[KARMA X NAGISA] HẠT GIỐNG - Chương 33
Nagisa được chuyển đến một trường trung học khá tốt ở trung tâm thành phố, với mức lương khá ổn định nếu không gọi là cao dẫu đối với một giáo viên dẫu có gần 10 năm kinh nghiệm giảng dạy đi chăng nữa. Và trùng hợp là, nơi đó rất gần với cơ quan của Karma…..
Lại trùng hợp hơn khi đến tận nửa tháng sau cậu mới bắt đầu vào làm việc, cấp trên bảo do cần phải thu xếp ổn thỏa vụ lùm xùm và đám hồ sơ gì đó….Khoảng thời gian nghỉ ngơi vừa khéo đủ cho chuyến đi du lịch mà cả hai đang mong chờ
“…..” Cậu cũng bắt đầu hoài nghi rằng liệu có phải thật sự là trùng hợp hay không nữa? Trông điệu bộ ai đó hớn hở thế kia cơ mà
Thấy người trong lòng bày ra bộ dạng nghi hoặc nhìn mình, Karma bật cười ôm lấy cậu, ấn một nụ hôn nhẹ lên trán: “Thôi nào đừng nghĩ nữa, mau đi xếp đồ thôi, vé máy bay đặt cả rồi”
Nagisa rũ vai, thở dài một hơi trong lòng hắn, hương vị dễ chịu lan tràn khắp cơ thể cậu, đánh tan đi chút ngờ vực vừa rồi. Thôi được, cậu không quản nữa – Nagisa nghĩ
. . . . . . . . . .
“……” Sao nãy giờ vẫn chưa buông ra nữa? Nagisa đỏ mặt giãy dụa, nhưng tên độc tài nào đó lại ngó lơ chút ngượng ngùng đó của cậu. Lợi dụng chiều cao gần mét chín ma quỷ, Karma tựa cằm lên mái tóc xanh mềm mại, xiết chặt vòng tay
“Giữ như thế này một chút nữa…..nhé!” Âm mũi khàn khàn dễ nghe tràn vào tâm trí Nagisa, quấy nó thành một nồi cháo đặc trì trệ
Ánh trăng nhỏ từ khe cửa trộm nhìn vào rồi lại bẽn lẽn nấp mình sau những án mây
…….
Ba hôm sau, sân bay Heathrow của thủ đô London chào đón hai quý ông châu Á tuấn mĩ. Một tỏa ra khí thế bức người với mái đầu đỏ rực đầy thu hút, một mang lại cảm giác ôn hòa và ấm áp như nắng mai cùng đuôi mắt biết cười cong cong đầy mê hoặc. Hơn nữa từ đầu chí cuối mỗi bước đi đều tay trong tay hòa hợp khiến mọi người xung quanh không khỏi ngoái đầu
Thật ra luận về nhan sắc cả hai đều không dám nhận mình xuất sắc đến vậy, chỉ là bọn họ có một quả phông nền cỡ bự nối gót theo sau.
Người này mặt mũi không quá bắt mắt, theo một phương diện nào đó thì ngũ quan cũng tương đối ưa nhìn, tay xách nách mang, ăn mặc kín kẽ, trên sống mũi còn có một cặp kính đầy nghiêm cẩn và một nét mặt nhăn nhó thở hồng hộc như sắp chết đến nơi. Từ cảm thụ ban đầu liền có thể nhận ra đây là chân chạy vặt…..
“…….” Người ta là thư kí xịn đấy nhé! – Cảm nhận hàng ngàn ánh mắt thương hại trét tro lên mặt mình, nội tâm Wanabe kêu gào
Đúng là trên đời này chẳng ai cho không ai thứ gì mà…Kéo hai chiếc vali nặng trịch lại thêm cả đống đồ đạc lỉnh kỉnh như dọn nhà của sếp, mồ hôi thư kí “xịn” nào đó đầm đìa chảy cả vào mắt thành bộ dạng sắc lệ ngưng tròng, Wanabe thở phì phò nhớ lại khoảnh khắc ngây thơ bị sếp nhà dụ dỗ
“Này Wanabe…” Karma nhướng mày nhìn cậu thư kí đang hí ha hí hửng nhận tiền thưởng “Xét hiệu suất làm việc cả năm nay của cậu, cá nhân tôi cảm thấy thưởng cho cậu bấy nhiêu vẫn còn hơi ít. Cậu nghĩ sao?”
Thư kí “xịn” liền nội tâm bùng nổ, trong lòng gào thét điên cuồng: phải phải phải. Song ngoài mặt vẫn bày ra vẻ kính cẩn, khiêm tốn đáp: “Không dám, không dám thưa sếp”
“Ồ…” Đáng thương thay cho Wanabe, cố gắng che giấu phấn kích thành ra cúi đầu quá thấp, mắt nhìn mũi giày nên tuyệt nhiên không thấy được cái nhếch mép đầy gian xảo trên gương mặt sếp vừa nãy “Nhưng tôi vẫn cảm thấy cần thưởng thêm thì thế nào….”
