.
Thế là ba chúng tôi ngồi trên giường bệnh, cùng nhau gấp những chiếc thuyền giấy nhỏ.
Nhưng tôi lại vụng về, đành phải hỏi Giá Hàm “Cái này xếp sao?”
“Gấp ngược trở lại… làm ơn, quay đầu là bờ”.
“…”
Một lúc sau.
Tôi lại hỏi Giá Hàm “Cái đui thuyền này phải gấp làm sao?”
“Phải gấp nó từ trong ra ngoài, sau đó chỉ cần kéo nó … làm ơn, quay đầu là bờ.”
“…”
Gấp thuyền giấy xong, Lâm Thư xem phim hoạt hình một lúc rồi lăn ra ngủ vì mệt.
Tôi cũng nên trở lại kho phế liệu.
Tôi tạm biệt Giá Hàm rời khỏi bệnh viện, Giá Hàm bật khóc, tôi chỉ nghĩ cậu ấy luyến tiếc không nỡ xa tôi, không ngờ cậu ấy lại nói: “Tớ sẽ không bị phán tội che giấu tội phạm đúng không?”
“Đừng lo, trước khi bị bắt tớ sẽ cắt đứt quan hệ với cậu, sẽ không liên lụy tới cậu đâu.”
Cậu ấy lại nghiêm túc chỉ vào logo xe Audi nói: “Cậu có thấy bốn vòng tròn này giống như hai cặp vòng tay bạc không?
“… Không giống.”
Sau khi tách khỏi Giá Hàm, tôi quay trở lại nhà kho.
Nhưng khi quay lại, lại phát hiện Tần Lãng không có ở đây! Tôi đã tìm kiếm khắp khu phố nhiều lần nhưng vẫn không thấy anh ta.
Không lẽ anh ta chạy trốn? Nhất định đã báo cảnh sát rồi!
Trong lúc tôi giậm chân, lo lắng lau nước mắt, đã thấy Tần Lãng ở đằng xa mang theo một chiếc vali 24 inch trở lại!
Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Anh đi đâu thế? Làm em kiếm muốn chết!”
“Về nhà.”
“…”
“Mang theo một ít quần áo với xà phòng.”
“…”
Tôi lau nước mắt nói: “Thế sao anh lại quay lại?”
“Hai người chúng ta đang làm một vụ bắt cóc thật sự. Em không thả, anh sẽ không đi. Đừng khóc nữa, hào quang của kẻ bắt cóc bị em quét sạch mất rồi.”
Cũng may Tần Lãng đã trở lại, nếu không tôi phải vội đầu hàng.
Tôi cảm thấy Tần Lãng có tính cách của một người chồng tốt, một người cha tốt.
Kể từ khi trở lại với một chiếc vali to đùng, anh ta đã bắt đầu cải tạo nhà kho cũ.
Anh ta dọn dẹp chỗ anh ta ngủ, dán cả giấy dán tường, cũng làm kệ để giày từ gỗ bỏ đi, thậm chí còn giăng dây phơi đồ bên ngoài nhà kho.
Một lát sau, anh ta lại đi sửa cửa sổ bị hư, cài thêm rèm cửa.
Nhìn một loạt hành động của Tần Lãng tôi sững sờ: “Tần Lãng, anh định ở đây lâu dài sao?”
“Đợi em tống được 500.000 xong, anh mới đi.”
Tôi cảm thấy hơi xúc động: “Cảm ơn anh đã giúp em tống tiền ba anh.”
Sửa lại rèm cửa xong, Tần Lãng mồ hôi nhễ nhại cầm sữa tắm đi xuống sông tắm.
Điện thoại của tôi rung lên, trông có vẻ như một tin nhắn từ ngân hàng. Có phải 500.000 tệ đã được chuyển tới??
Lòng rạo rực, tay run run!
Tôi nín thở, vô cùng háo hức mở tin nhắn…
CLM!
Là thông báo gia hạn nạp tiền điện thoại với trừ tiền phí thành viên Zhihu …
Đúng lúc tôi đang nhìn lên trời thở dài thở ngắn khóc không ra nước mắt thì lại có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Không phải của tôi.
Tôi nghi ngờ tìm kiếm âm thanh, cuối cùng tìm được nguồn phát ra âm thanh lại là trong vali của Tần Lãng.
Tim tôi như muốn nhảy lên cổ họng, anh ta mang theo điện thoại từ lúc? Đừng nói lén lút gọi báo cảnh sát đó nha!
Tôi cầm điện thoại của anh ấy lên, bấm vào xem, là một cuộc gọi nhỡ đến từ người có tên “Miếng dán cơ”.
Một lúc sau, Miếng dán cơ này gửi tin nhắn WeChat tới: Sao anh không nghe máy?