HỢP ĐỒNG TÌNH NHÂN CỦA NGƯỜI THỪA KẾ: YÊU MÃI KHÔNG THA - Chương 45: Hợp Đồng Tình Nhân 10 Năm (15)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- HỢP ĐỒNG TÌNH NHÂN CỦA NGƯỜI THỪA KẾ: YÊU MÃI KHÔNG THA
- Chương 45: Hợp Đồng Tình Nhân 10 Năm (15)
Cẩm Dương tỉnh lại thì đêm đã khuya.
Ban đầu anh cảm thấy hơi mờ mịt, sau đó mới nhớ tới có chuyện gì xảy ra, tâm trạng không cách nào tốt lên được, anh cảm thấy gần đây mình thật là xui xẻo, năm lần bảy lượt gặp phải sát tinh Lâm Thâm Thâm.
Anh dị ứng với xoài là di truyền từ ba anh Bạc Tình, từ bé đã không thể động đến xoài mà cô gái kia thật đúng là trời sinh khắc tinh của anh, thế mà lại uống trà sữa vị xoài rồi chạy tới hôn anh.
Anh bực bội mở mắt ra sau đó nhìn thấy thiếu nữ đang dựa vào mép giường ngủ say, hiện tại là cuối mùa thu, dù nhiệt độ trong phòng rất ổn định nhưng không đắp chăn thì vẫn có hơi lạnh, có lẽ cô cũng cảm thấy lạnh nên dù đang ngủ cũng hơi run run.
Anh thầm nghĩ lạnh chết cô đi, chẳng liên quan gì đến anh.
Vì thế anh quay đầu đi chỗ khác vừa lúc nhìn thấy trên bàn đặt một đĩa táo đã gọt vỏ, nhìn hình dạng mấy miếng táo thật chẳng ra làm sao, miếng thì to miếng thì nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo khó coi vô cùng.
Không cần nghĩ anh cũng biết là cô cắt.
Anh hừ lạnh một tiếng, lại xoay đầu, trong lúc lơ đãng phát hiện ngón tay của cô đang đặt ở mép giường hình như bị thương, có mấy ngón tay dán băng keo cá nhân.
Anh nhìn mày ngồi dậy sau đó nhìn thấy bên trong thùng rác ném đầy giấy ăn.
Anh xốc chăn lên xuống giường gạt mấy tờ giấy ra phát hiện nơi đó dính đầy máu đỏ.
Anh đứng ở trong phòng bệnh nhìn đĩa táo vẹo vẹo cùng với mấy ngón tay dán đầy băng keo cá nhân của cô, tâm tình của anh thay đổi không ngừng.
Sau đó đáy lòng hiện lên cảm giác đau lòng xen lẫn tức giận không nói nên lời: nếu đã không biết gọt táo thì còn thể hiện cái gì chứ?
Anh nhìn gương mặt ngủ say của cô, nhìn một lúc mới tiến lên bế thân thể đang run rẩy của cô đặt lên giường sau đó anh cũng nằm lên, vươn tay ôm cô vào lòng rồi đắp chăn cho hai người.
Động tác liên tục của anh không làm cô bị thức giấc mà cô thì vẫn ngủ say như thường.
Ngày hôm sau, lúc cô tỉnh lại, nhìn thấy anh gần ngay trước mắt, cô đỏ mặt sau đó như bị kinh hách bật dậy khỏi giường, tỉ mỉ kiểm tra thân thể một hồi, xác định mình không bị xâm phạm mới lần nữa đi tới trước mắt anh nói: “Bạn học, rốt cuộc anh tên gì vậy?”
Anh còn chưa trả lời thì điện thoại của cô vang lên, cô trượt nghe, xuyên qua điện thoại anh nghe thấy giọng nói của người phụ nữ trung niên đang răn dạy cô nói cô cả đêm không về nhà, bắt cô phải về nhà ngay.
Cô vâng vâng rồi tắt máy, có lẽ là phải đi vội cho nên chỉ nói với anh một câu: “Bạn học, tôi phải về nhà, mẹ tôi tức giận rồi, cuối tuần là sinh nhật 18 tuổi của tôi, là ngày lễ trưởng thành, nếu anh nguyện ý có thể cho tôi mượn anh làm bạn nhảy của tôi hay không?”
Lúc ấy Cẩm Dương vẫn như bây giờ, cao ngạo vô cùng còn cảm thấy mất mặt nữ, rõ ràng trong lòng vui như nở hoa nhưng bên ngoài vẫn bày ra vẻ lạnh lùng ừ một tiếng xem như đồng ý.
Lâm Thâm Thâm vui vẻ vẫy tay với anh: “Ngày đó tôi sẽ phái xe riêng tới đón anh, cuối tuần gặp.”
Sau đó, cô vội vàng đi rồi.
Sau đó, cuối tuần, bọn họ vẫn không thể gặp nhau.