HỦ LINH CHÚ - Chương 23
Nhạc Thị cổ trạch, cách thành phố S hơn một trăm kilomet, nơi đó có thể nói là một nơi non xanh nước biếc, hết sức thích hợp cho người ở.
Nhưng nơi này, từ chối tiếp đãi người ngoài, không có sự đồng ý của người thừa kế, dù là Nhạc Thị thân thích cũng không thể bước vào một bước.
Gác cổng một người tuổi đã ngoài sáu mươi, gọi là Lục Hồng. Nhìn rất bình thường, hòa ái dễ gần. Nhưng nghe nói trước đây có mười mấy người muốn vào Nhạc Thị trộm đồ, dẫu sao cửa lớn như vậy chỉ có một người canh giữ, nhìn tuổi tác còn không nhỏ, cho là rất dễ ăn hiếp.
Không ngờ. . . Lão lấy một địch mười, bắt hết đối phương, giao cho cảnh sát xử lý.
Thấy xe Nhạc Văn Dao xuất hiện, lập tức mở cửa ra.
Lúc xe đi ngang qua, ngừng một chút, Nhạc Văn Dao kéo cửa xuống, cười nói: “Chú Lục, lúc nào rãnh rỗi so tài một chút?”
“Đại tiểu thư ra lệnh, lúc nào tôi cũng có thể. Không ngờ Đại tiểu thư thật sự sẽ tới nơi này, chú Lục rất vui vẻ, tối nay tôi phải uống một ly chúc mừng.” Gương mặt Lục Hồng hơi già nua, cười lên, càng hiền hòa.
“Uống thì uống, cẩn thận đau xương bàn chân. Gần nhất tôi cũng sẽ không rời đi chỗ này, chỉ cần Nghiêm Tố phụ trách sinh hoạt của tôi.” Nhạc Văn Dao nói.
Lục Hồng vừa nghe, lập tức nghiêm túc: “Yên tâm, sẽ không ai quấy rầy Đại tiểu thư.”
Thấy xe lái vào trong sân, trên mặt Lục Hồng hiện lên nụ cười vui mừng.
Tính luôn lần này, tổng cộng Nhạc Văn Dao chỉ ghé qua đây ba lần. Lần đầu tiên đi cùng cha, khi đó ở sau lưng cha cô không nhìn kỹ, lần thứ hai đến cùng ông nội, chẳng qua là không thích không khí thế này, cũng không có tâm trạng để ý.
Lần thứ ba tự mình đến.
Khi đó không chú ý, lúc này Nhạc Văn Dao mới ý thức được, thật ra cho đến bây giờ thì cha và ông nội cũng không giấu giếm cô Nhạc Thị đang làm gì, thật ra là đang bảo vệ cô.
Xe ngừng trong đình viện, người giúp việc đem mở cửa xe ra, Nhạc Văn Dao nhìn bốn phía, khóe miệng cong lên một nụ cười mà Nghiêm Tố không hiểu.
Dưới sự hướng dẫn của Nghiêm Tố và người giúp việc, Nhạc Văn Dao đi tới cửa tàng kinh các mà ông nội đã nói. Trên đường đi, Nhạc Văn Dao không khỏi cười thầm, làm trộm mộ có thể làm được thi tình họa ý như nhà họ vậy, trong lịch sử hẳn không có mấy nhà chứ ?
Trong lòng suy nghĩ, nhưng trong nháy mắt khi thật sự nhìn thấy cánh cửa vừa dày vừa nặng bên ngoài tàng kinh các bị người khác từng chút mở ra, trong lòng cô có một cảm giác nói không ra lời.
Suy nghĩ hồi lâu, Nhạc Văn Dao mới hiểu được.
Là cảm giác duy nhất thuộc về người thừa kế.
Tựa như, ghế rồng trên triều đình, chỉ thiên tử mới có tư cách ngồi lên.
“Đại tiểu thư, sau khi bước vào đây, ngài chính là người thừa kế chân chính của Nhạc Thị, sau này Nhạc Thị phát triển như thế nào đều do ngài quyết định.” Nghiêm Tố đứng phía sau, nghiêm cẩn nói ra từng câu từng chữ.
Nhạc Văn Dao gật đầu một cái, bước vào.
Nhưng vừa đi vào, Nhạc Văn Dao liền hoa mắt. Xem như không hiểu đồ cổ, từ nhỏ thường nghe thấy, cũng giúp cô hiểu một ít.
Nơi này là tàng kinh các nha. . .
Rõ ràng chính là một viện bảo tàng mà!
