HƯỚNG DẪN THỰC TẬP LÀM CHÚA SÁNG THẾ - Chương 30: Ngày thứ ba mươi trở thành thần
- Trang chủ
- Truyện tranh
- HƯỚNG DẪN THỰC TẬP LÀM CHÚA SÁNG THẾ
- Chương 30: Ngày thứ ba mươi trở thành thần
Edit & beta: MeanChan
(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Nỗi nhớ nhung đến từ một người máy làm cho tình cảm càng mạnh mẽ và trĩu nặng hơn bao giờ hết.
Giang Từ cảm nhận được.
Vũ khí hình người trước mắt giống như tạc nên từ băng, lạnh lẽo vô cùng. Giang Từ nhìn một cái, duỗi tay sờ lên tóc của hắn.
Đến sợi tóc cũng lạnh, nhưng mềm mại ngoài ý muốn.
Giang Từ không khỏi so sánh với cảm giác khi chạm qua tóc Lucy lần trước, đều là tóc bạc, nhưng cảm xúc mềm mại hơi lạnh thì cũng không khác biệt lắm.
Bị vuốt tóc, Finil đứng lặng yên không động đậy, trên mặt vẫn vô cảm như cũ.
Binh khí hình người im lặng tiếp nhận sự vuốt ve của Giang Từ, tức là hắn nghe lời Giang Từ.
Finil phát hiện ra, nếu được trực tiếp tiếp xúc với Giang Từ thì hắn sẽ không liên tục nhớ cậu nữa.
Nếu trực tiếp tiếp xúc với Giang Từ thì hắn sẽ không luôn luôn nghĩ đến đối phương nữa, Finil đã phát hiện ra điểm này.
Cái thứ tình cảm gọi là “Nhớ nhung” này sẽ bị áp chế xuống, nhưng khó có thể giải thích là, ảo giác tim đập lại không biến mất theo mà trở nên càng rõ ràng hơn.
Hắn lại lần nữa lạnh lùng lên tiếng: “Thế vì sao…”
Nghe được nửa chừng lại ngừng, Giang Từ phát ra âm thanh dò hỏi: “Ừ?”
“Vì sao vẫn có cảm giác giống như tim đang đập?” Finil dùng ngữ khí trần thuật thể nói lên tình huống, “Lúc trước, khi nhớ ngài thì mới có cảm giác này, nhưng bây giờ đã thấy ngài rồi, ta hẳn là không có nhớ nữa.”
Anh chàng này được đấy, vừa mới gặp mặt liền không thèm nhớ nữa.
Hệ thống nhắm chặt hai mắt, nó cảm thấy việc mở mắt ra có vẻ không còn cần thiết.
Người máy là một chủng tộc khó có thể lĩnh hội cảm tình, mà một khi chúng nó đã sinh ra tình cảm thì biểu hiện sẽ rất rõ ràng, ít nhất là hệ thống nhìn thấy rõ.
Rút kinh nghiệm từ các quản lý giả trước, hệ thống thử phân tích nguyên nhân, cuối cùng chỉ có thể ra được kết luận: binh khí hình người trước mắt có tình yêu theo bản năng với Giang Từ.
Phần tình yêu này cũng không được gắn trong chip, nhưng từ khoảnh khắc người máy này được sáng tạo ra, hắn đã được chú định là sẽ yêu mến Chúa sáng thế của hắn.
Có thể nói đây là số liệu do bản thân hắn tự sinh ra.
Mà Giang Từ bên này vẫn đang nghiêm túc trả lời: “Ngoại trừ nhớ nhung, những tình cảm khác cũng có thể đem lại cảm giác này.”
Finil tiếp tục miệt mài theo đuổi: “Là tình cảm gì?”
“Rất nhiều, bất cứ loại cảm xúc tương đối mãnh liệt nào cũng có thể làm được.” Giang Từ suy tư, “Ví dụ như vui vẻ, hưng phấn, ờm… Thích ai đó cũng có thể có cảm giác này.”
Giọng nói Giang Từ ngưng lại, binh khí hình người bên cạnh cậu cũng suy tư theo.
Những loại tình cảm mà Giang Từ nói đều là những thứ không có trong số liệu, cho dù đã sinh ra, hắn cũng tạm thời không rõ cảm xúc nào nên ứng với danh từ nào.
Ngữ điệu Finil trầm thấp lạnh lẽo mà ứng tiếng: “Ừ.”
Chỉ còn cách ngọn tháp một bước chân, Giang Từ không nhịn nổi tò mò mà nhẹ nhàng đặt tay lên tường ngoài tòa tháp, tựa như đang xác định loại vật chất cấu thành nó.