Wanabe được khen đến bể mũi: Sếp vạn tuế! Sếp anh minh thần võ, không uổng công bốn năm nay lão tử bán thân làm trâu ngựa…
Nhưng mấy chữ đó tuyệt nhiên không dám nói ra ngoài, cậu thư kí đành lựa chọn bảo trì im lặng
Qua một lúc lâu suy nghĩ, Sếp thần thánh quả nhiên không phụ lòng người, gõ ngón tay xuống bàn một cái như ra quyết định, từ tốn bảo: “Thế này đi, sắp tới tôi và Nagisa đi du lịch một chuyến. Nhớ không lầm thì hồ sơ của cậu có ghi nguyện vọng là đến Anh Quốc một lần đúng không? Vừa khéo chúng tôi cũng đến đó, đặt thêm cho cậu một vé máy bay, đi bảy ngày bao ăn ở, cậu thấy thế nào?”
Nước Anh? Hai mắt Wanabe sáng rực. Sếp bao tất?!
Trời ơi, thần linh cuối cùng cũng nhìn đến cái mạng thư kí nghèo hèn này rồi sao?
Như sợ sếp lớn đổi ý, thư kí xịn liền gật đầu ngay tắp lự không màng danh dự: “Cảm ơn sếp! Cảm ơn sếp, chuyến đi này nguyện làm trâu ngựa cho sếp và cậu Nagisa?”
“Tốt! Tôi sẽ gửi cho cậu số máy bay và thời điểm khởi hành sau. Cậu tự chuẩn bị Visa và sắp xếp hành lí…” Karma híp mắt, lời nói đầy ý vị sâu xa “Ừm…tốt nhất là nên gọn nhẹ một chút…..”
Wanabe mài răng, bốn chữ “nguyện làm trâu ngựa” quả nhiên tuyệt đối không thể dễ dàng nói ra mà….
Đưa mắt nhìn “đôi uyên ương” thong thả đi phía trước, cậu thư kí nảy sinh cảm giác muốn bật khóc mãnh liệt: Ngây thơ, quá ngây thơ rồi…..
Nagisa có chút không thoải mái, đi được mấy bước lại ngượng ngùng lo lắng cho người đằng sau. Nhưng đúng là cậu ta đáng bị như vậy thật, dám thông đồng với Karma lừa gạt cậu, cái gì mà giáo sinh mới ra trường chứ! Rõ ràng là gián điệp
Lúc thấy Wanabe bước ra với bộ dạng thư kí chuẩn mực sau lưng tên tóc đỏ nào đó, hổ thẹn và phẫn nộ lập tức trào lên cổ họng khiến mặt cậu đỏ như quả cà chua….Nếu lúc đó không có Karma cản cậu lại, chắc Nagisa đã hung hăng nhào lên đập cho tên này một trận ở cổng sân bay….
Ban đầu còn giận dữ trút giận nên xuôi theo đề nghị của Karma tống hết đồ đạc lên người Wanabe cho bỏ tức nhưng giờ sau một chuyến bay dài, hơn nữa với vô số ánh mắt xung quanh, Nagisa bắt đầu có hơi chột dạ. Có lẽ hành hạ cậu ta vậy là hơi quá rồi….
Nhưng mấy lần định quay lại giúp cậu ta một tay, người kế bên lại xiết chặt tay cậu rồi mỉm cười đầy ẩn ý.
Đến khi Nagisa quay đầu lần thứ tám thì Karma ghé vào tai cậu khiến xung quanh đỏ mặt vì khung cảnh ái muội: “Cậu ta nói với tớ rồi, cậu ta tự nguyện đấy…” Thì thầm xong thì vỗ vỗ đầu cậu, mỉm cười. Nagisa của hắn quả là thiện lương….
Song bấy nhiêu cũng không dẹp được những bất ổn trong lòng cậu, Nagisa vẫn khổ tâm, khổ tâm lắm, biết không?
Khổ tâm đến tận cổng sân bay thì chút cảm xúc ấy liền mọc cánh bay đi mất. Lí do cũng đơn giản thôi. Đập vào mắt hai người,….à ba, một bóng dáng tóc vàng thời thượng với giày cao gót và cặp kính râm đang hùng hùng hổ hổ bước đến trước mặt họ.
Nagisa bấy giờ mới sực nhớ ra đây là lãnh địa của bạn cũ, vốn nhìn thấy cô liền phấn kích đến suýt nhảy cẫng lên nhưng lại bị cặp chân mày nhíu chặt muốn kẹp chết một con ruồi trên mặt mỹ nữ đè xuống. Chỉ có thể yếu ớt gọi: “Na…Nakamura….”