Thì ra giá trị bên ngoài của Nhạc Thị vẫn luôn sai bét, dù cho giữa thân thích cũng chỉ nghe đồn, chưa từng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng nguy nga ở đây.
Bốn phía, bất kể là treo trên vách tường, hay là trên giá trưng bày, đều là tranh cổ.
Tàng kinh các có thiết kế hình chữ T, xuyên qua từng hàng trưng bày hoa mắt, đến tận cùng bên trong, đập vào mắt là khung treo tường tinh xảo, mà bên trong chỉ có một chữ, là chữ “Nhạc” .
Chữ này đơn giản hơn những thứ kia rất nhiều, nhưng không biết tại sao lại đem nó đặt chính giữa, còn là chữ triện [*].
[*]Chữ triện (tiếng Trung: giản thể: 篆书; phồn thể: 篆書, bính âm: zhuànshū) là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ. Đây là loại chữ tượng hình có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời nhà Chu và phát triển ở nước Tần trong thời kì Chiến quốc. Kiểu chữ triện của nhà Tần trở thành dạng chữ viết chính thức cho toàn Trung Quốc dưới thời nhà Tần và tiếp tục được sử dụng rộng rãi để khắc trang trí trên các ấn tín dưới thời nhà Hán. Chữ triện chủ yếu được dùng để khắc con dấu vì độ phức tạp cao và đặc tính hình dáng khiến cho chữ rất khó giả mạo. Ngoài ra, nhờ tính thẩm mỹ đặc thù, chữ triện còn được dùng để viết thư pháp.
Bên trái chữ Nhạc là chỗ nghỉ ngơi, bên phải. . . Mới thật sự là căn phòng hấp dẫn Nhạc Văn Dao.
Bên trong đặt các loại vũ khí hiếm, có đao có chủy thủ, còn có trường đao cô thích nhất.
Nhạc Văn Dao tùy ý cầm một quyển sách lên, lật một cái đều là ghi chép của tổ tiên để lại. Căn cứ vào niên đại của tủ sách phân chia, Nhạc Văn Dao phát hiện trên giá sách giai đoạn 945-955 mười năm ghi chép trống không, mà cái niên đại này chính là. . . theo như lời An Nhã là thời gian Tống Thái Tông tại vị, chẳng lẽ những thứ này có trùng hợp?
Sau khi có chút tò mò, Nhạc Văn Dao liền đọc từ lúc Nhạc Thị mới bắt đầu.
Bên ngoài truyền tới giọng nói Nghiêm Tố: “Đại tiểu thư, cơm tối ngài muốn dùng ở đâu?”
“Chị mang vào đi.” Nhạc Văn Dao thuận miệng đáp một tiếng, liền bắt đầu đọc trôi chảy.
Nửa tháng sau này, cơ bản mỗi người lại trở về cuộc sống vốn có của chính mình, so với Nhạc Văn Dao và Đường Tống, cuộc sống của An Nhã đích nhàm chán hơn nhiều.
Chỗ tận cùng bên trong Nhã Uyển, tản ra một mùi thảo dược đậm đà, trong ngực chú Vương ôm con mèo trắng, trong tay cầm một xúc xích cá đút. Ngồi trên xích đu dưới tàng cây trong sân, hết sức nhàn nhã.
Nhìn An Nhã trước sau bận rộn không để lão giúp, có chút đau lòng.
“Tiểu thư, thật không cần tôi giúp?”
An Nhã dừng bước chân, trong tay bưng lọ thuốc, cười cười nói: “Cả đời vất vả rồi, cũng nên đến lúc suy nghĩ nghỉ ngơi một chút.”
Mặt chú Vương mờ mịt, xúc xích trong tay đã sớm bị mèo trắng ăn xong, đang vui vẻ liếm móng vuốt.
“Tiểu thư nói như vậy, nhưng tổn thương tôi. Ngày 23 tháng này, số người xem bát tự, tôi đã chuẩn bị xong, tiểu thư rãnh rỗi nhìn một chút, trong hộp thư của cô.”
“Được, rãnh rỗi tôi sẽ xem một chút, sau tháng này nửa năm sau cũng không nhận. Đừng cho Bạch Linh ăn nhiều thức ăn như vậy, chú xem nó. . . Cũng quá mập rồi. Chút nữa, Chú đưa tôi đi một chỗ.” An Nhã lắc đầu một cái, lại trở về trong phòng bếp.
Chú Vương: “. . .”
Bạch Linh lười biếng thở ra một hơi. . .
Bận rộn mấy giờ, An Nhã dùng túi vải bọc lại bình, đặt trong túi cùng chú Vương rời Nhã Uyển.
