HỢP ĐỒNG CHIA TAY - Chương 33
Nhận thấy hành động của Hứa Nguyên, Trịnh Kỳ tặc lưỡi, thật lòng không hiểu: “Tại sao em luôn trốn anh, anh cũng đâu có ăn thịt em.”
Thân thể Hứa Nguyên cứng ngắc, cố gắng đè nén nội tâm bất an, cố gắng khiến cho bản thân không quá để ý: “Nếu không còn chuyện gì, tôi đi trước.”
Nói xong cậu bước nhanh đến cửa.
“Ấy, đừng đi.” Trịnh Kỳ nghiêng người che trước mặt cậu, một bàn tay kéo lấy cổ tay cậu: “Em sao lại rời đi mà chưa nói lời nào chứ, chẳng cho anh chút mặt mũi nào cả.”
“Giữa tôi và anh không có gì để nói cả.”
Sắc mặt Hứa Nguyên khó coi, dùng hết sức rút tay ra, cậu đứng một bên, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét không thèm che giấu.
“Sao em lại nhìn anh như thế chứ?” Trịnh Kỳ nhún nhún vai, “Anh sẽ buồn lắm đó.”
Hứa Nguyên hít một hơi thật sâu: “Để tôi đi ra ngoài.”
“Muốn ra ngoài sao? Có thể nha.” Trịnh Kỳ nâng cổ tay lên nhìn thời gian, ý cười càng nhiều thêm, “Đợi ba phút nữa thôi.”
“Bởi vì …….” Hắn ta sát người lại gần, thanh âm như một con quỷ vang lên bên tay, “Qua ba phút nữa, em có khi sẽ xin tôi đừng để em đi đó.”
Hứa Nguyên giơ tay cho hắn ta một cái tát, nhưng toàn bộ cơ thể lại theo động tác này lộ ra vẻ dị thường, chân cậu mềm nhũn, ngã xuống ghế sô pha bên cạnh.
Trình Kỳ sờ sờ gương mặt, khẽ “hừ” một tiếng, nhưng cũng chẳng lộ vẻ tức giận, trái lại còn cười tươi nhìn Hứa Nguyên trên ghế sô pha, “Bao bối à, không ngờ em nóng tính thật đó.””
Hơi nóng từ sâu trong thân thể trào ra, giống như công tắc nào đó bị khai mở, ầm ầm lan ra khắp người, Hứa Nguyên cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, khiến cậu ngồi thẳng lưng cũng vô cùn khó khăn.
Cậu muốn nói chuyện, nhưng khi mở miệng lại chỉ có thể thở dốc: “Anh… anh đã làm gì…..”
Trịnh Kỳ không trả lời ngay, hắn cúi đầu nhìn về phía đồng hồ, nhẹ giọng đếm ngược: “30, 29, 28, ….”
Thân thể Hứa Nguyên càng ngày càng nóng, cậu mơ hồ nhận ra mình đã xảy ra chuyện gì, dùng sức nắm chặt tay, cố gắng khiến móng tay đâm sâu vào da thịt, duy trì chút tỉnh táo.
“Năm, bốn, ba, hai, một……”
Trịnh Kỳ ngẩng đầu, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Hứa Nguyên, lúc này mới trả lời câu hỏi của cậu: “Thuốc kích dục cho Omega, cậu hít phải không ít. Chúc mừng em, bảo bối, em tiến vào kỳ động dục.”
“Vậy….Vậy …” Hứa Nguyên chống đỡ cơ thể, mồ hô chảy ròng ròng trên trán, “Thì sao?”
“Em đừng có cứng đầu nữa, Omega lúc này vô cùng yếu ớt.” Trịnh Kỳ ngồi xuống bên cạnh cậu, vẻ mặt quan tâm, thoạt nhìn là thực sự lo lắng cho cậu: “Rất khó chịu phải không bảo bối, anh có thể giúp em.”
Hắn tay duỗi tay định cởi cổ áo của Hứa Nguyên, Omega nãy còn đang xụi lơ trên ghê sô pha, lúc này đột nhiên phản ứng rất mạnh. Hứa Nguyên loạng choạng đứng dậy, chân đá vào bàn trà, có vật gì đó rơi xuống đất.
Là một con dao gọt hoa quả.
Trịnh Kỳ hai mắt tối sầm lại, vừa định cúi xuống lấy, Hứa Nguyên không biết lấy sức lực từ đâu, đột nhiên lao đến, giành lấy con dao cầm trong tay.
Động tác Trịnh Kỳ dừng lại, sau đó nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu, dựa vào sô pha cười nhạo: “Bảo bối, em cầm dao là định giết anh hay muốn tự sát vậy?”
Hứa Nguyên cắn môi, tay cầm con dao run rẩy kịch liệt.
“Em thật đúng là vì Kiều Duật mà thủ thân như ngọc.” Ánh mắt Trịnh Kỳ quét qua trên người cậu, “Bị ai làm thì cũng giống nhau cả mà, làm sao mà hắn có thể làm em, còn tôi thì lại không được?”
