HƯ TÌNH GIẢ Ý - Chương 2: Chương 2
Ba tháng
Edit by Mozzarelluoi
____________________
Lục Sơ Cảnh đứng phơi nắng dưới giá bóng rổ 10 phút, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ, đứng phơi nắng lâu nên khá mệt, nhíu mày
Trên tay hắn còn cầm quyển sách tuyên truyền 7 màu Beta kia đưa, bên trên ghi “Ban đối ngoại”
Lên đại học sẽ có vô số ban giống hội học sinh như này, Lục Sơ Cảnh cũng không muốn tham gia, hắn liếc một lần rồi không nhìn nữa
Trời nóng bức, Lục Sơ Cảnh ra nhiều mồ hôi, một giọt lăn xuống cằm
Lục Sơ Cảnh kéo cổ áo, làn gió thổi qua nhẹ như không
Hôm nay là ngày báo danh, đám tân sinh rải rác khắp nơi, Lục Sơ Cảnh quyết định chờ Chung Uyên Hào thêm một phút
“Đàn em, muốn uống nước không?”
Lúc Lục Sơ Cảnh đang suy nghĩ, có một người đưa nước cho hắn, bàn tay ấy trắng nõn thon dài, trên cổ tay còn đeo thêm một sợi chỉ đỏ
Thấy Lục Sơ Cảnh mãi không nhận, Dư Gia Nghệ đưa lại gần chút, lúc cậu cười lên trông rất rù quyến: “Thấy cậu đứng đây lâu như vậy, chắc là khát nước lắm ha”
Dư Gia Nghệ còn đang ôm thùng nước, có lẽ do một tay ôm không nổi nên cậu phải khom lưng, khuỵu chân xuống hòng đỡ cái thùng, nhưng tất nhiên là nó vẫn trượt xuống
Lục Sơ Cảnh giúp cậu, hắn nhận lấy bình nước để cậu rảnh tay, rồi giúp cậu đỡ đáy thùng
“!.
.
Cảm ơn”
Dư Gia Nghệ có lẽ không ngờ được Lục Sơ Cảnh giúp, giọng nói còn lẫn sự kinh ngạc, ôm thùng nước vào ngực
Lúc cậu cười, đôi mắt giống một bé nai, còn có chiếc má lúm nho nhỏ, lặp lại: “Cảm ơn”
Dư Gia Nghệ có vẻ là chỉ tới đưa nước mà thôi, cậu đưa cho Lục Sơ Cảnh xong bèn chạy đi cho người khác
Lục Sơ Cảnh cầm chai nước nhưng không mở, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ gắng sức của Beta
Cánh tay gầy guộc của cậu vẫn cố ôm lấy thùng, lúc đưa nước cho người khác còn phải đặt nguyên thùng xuống đất rồi mới lấy nước
Mãi sau có vẻ ngộ ra, mới đặt thùng xuống bảo người khác đến lấy từ thùng ra luôn
Beta này có vẻ rất tốt bụng, gặp ai cũng cười, lộ ra hàm răng sáng bóng, trông vô cùng ngoan
Lục Sơ Cảnh đang muốn đi giúp cậu mới chợt nhận ra nước trong thùng đã phát hết rồi
Hắn dừng bước, vặn nắp chai nước Beta đưa ra uống
“Cậu đang đợi ai à?”
Lục Sơ Cảnh quay đầu thì thấy cậu Beta ban nãy còn bận phát nước kia, cậu mặc một chiếc áo phông rộng, gương mặt trắng hồng lên vì nóng, giờ đang giơ tay tự quạt
“Ừm”
Hắn bắt chuyện hay đáp lời gì đều không giỏi, nhất là với người lạ
Beta kia có lẽ còn muốn nói gì, nhưng đã bị tiếng hét khàn cổ từ xa chặn mất—”Lục Sơ Cảnh”
Dư Gia Nghệ tặc lưỡi, nhân lúc Lục Sơ Cảnh quay đầu, len lén bĩu môi, nhìn thấy là ai thì bắt đầu nghiền ngẫm
Chung Uyên Hào vô cùng tắc trách lúc này mới chạy tới, thở gấp: “Địu, tao ngủ quên! Mày chờ có lâu không”
Lục Sơ Cảnh lạnh lùng: “Không lâu, tầm nửa tiếng thôi”
“Tao sai rồi, tối mời mày ăn cơm” Chung Uyên Hào vuốt thẳng tóc lại rồi đi kéo hành lý giúp Lục Sơ Cảnh, lúc này anh ta mới thấy Beta đứng bên cạnh Lục Sơ Cảnh, bèn trợn mắt: “Dư Gia Nghệ?!”