Xe ngừng ở bãi đậu xe, nhìn tòa cao ốc tư pháp trước mắt, chú Vương cười nói: “Thì ra tiểu thư đưa thuốc cho cô Đường.”
An Nhã vừa định xuống xe nghe trong lời chú Vương có hàm ý, bất đắc dĩ nói: “Cô ấy là vì tôi, thể chất không tốt, đoạn thời gian trước đi tìm Vương Đồ giúp tôi làm ít thứ, cộng thêm chờ một vị thuốc dẫn nên mới trì hoãn, tôi chỉ định đền bù một chút.”
“Kia. . . Cơm tối tôi và Hắc Sát[*] tự đi giải quyết.” Vương bá đạo.
[*] Con mèo đen An Nhã nuôi cùng với mèo trắng là Bạch Linh.
An Nhã nghe không rõ nên “Hở? ” một tiếng.
Chú Vương hiếm khi thấy tiểu thư nhà mình chậm chạp như vậy, hắng giọng một cái: “Tiểu thư đưa thuốc cho cô Đường, coi như đáp lễ tất nhiên phải mời tiểu thư ăn cơm tối, đến lúc đó tiểu thư nói vị trí cho tôi, tôi trực tiếp đi đón cô là được.”
“Không cần, chẳng qua tôi đưa món đồ rất nhanh, chú ở đây chờ tôi là được.” Vừa nói An Nhã mở cửa xe rời đi.
Nhìn bóng lưng An Nhã bước đi, chú Vương bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn già rồi. . . Không thể luôn bầu bạn bên cạnh An Nhã, nếu như có thể gặp một người bạn tâm giao, nghĩ đến có một ngày rời đi, cũng sẽ không quá lo lắng.
An Nhã xách đồ đứng trước lầu, ngẩng đầu nhìn lại thời tiết phía trên cao ốc tư pháp, bốn phía vạn dặm không mây, duy chỉ có nơi này có một mảnh mây đen.
Ánh mắt quét qua bốn phía cao ốc, hít sâu một hơi, mày hơi nhíu lại.
Vài người đi ra từ lối vào tòa cao ốc, ánh mắt Lưu Hâm giống như ký giả vậy, trong đám người liếc mắt liền nhìn thấy An Nhã, lập tức sửa sang lại áo khoác hướng An Nhã chạy tới.
“An tiểu thư, hôm nay ngọn gió nào thổi cô tới đây?” Lưu Hâm khách sáo nói.
An Nhã chậm rãi thở ra, quay đầu nhìn Lưu Hâm, nhẹ nhàng nói: “Tôi tới. . . Tìm Đường Tống.”
“Chị Đường đang họp, hay là cô tới phòng làm việc của chị ấy chờ? Tôi dẫn cô đi.” Vừa nói Lưu Hâm vừa chú ý đến vật trong tay An Nhã: “Tôi cầm giúp cô.”
An Nhã đưa đồ cho hắn, gật đầu: “Vậy, làm phiền.”
“Chuyện nhỏ.”
Phòng làm việc của Đường Tống ở trong cùng tòa nhà tư pháp, hiếm khi có thể ở riêng cùng An Nhã, tất nhiên Lưu Hâm sẽ không bỏ qua cơ hội này nói chuyện nhiều hơn với An Nhã.
“Trong này là thuốc bắc? Chị Đường bị bệnh sao?” Lưu Hâm quan tâm nói.
“Không phải, chẳng qua cho cô ấy bồi bổ cơ thể thôi.” Cặp kính râm kéo lệch xuống, thuận miệng hỏi: “Gần đây các người bề bộn nhiều việc?”
“Chuyện này. . . Cô cũng biết?” Ở trong mắt Lưu Hâm, An Nhã giống như thần, ho khan hai tiếng, hạ thấp giọng, nói: “Gần đây không biết thế nào, người tự sát đặc biệt nhiều.”
“Tự sát?” Giọng nói của An Nhã hơi khó hiểu.
Lưu Hâm cũng gật đầu khó hiểu: “Không biết tại sao, chính là bỗng nhiên không ngờ tự sát. Nhưng thân nhân người chết không tin con họ hoặc thân thích sẽ tự sát, nhưng sau khi kiểm tra đúng là tự sát, không có gì đáng ngờ.”
Thấy An Nhã không trả lời, Lưu Hâm tiếp tục: “Gần đây chị Đường vì những chuyện này vẫn bận tối mặt, chị ấy tỉ mỉ tìm hiểu hoàn cảnh những người chết kia, chị ấy cũng không tin là tự sát, nhưng chứng cớ như thép đặt ở trước mắt như vậy.” Vừa nói vừa xuyên qua hành lang, Lưu Hâm đi trước hai bước, đẩy cửa phòng làm việc ra, né người để cho An Nhã đi vào trước.