Kiến trúc ngọn tháp thon nhỏ xuyên thẳng vào tầng mây. Nếu đặt ở thế giới gốc bên kia, cũng có thể coi là kỳ tích.
Sau khi chạm vào, Giang Từ xoay người hỏi: “Đặt lãnh địa chủng tộc ở Bắc đại lục, là vì không muốn tiếp xúc cùng các chủng tộc khác hay sao?”
Trong thế giới băng tuyết vĩnh cửu này, ngoại trừ người máy thì cũng không có chủng tộc nào có thể hoàn toàn thích ứng nổi.
Có lẽ chủng tộc khác cũng đủ để sinh tồn nơi đây, nhưng nơi này chắc chắn không phải hoàn cảnh sinh tồn thích hợp cho bọn họ.
Hình dung một cách khách quan, hoàn cảnh ở đại lục này rất khắc nghiệt, vậy nên các chủng tộc khác cơ bản là không đặt chân tới.
Finil không có phủ nhận: “Đúng vậy.”
Câu trả lời này làm Giang Từ không khỏi trầm tư, trước đó cậu đã nghĩ, Finil có lẽ cũng thích hợp làm vị thần kế nhiệm.
Bản chất khuyết thiếu tình cảm của người máy cũng có thể được tính là ưu điểm trong tư cách là một vị thần, chỉ là bây giờ biết Finil có khuynh hướng ngăn cách với thế giới bên ngoài, Giang Từ cảm thấy Ash vẫn là ứng cử viên sáng giá nhất.
“Có bao giờ nghĩ đến chuyện rời khỏi Bắc đại lục không?” Giang Từ dẫn đường cho hắn, “Tiếp xúc với chủng tộc khác thật ra rất có lợi trong việc học tập tình cảm của mọi người.”
Finil vô cảm nói: “Ta cảm thấy ở bên ngài học cũng khá nhanh.”
Chỉ có những khi ở cùng thanh niên trước mắt, Finil mới có thể cảm nhận được cảm xúc.
Cảm xúc này thật khó có thể phân loại, nhưng hắn có thể nói ra ý tưởng mới nảy sinh: “Ta muốn bảo hộ ngài.”
Nói dứt câu, vũ khí hình người này lại mở miệng lần nữa: “Ngài có thể hạ cho ta bất cứ mệnh lệnh gì, ta sẽ tiếp nhận hết.”
Giang Từ nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy đối phương có thể là quản lý giả nghe lời cậu nhất.
Lạnh như băng, nhưng thực tế lại đặc biệt ngoan.
Điểm này có chút tương tự với Lucy, nhưng khác ở chỗ, có đôi khi Lucy rất khó dỗ dành.
Tính cách đạm mạc làm cảm xúc của hắn khó có thể bộc lộ ra ngoài, nhưng quả thật điều này đã làm cảm xúc khó biến mất hơn.
Mà người máy sẽ không ẩn giấu tâm tình buồn bã, thậm chí còn không biết là họ có thể sinh ra cảm xúc buồn bã hay không.
Thời tiết lạnh giá, vừa nãy Giang Từ chạm vào bức tường ngọn tháp mà cứ như chạm vào khối băng. Đứng ở ngoài lang thang một lúc, cậu liền muốn về nhà cho ấm.
Finil chú ý tới cảm giác không khỏe của Giang Từ, hắn hỏi: “Thời tiết ở nơi này, có phải làm ngài không thoải mái hay không?”
Giang Từ nhẹ nhàng gật đầu: “Có một chút, nhưng vẫn khá ổn.”
Thật ra lúc đi đường, Hắc Long trên vai thỉnh thoảng lại phụt ra long tức để xua tan rét lạnh cho cậu, nên Giang Từ cũng không cảm thấy khó chịu, thậm chí là ấm áp, chỉ là khung cảnh gió tuyết làm cậu không quen thôi.
Ngoại trừ người máy, những tộc người khác đều sẽ hướng về nơi ấm áp, Finil biết điều này.
Có lẽ thần cũng vậy.
Finil trầm mặc không nói rà quét nhiệt độ cơ thể của thanh niên kế bên, đôi tay lộ ra ngoài quần áo là lạnh nhất. Trước tiên hắn tiến hành bắt chước nhiệt độ cơ thể, sau đó nắm lấy tay Giang Từ.
Không biết vì cái gì, độ ấm trên tay thanh niên còn lạnh hơn cả độ ấm do hắn bắt chước ra, nhưng khi Finil chạm vào lại vẫn cảm thấy ấm áp.