Anh ta đảo mắt nhìn giữa Lục Sơ Cảnh và Dư Gia Nghệ, hỏi bằng giọng khó tin: “Hai người quen nhau?”
“Không quen” Dư Gia Nghệ trả lời hộ Lục Sơ Cảnh, cậu vừa nói vừa nhìn Chung Uyên Hào, giọng bình thản: “Nãy thuận tay đưa nước cho đàn em thôi”
Ánh mắt Chung Uyên Hào trở nên cảnh giác, Dư Gia Nghệ lại tỏ vẻ vô tội, cậu nhìn anh ta, chớp mắt: “Có gì hông?”
Chuyện này mà là người khác thì chả sao, nhưng là Dư Gia Nghệ thì cực kì có sao đấy, Chung Uyên Hào bật mode che chở con, đứng trước mặt Lục Sơ Cảnh: “Tôi thay mặt cậu ấy cảm ơn anh”
“Có gì đâu, đưa chai nước thôi mà” Dư Gia Nghệ giả vờ nghe không hiểu sự mỉa mai châm chọc trong giọng nói của Chung Uyên Hào, cậu nhìn Lục Sơ Cảnh cười nói: “Có người rồi thì anh đi trước nha”
Chờ Dư Gia Nghệ biến mất nơi biển người, Chung Uyên Hào mới thở phào được, anh ta đến gần, ngửi Lục Sơ Cảnh: “Mày là Alpha đúng không?”
Thấy Chung Uyên Hào còn tính dán mặt ngửi tuyến thể của mình, Lục Sơ Cảnh nhanh tay đẩy đầu anh ta: “Tôi không là Alpha thì là gì nữa?”
Chung Uyên Hào nhíu mày, nghi ngờ: “Thế Dư Gia Nghệ có biết không?”
“Anh ấy biết”
Lục Sơ Cảnh vừa dứt lời thì Chung Uyên Hào còn thấy lạ hơn, lẩm bẩm: “!.
.
Sao lạ vậy?”
Dư Gia Nghệ tất nhiên rất nổi trong trường này, một là vì lịch sử tình trường của cậu, hai là tốc độ thay bạn trai
Chung Uyên Hào còn từng đấu nhau với cậu một lần vì chuyện này, kể ra thì đơn giản lắm, anh ta theo đuổi một Omega nửa năm trời, người kia không đồng ý cũng chả từ chối, nói cho thô ra thì anh ta là lốp dự phòng
Anh ta đang vô cùng vui vẻ làm điều ấy thì vị Omega kia lại có bạn trai—- còn ai ngoài Dư Gia Nghê nữa
Chung Uyên Hào chả hiểu luôn, anh ta là Alpha, thua kém gì cậu Beta kia chứ
Vị Omega này cũng chẳng hơn người khác là bao, mấy ngày sau thì chia tay, bị đá xong thì quay về tìm Chung Uyên Hào, khóc lóc thảm thiết, kể lại Dư Gia Nghệ làm thế này thế nọ với cậu ta
Crush khóc như thế thì ai mà cầm lòng cho được, Chung Uyên Hào quyết định ra mặt, đến ký túc của Dư Gia Nghệ, cho cậu một đấm
Dư Gia Nghệ bị anh ta đè trên tường lại không hề tức giận, bình tĩnh vuốt miệng vết thương, nở nụ cười vô hại: “Có chuyện gì?”
Lúc Chung Uyên Hào tưởng thế là xong, Dư Gia Nghệ lại móc điện thoại ra gọi cho giáo viên
Kết quả tất nhiên là Chung Uyên Hào phải viết thư xin lỗi rồi
Từ đó về sau, Chung Uyên Hào hận Dư Gia Nghệ vô cùng
Lục Sơ Cảnh nhìn ánh mắt nghiên cứu của Chung Uyên Hào, nhíu mày: “Đừng nhìn tôi kiểu vậy”
Nhưng Chung Uyên Hào cứ như bị điếc, nhìn đi nhìn lại Lục Sơ Cảnh, cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao Dư Gia Nghệ lại đưa nước cho hắn
Đơn giản là do hắn đẹp, còn hơn cả Omega nữa chứ, mới 18 tuổi, còn mang theo nét ngây ngô của tuổi thiếu niên
Chung Uyên Hào quay đầu, ho khan: “Mày cứ cách xa anh ta chút là được, anh ta đưa gì cũng kệ, tên này là kiểu!.
