HƯƠNG VỊ NGỌT NGÀO CỦA THANH XUÂN - Chương 34: 34 Chỉ Được Ôm Cậu
- Trang chủ
- Truyện tranh
- HƯƠNG VỊ NGỌT NGÀO CỦA THANH XUÂN
- Chương 34: 34 Chỉ Được Ôm Cậu
Đếm hôm sau đi học mọi người rôm rả bàn tán.
Họ đã có một tin cực kì sốc rồi.
Bắc Trạch Dương – một học sinh tài giỏi của trường.
Chưa từng đánh nhau hay gây gổ xích mích.
Vậy mà hôm qua lại lên xích mích với khối trên còn là con gái nữa.
Nhưng họ lại rất đồng tình với Trạch Dương vì đám người đó lúc nào cũng bắt nạt những học sinh yếu thế hơn.
Đã vậy lúc đó ở canteen họ cũng thấy Hân Nghiên không có làm gì Lý Hoa, mà cô cũng đã xin lỗi rồi.
Là do Lý Hoa làm quá lên nên bị vậy cũng đáng.
Coi như là bài học dành cho họ.
Ở lớp Hân Nghiên…!
Ai cũng bàn tán về chuyện đấy nhưng thấy Trạch Dương đưa Hân Nghiên đến lớp thì họ lại im lặng.
– Tí nữa ra chơi phải uống sữa luôn biết chưa?
– Ừm, mình biết rồi.
– Để mình học xong qua đây mà không thấy cậu uống thì về nhà làm thêm hai dạng bài nữa.
– Không được đâu, mình nhớ rồi.
Trạch Dương không được cho thêm bài đâu đấy.
Mình không làm hết đâu.
– Vậy thì nhớ mà uống đấy.
Nói xong Trạch Dương xoa đầu Hân Nghiên rồi nhìn cô đi đến bàn ngồi thì mới quay về lớp của mình.
Diệp Lam thấy Trạch Dương rời đi thì mới đến gần Hân Nghiên để nói chuyện.
– Hân Hân, mình hỏi một chút.
– Ừm, Lam Lam hỏi đi.
– Cậu và Trạch Dương có ý gì với nhau đúng không?
Nghe Diệp Lam nới vậy thì Hân Nghiên chớp mắt nhìn cô.
Kỳ Minh nghe Diệp Lam nói vậy thì cũng dừng bút, tuy không có nhìn Hân Nghiên nhưng cậu vẫn đang lắng tai nghe.
– Trạch Dương rất tốt với mình.
Mình rất thích Trạch Dương a.
– Ai cũng biết điều đấy, ý mình là…!
Diệp Lam còn định nói tiếp nhưng nhìn khuôn mặt của cô thì Diệp Lam lại thở dài không nói nữa.
Nhìn mặt của Hân Nghiên thì đã hiện rõ chả hiểu gì rồi, mà đã không hiểu thì chắc cô chả thế nghĩ đến cái tình cảm nam nữ cơ chứ.
Thấy Diệp Lam về bàn của mình ngồi thì Hân Nghiên lại lấy giấy ra để vẽ.
Kỳ Minh định hỏi Hân Nghiên nhưng lại thôi.
…!
Đến tiết thể dục.
Thầy giáo cho cả lớp tâm bài thể dục khởi động rồi chạy bộ quanh sân cỏ.
Vì sức khỏe của Hân Nghiên không tốt nên thầy cũng cho Hân Nghiên chạy một vòng thì có thể ra ghế ngồi cho mát.
Chạy xong thì học sinh có thể được tự do chơi bóng hay có thể ngồi nói chuyện với nhau.
Kỳ Minh đang tính đi ra ngồi cạnh Hân Nghiên thì cậu bạn lại rủ ra chới bóng rổ.
Thôi thì cũng chơi vậy.
Mấy bạn nữ trong lớp thấy Kỳ Minh chơi bóng thì khen ngợi không ngớt.
Đến cả chảy mồ hôi cũng đẹp nữa.
Hân Nghiên cũng thích thú vỗ tay khen Kỳ Minh.
Cậu thấy Hân Nghiên như vậy thì càng chơi tốt hơn.
Kết thúc trận đấu mấy bạn nữ đi ra đưa khăn cho Kỳ Minh nhưng cậu lại không nhận đi ra ngồi cạnh Hân Nghiên.
– Kỳ Minh chơi giỏi quá luôn.
– Vậy sao? Cậu muốn chơi không?
– Mình thích lắm, nhưng mà không biết chơi.
Chỉ có Trạch Dương biết chơi thôi, ở sau sân nhà Trạch Dương có bóng rổ á.
– Lại đây với mình.