Giang Từ quên cả động đậy, cậu suy nghĩ trong giây lát. Sao mấy quản lý giả cậu sáng tạo ra còn biết quan tâm chăm sóc hơn cả áo bông nhỏ tri kỷ vậy…
Một người hai người đều biết đổi biện pháp làm ấm tay cho cậu.
“Qua một thời gian nữa, chúng ta sẽ đem lãnh địa di chuyển ra khỏi Bắc đại lục.” Finil nói với cậu, “Ngài thích môi trường sinh hoạt như thế nào?”
Giang Từ theo bản năng đáp: “Bốn mùa như xuân……?”
“Được.” Finil gật đầu, “Ta hiểu rồi.”
Lúc này Giang Từ mới chớp mắt, mãi mới phản ứng được là đối phương đang vì một câu của cậu mà quyết định làm điều gì.
Ban ngày ở Bắc đại lục tương đối ngắn ngủi, gió tuyết sẽ thổi mạnh tàn sát bừa bãi hơn vào ban đêm, nên Giang Từ đã trở về nhà trước khi trời tối xuống.
Vốn dĩ chỉ có một mình cậu đi vào trong phòng, nhưng chú ý tới Lucy vẫn luôn im lặng cả ngày nay, Giang Từ ngẫm nghĩ, quyết định kéo cả hắn vào phòng.
“Để ý đến việc tôi đặt tên cho Finil sao?” Giang Từ hỏi hắn.
Giang Từ cũng không trì độn như vậy, thật ra cậu đã ý thức được ngay lúc ấy rồi nhưng chỉ kịp gọi đối phương một tiếng để trấn an thôi.
Nội tâm bị bóc trần, Thiên tộc tóc bạc hơi rũ mắt.
“Đúng vậy.” Thần sắc Lucy đạm mạc, nhưng cũng thản nhiên thừa nhận, “Vì sao ngài phải lấy cái tên ‘Finil’ này cho hắn? Tên khác… không được sao?”
Câu hỏi này tương đương với nghi ngờ quyết định của thần, Lucy vốn dĩ sẽ không bao giờ nói ra.
Nhưng âm thanh Giang Từ khi dò hỏi hắn rất ôn nhu. Được đối đãi ôn nhu như vậy, Lucy liền mong muốn có được nhiều hơn.
“Kỳ thật lúc đó tôi không có suy nghĩ gì đặc biệt.” Lời này của Giang Từ là thật, “Chỉ là tôi thấy Finil có chút giống anh, tựa như một cặp song sinh ấy.”
Nhìn thấy đối phương yên tĩnh lắng nghe, Giang Từ tiếp tục nói: “Các anh đều có mái tóc bạc, hơn nữa đôi mắt của Finil cũng có màu vàng kim giống như mắt trái của anh, ờm… Khi các anh không nói gì, cả bề ngoài và khí chất thật ra đều hơi giống nhau.”
Lucy im lặng nghe hết, lát sau mới nói: “Nhưng ngài đã từng nói, cái tên này đại biểu cho kỳ vọng của ngài đối với tạo vật hoàn mỹ.’
“Nhưng ngài đặt cho hắn cái tên Finil, có phải là trong lòng ngài vẫn chỉ có ‘Lucifinil’ mới là hoàn mỹ, mà chúng tôi mãi mãi cũng không thể đạt tới trình độ đó.”
Mí mắt Giang Từ lại bắt đầu giật loạn như một thói quen, cậu thấp giọng khụ một cái: “Không phải đã nói rồi sao, lúc ấy tôi không có suy nghĩ đặc biệt gì cả.”
Cũng biết cách nói này không đủ sức thuyết phục, Giang Từ quyết định đi theo lối mòn sách vở(?): “Tôi cũng từng nói, anh chính là kỳ vọng của tôi, tức là nói bản thân anh trong mắt tôi đã là tốt nhất.”
Cảm thấy cần phải hoàn toàn ngăn chặn cái đề tài “Lucifinil”, Giang Từ nắm tay đầy quyết đoán, tới gần nhẹ nhàng ôm lấy Thiên tộc tóc bạc trước mắt: “Tên của anh quả thật bắt nguồn từ Lucifinil, nhưng đối với tôi, anh là đặc biệt, là độc nhất vô nhị.”
Lời ngon tiếng ngọt hạ bút thành văn, mỗi một từ đều là điều đối phương muốn nghe nhất, hệ thống đã ý thức được sâu sắc rằng đây cũng là một loại năng lực đáng sợ.
Nói xong, Giang Từ lại khụ một tiếng: “Cho nên cũng đừng để ý việc tôi lấy tên cho Finil”.