.
”
Nhìn vào đôi mắt đen tròn của Lục Sơ Cảnh, Chung Uyên Hào nói không nên lời: “Kiểu ấy đấy, nói chung cứ cách xa là ổn”
Chẳng nói nổi kiểu ấy là kiểu gì
Lục Sơ Cảnh ừm đáp lời, chẳng quan tâm lắm, nhướn mày: “Đã đi ăn được chưa?”
Chung Uyên Hào lúc này mới sực nhớ, đưa Lục Sơ Cảnh đi khỏi đây, giờ anh ta mới chú ý quyển sách Lục Sơ Cảnh cầm: “Cái gì đây?”
“Quyển tuyên truyền”
Anh ta híp mắt lại, đọc ra 3 từ “Ban đối ngoại”, trừng mắt: “Dư Gia Nghệ cho mày?”
Lục Sơ Cảnh trả lời kiểu vô cảm: “Ừm”
Bên cạnh sân thể có thùng rác, trong đó vứt đầy mấy quyển tuyên truyền như này, Lục Sơ Cảnh cũng chả hứng thú với cái này, cũng vứt luôn
Trần Thuỵ Khanh tất nhiên cũng thấy cảnh này, bởi họ luôn chú ý mà, anh nhìn Dư Gia Nghệ rồi cười: “Thấy chưa, người ta vứt đồ của mày rồi đấy?”
Dư Gia Nghệ chống cằm, nhìn bên đó: “Vẫn cầm nước mà? Người ta vứt sách đó đi chỉ có thể là do chúng mày làm xấu quá”
Trần Thuỵ Khanh tức, vốn muốn uống miếng nước hạ hoả, ai dè sờ ra sau lưng lại chỉ trúng không khí
“Mày được quá ha, Dư Gia Nghệ” Trần Thuỵ Khanh cạn cmn lời “Lấy nước của ban đi, tao hỏi mày, chiều cả ban uống gì?”
Thẩm Chiêu đạp một phát vào ghế của Dư Gia Nghệ: “Đi mua ngay cho tao”
Dư Gia Nghệ úp mặt lên bàn, cong mắt: “Biết òi, lát nữa tao đi”
“Nhưng đàn em kia nhìn không giống Omega cho lắm”
“Tất nhiên là không” Dư Gia Nghệ đứng vươn vai “Em ấy là Alpha”
Thẩm Chiêu và Trần Thuỵ Khanh đồng thanh: “Alpha?!”
Dư Gia Nghệ nhìn họ kiểu gì kì vậy: “Alpha thì sao, anh mày thích alpha không được à?”
“Tao tưởng mày ghét Alpha”
“Đừng làm như tao kì thì giới tính vậy” Dư Gia Nghệ cười vô liêm sỉ “Tao chỉ ghét có một phần thôi à”
“Ừm” Trần Thuỵ Khanh nói lạnh te “Mười thằng Alpha mày ghét tới chín”
Dư Gia Nghệ cười to, nhanh chân chạy ra bách hoá mua nước, lúc bưng trở về, cậu nghe thấy Trần Thuỵ Khanh và Thẩm Chiêu đang bàn nhau
“Mày nghĩ Dư Gia Nghệ có theo đuổi được Alpha này không?”
“!.
Có lẽ không, Alpha không giống Omega, không thích kiểu của Dư Gia Nghệ”
“Alpha thì sao, làm như không yêu đương ấy”
“Nếu là Alpha khác thì nghe còn được! ! Nhưng cậu này ấy à, trực giác mách cho tao, rất khó”
Bụp——
Dư Gia Nghệ quăng thùng nước lên bàn, thản nhiên chứ không khó nhọc như trước mặt Lục Sơ Cảnh
Trước mặt Thẩm Chiêu và Trần Thuỵ Khanh, cậu giơ ba ngón tay: “Ba tháng”
“Ba tháng gì cơ?”
Dư Gia Nghệ xoay cổ tay: “Cho tao ba tháng, em ấy sẽ là của tao”
Trần Thuỵ Khanh vặn hỏi: “Nếu không được thì sao”
“Vậy thì chịu rồi” Dư Gia Nghệ nói bằng vẻ tiếc nuối, nửa thật nửa đùa “Tao đổi một em khác là được”.