– Há?
Hân Nghiên còn đang không hiểu gì thì Kỳ Minh nắm lấy tay cô kéo ra phía sân bóng.
Cậu lấy một quả bóng rổ để vào tay Hân Nghiên.
Đứng đằng sau cô quàng tay qua bên hai bên của Hân Nghiên rồi giữ lấy hai tay cô.
– Chú ý một chút.
Lúc ném dùng lực một chút, ngắm đúng vào rổ rồi ném.
Lệnh một chút cũng không sao.
– Ừm.
Hân Nghiên gật đầu để hai tay cầm bóng giơ lên cao.
Kỳ Minh giúp Hân Nghiên một chút rồi ném quả bóng vào rổ.
Hân Nghiên há hốc mồm không kiềm lại sự vui sướng.
Cô nhảy lên như lò xo rồi ôm lấy Kỳ Minh lắc mạnh.
– Yeah, mình ném vào rồi.
Vui quá đi, Kỳ Minh từ sau dạy mình chơi bóng nữa nha.
Kỳ Minh đơ người ra không biết làm gì.
Hân Nghiên lúc nào cũng làm cậu bất ngờ.
Hơn hết là còn ở trước mặt nhiều người mà cô vẫn ôm anh như vậy được.
Còn đang định nói thì Trạch Dương đi đến kéo Hân Nghiên về phía mình.
Mặt cậu tối đen lại nhìn Hân Nghiên rồi lại nhìn Kỳ Minh.
– Trạch Dương sao?
– Biết mình vừa làm gì không?
– Làm gì a?
Hân Nghiên ngơ ngác chả hiểu gì thì Trạch Dương đã kéo cô ra chỗ khác.
Cả lớp lại được dịp chứng kiến hai cặp đôi chí chóe với nhau.
– Sao lại ôm cậu ta?
– Vì mình vui.
Mình cũng thích Kỳ Minh nữa.
Trạch Dương nghe Hân Nghiên nói vậy liền đưa tay giữ hai má cô gần mình hơn.
– Từ giờ trở đi không được ôm người khác, biết chưa?
– Nhưng Kỳ Minh không phải là người khác.
– Nói phải biết nghe lời.
Hay là muốn dùng vũ lực?
– Không nghe, Trạch Dương kì lạ quá đi.
Mình vẫn ôm Trạch Dương mà, không phải sao.
Hân Nghiên hất hàm nhìn về phía khác.
Trạch Dương phải xoay mặt cô lại.
– Cái đó khác, mình thì được nhưng cậu ta thì không?
– Vì sao không?
– Còn hỏi nữa, ngốc chết đi được.
Trạch Dương thở dài không biết nói sao với Hân Nghiên.
Cô đối với ai cũng như vậy nên cậu mới lo.
Một mình Sở Tiêu đã đủ rồi bây giờ lại thêm cái tên Kỳ Minh ở đâu ra nữa.
Cần phải nghĩ cách gì đó để Hân Nghiên không tiếp xúc quá gần với hai tên đó.
Nhìn về phía sân bóng thấy Kỳ Minh đang nhìn về phía hai người nên Trạch Dương kéo Hân Nghiên lại gần mình ôm cô.
Ánh mắt cậu vẫn đang hướng về Kỳ Minh xem phản ứng của cậu ta.
Hân Nghiên cũng vui vẻ mà ôm lại Trạch Dương không nghĩ ngợi gì nhiều.
Ai ngờ chưa vui được bao lâu thì thầy thể dục đi đến cốc đầu Trạch Dương.
– Không phải thấy em ấy ngây thơ là dễ dàng bắt nạt vậy đâu trò Trạch Dương.
– Thầy yên tâm, dù sao em cũng chỉ bắt nạt cậu ấy thôi.
– Không được, thầy Hà ơi Trạch Dương hay bắt nạt em lắm đó.
Thầy nhớ phạt cậu ấy nha.
Thấy Trạch Dương nói vậy thì Hân Nghiên liền lắc đầu nguây nguẩy vội đi đến nắm lấy tay Hà Diên nói.
Ông thấy Hân Nghiên như vậy thì cũng xoa đầu cười.
– Thầy sẽ phạt thằng bé.
Nhưng mà từ lần sau không được thân thiết quá ở trường biết chưa?
– Dạ.
Trạch Dương ở lại chơi với Hân Nghiên một lúc rồi chuông liền reo lên.
Vì tiết thể dục của lớp Hân Nghiên là tiết cuối nên vừa reo lên thì học sinh cùng lớp Hân Nghiên xách cặp ra về.
Trạch Dương cũng cầm cặp giúp Hân Nghiên rồi đưa cô về..