Cho dù là Thiên tộc đạm mạc nhất cũng không chống cự nổi lời ngon tiếng ngọt như vậy.
Trong lời Giang Từ nói, “Độc nhất vô nhị” đương nhiên là cái từ đã đả động Lucy nhiều nhất, làm cho tên quản lý giả Thiên tộc này nghe một phát liền không tự chủ được mà khẽ lay động cánh chim.
Giang Từ cũng không ý thức được rằng lời nói của mình là một loại kích thích đối với Lucy, nhoáng một cái, cậu đã bị đè lên cửa phòng, lưng dựa vào ván cửa lạnh như băng.
Thiên tộc tóc bạc trước mắt Giang Từ vốn dĩ đã nhẫn nhịn khát cầu với cậu. Sau khi trải qua cảnh trong mơ ngày đó, lúc bình thường Lucy còn có thể bảo trì bình tĩnh, nhưng sau khi nghe thấy lời ngon tiếng ngọt, phần khát cầu này lại trở nên cháy bỏng mãnh liệt.
Cứ cho là không làm càn đến độ cưỡng hôn người ta, nhưng lúc này có thể nói là Lucy đang chủ động mà cường thế áp chế Giang Từ, làm cậu không thể đi nơi nào khác, chỉ có thể đem thân đặt trên cửa và ôm lấy hắn.
Âm thanh của Lucy lãnh đạm mà trầm thấp: “Tôi chỉ để ý đến ngài thôi.”
Giang Từ nghe thấy, cả thân thể dựa vào cửa không hề động đậy.
Có một chuyện mà Giang Từ không thể ý thức được đó là, bất tri bất giác, so với lúc mới đến thế giới này, hiện tại cậu đã trở nên tương đối dễ tiếp thu cảm tình của người khác dành cho mình.
Dỗ người xong, ngày hôm sau Giang Từ lại nhìn thấy Lucy đang dùng ánh mắt để rà quét tên binh khí hình người đi bên cạnh cậu, sau đó nghe hắn nhàn nhạt hỏi: “Ngài thật sự cảm thấy, tôi và hắn giống như một cặp song sinh sao.”
Bởi vì hôm qua Giang Từ đã nói như vậy, nên bây giờ Lucy mới có thể cố ý để ý đối phương hơn một chút.
“Khụ.” Giang Từ không khỏi suy xét xem muốn thu hồi cái cách nói này hay không, cuối cùng vẫn gật đầu, “Rất giống…”
Đặc biệt là khi hai người đứng hai bên trái phải, cái cảm giác quen thuộc về cặp song sinh thật sự siêu mãnh liệt.
Lúc này Finil rót một ly trà cho cậu, Giang Từ bê cái ly, cảm giác lòng bàn tay ấm lên.
“Cảm ơn.” Giang Từ nói với hắn.
Năng lực học tập của người máy rất mạnh, chỉ cần là có phương pháp xác định để hoàn thành công việc, bọn họ cơ bản là đều có thể học tập nó một cách nhẹ nhàng, đương nhiên cũng bao gồm cả kỹ năng pha trà này.
Giang Từ vừa mỉm cười vừa nói lời cảm tạ đã khiến cho Finil lại đưa tay chạm vào ngực mình. Từ hôm qua hắn đã tự hỏi cái cảm giác tim đập này là đại diện cho tình cảm gì, vì thế đã điều ra một vài cuốn sách tâm lý học của các chủng tộc khác từ trong cơ sở dữ liệu của mình.
Giang Từ nhìn động tác của hắn, hỏi: “Lại có cảm giác đó sao?”
Finil lạnh như băng gật đầu, ngay sau đó hắn nắm lấy bàn tay phải của Giang Từ, nói ra đáp án mà mình tổng kết ra được sau quá trình tự hỏi: “Ta thích ngài.”
Một miệng trà của Giang Từ suýt thì không thể nuốt trôi, dư quang lướt qua biểu tình biến động rất nhỏ của Lucy, không biết vì sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác thật là không khéo.
Càng đừng nhắc tới Hắc Long đã từng nói thích cậu cũng đang nằm bẹp trên vai cậu đây.
Rõ ràng chưa làm gì cả, nhưng lúc này Giang Từ lại có cảm giác chột dạ khó hiểu.
Lucy phản ứng rất mau, cũng rất trực tiếp, hắn rũ mắt xuống và nắm lấy tay trái trống không của Giang Từ.
“Tôi yêu ngài.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Được đấy, người sau còn nhanh hơn cả người trước.
———-Hết chương 30———
P/s: sắp end bộ này rồi, và còn chưa beta đc chương nào bộ mới 🥴