An Nhã gật đầu: “Cám ơn.”
Lưu Hâm thấy An Nhã không trả lời vụ án, liền đem vật trong tay để lên bàn, nói tránh đi: “Ở đây chờ một lát, tôi đi lấy nước uống, trời nóng như vậy An tiểu thư thích uống gì?”
“Nước suối, cám ơn.”
“Được rồi, chờ một chút.” Nói xong Lưu Hâm xoay người đi khỏi phòng làm việc của Đường Tống.
An Nhã lấy kính râm xuống, nhìn phòng làm việc của Đường Tống hơi cong khóe miệng, quả nhiên là người thích sạch sẽ, ngay cả trong phòng làm việc cũng không nhiễm một hạt bụi.
Trên giá sách để hình một nhà bốn người, An Nhã nhìn ra nụ cười khi đó của Đường Tống là phát ra từ nội tâm.
Thì ra cô cũng sẽ cười.
Ánh mắt chếch đi, cô nghe một tiếng bước chân quen thuộc chậm rãi đi tới, hình như vẫn còn đang nghe điện thoại.
“Báo cáo giải phẫu cụ thể tôi sẽ sớm gửi. . . Một chút tôi muốn đi hiện trường vụ án nhìn lại, mặc dù không tìm được chứng cớ bị gϊếŧ, nhưng từ quan sát từ bên trong cảm thấy không đúng lắm. .. Được, ngài an bài xong liền thông báo cho tôi. . .” Giọng Đường Tống đang nghiêm túc ngay giây phút đẩy cửa phòng làm việc ra liền cứng đờ.
Trong điện thoại còn giọng nói: ” Được, Tiểu Đường cô cũng đừng quá cực khổ, tôi sắp xếp xong sẽ báo cho cô.”
Đường Tống hồi phục tinh thần nói: ” Được, vất vả rồi.” Nói xong cúp điện thoại, nhìn người phụ nữ mặc áp sơ mi trắng trước mặt, hơi kinh ngạc. Dẫu sao sau khi trở về từ thành phố X liền không liên lạc với nhau, vốn còn muốn hỏi thăm một chút tiến độ của Nhạc tiểu thư, cũng vì bề bộn mà không chú ý.
Chưa kịp nói chuyện, sau lưng truyền đến tiếng Lưu Hâm.
“Chị Đường, chị họp xong rồi?” Vừa nói vừa mở toang cửa ra, đi vào đem nước suối đưa cho An Nhã: “Nước suối.”
An Nhã nhận lấy, gương mặt không cảm xúc, hiện lên một tia cười yếu ớt: “Cám ơn.”
Lưu Hâm nhìn một cái, lập tức gãi đầu: “Không có gì, không có gì, các người trò chuyện, tôi còn có việc. . .”
“Lưu Hâm.” Đường Tống thấy Lưu Hâm muốn đi ra ngoài, liền nói: “Đi qua Trương đội bên kia đi một chuyến, tôi muốn hồ sơ nữ tử thi mới nhất.”
“Vâng, được rồi.” Lưu Hâm nghe xong xoay người đóng cửa lại.
Gần đây thân thể Đường Tống luôn không tốt lắm, bất kể nghỉ ngơi sớm thế nào ngày thứ hai tỉnh lại cũng sẽ rất nhanh mệt mỏi, như thể chức năng dự trữ năng lượng của cơ thể có vấn đề.
“Sao cô tới đây mà không nói trước một tiếng?”
An Nhã đi tới trước bàn, lấy đồ ra nói: “Tôi đoán một cái, tất nhiên biết cô hôm nay sẽ đây, nhưng thấy cô bận rộn như vậy, lần sau tới tôi sẽ nói trước với cô.”
“Đây là cái gì?” Đường Tống nhìn thứ có màu giống cà phê trong lon, hiếu kỳ nói.
“Trước đây tôi từng nói cơ thể cô khí huyết không thông, đây cũng là thuốc của cô. Tôi thấy sắc mặt hôm nay của cô cũng không tốt lắm, quả thật cần phải bồi bổ thật tốt. Cái này vừa đủ cho cô uống một tuần, mỗi ngày trực tiếp rót ra chén uống là được, cũng không cần hâm nóng.” An Nhã vừa nói vừa lấy chén ra.
Đường Tống hơi sững sốt, không biết làm sao, một màn trước mắt có một cảm giác đã từng quen biết. Nhưng đối mặt thuốc này. . . Không tự chủ mím môi một cái.