Ý thức Hứa Nguyên ngày càng mơ hồ, cậu biết mình không chịu được bao lâu nữa. Mũi dao ở trên cổ tay rạch một đường, máu chảy ra, nhưng thanh âm cậu lại cực kì kiên định và vững vàng: “Để tôi đi.”
Trịnh Kỳ nhìn cậu, ngoài ý muốn nhướng mày, “Thật sự em không cần tôi giúp sao? Cũng đúng, loại chuyện này là cần ngươi tình ta nguyện, anh cũng không muốn cưỡng ép em. Nhưng mà………”
Hắn ta đột nhiên cười đến ái muội, “Em xác định là em muốn rời khỏi đây sao?”
“Em có biết với nồng độ tin tức tố hiện tại, em có thể dụ đến bao nhiêu Alpha không? Cứ ở đây đi, để anh làm một lần là được, nếu vẫn cương quyết muốn ra ngoài, vậy thì nói không chừng. Bị nhiều người cưỡng hiếp như thế, lại vẫn có thể ôm đùi Kiều Duật à.”
Hứa Nguyên như nghe không hiểu hắn ta nói gì, nửa phần do dự cũng không có, lặp đi lặp lại: “………..Để tôi rời khỏi đây.”
“Để tôi rời khỏi đây…………”
Trịnh Kỳ cảm thấy rất ngoài ý muốn, nhưng hắn ta dường như nghĩ đến chuyện thú vị gì sẽ xảy ra sau đó, sắc mặt hòa hoãn hơn.
Hứa Nguyên xác thực là rất hợp khẩu vị hắn ta, nhưng người muốn ngủ với hắn cũng có rất nhiều, cũng không cần nhất định phải là người này, hắn ta kiên trì như thế cũng chỉ bởi vì đây là người của Kiều Duật. Hắn không quen nhìn bộ dạng kia của Kiều Duật, lại không dám khiêu khích trước mặt y, hắn vốn dĩ muốn thông qua việc làm với Hứa Nguyên để ghê tởm Kiều Duật, nhưng hiển nhiên, Omega này lại chọn phương thức càng khiến hắn ta chán ghét hơn.
“Được thôi.” Trịnh Kỳ đứng dậy, hào phóng mở cửa, làm động tác “mời”, “Anh tôn trọng sự lựa chọn của em, hy vọng em sẽ không hối hận, bảo bối à.”
Sắc trời tối sầm lại, tầm mắt của cậu càng ngàu càng mơ hồi, Hứa Nguyên hầu như không nhìn rõ đường đi. Trong tay cậu vẫn nắm chặt con dao cầm hoa quả kia, đây là thứ duy nhất cậu có thể dựa vào, mặc dù có thể nó không có tác dụng gì nhiều.
Cậu không dám đi đường lớn, sợ sẽ đụng phải người khác, tin tức tố tản ra quá nhiều, dù có thế nào cậu cũng không thể ức chế được.
Thực tế, cậu đã rất lâu không trải qua kỳ động dục, và gần như đã quên mất nó sẽ mang lại cảm giác gì. Kiều Duật sợ cậu mang thai, ngại gặp phiền toái, chưa bao giờ giúp cậu vượt qua kì động dục, cậu cũng chỉ có thể dùng thuốc ức chế, dựa vào thuốc để duy trì quy luật sinh lý thuộc về Omega.
Phía trước là một con ngõ nhỏ, Hứa Nguyên dựa vào tường đi vào, khi đến chỗ sâu nhất, rốt cục cũng không kiên trì nổi nữa, nằm vật xuống đất. Cậu lấy di động ra, dùng chút sức lực cuối cùng gọi cho Kiều Duật.
Khoảnh khắc bấm số, cậu còn không biết đàu bên kia đã trả lời hay chưa, chỉ tận lực nói rõ ràng tên phòng triển lãm, tiếp theo chính là lặp lại theo bản năng: “Kiều Duật, Kiều Duật, Kiều Duật.”
Di động rơi xuống đất, màn hình lập tức đen đi. Hứa Nguyên cuộn tròn thân thể, cố gắng áp chế tiếng ên rỉ sắp bật ra, hậu huyệt lại không không chế được mà tràn ra dịch thủy.
Không biết qua bao lâu, có thể là nửa giờ, hoặc có thể chỉ là năm phút, cậu bị tiếng nói cách đó không xa kéo về được một tia ý thức.
“Cậu có ngửi thấy được mùi tin tức tố không? Thật là thơm quá đi.”
“Omega nào động dục vậy? Bây giờ là nửa đêm rồi.”
“Hình như là ở bên trong đó, vào xem đi. Nếu như lớn lên xinh đẹp thì chúng ta được hời rồi……..”
Bước chân ngày càng gần.
Hứa Nguyên lúc này lại bình tĩnh đến đáng sợ, cậu cầm con dao gọt hoa quả lên, mũi dao cách ngực rất gần.
Cậu nửa tỉnh nửa mê nghĩ, nếu họ đến gần, mình sẽ đâm vào nhỉ?
Có thể có hoặc cũng có thể là không.
Kỳ thật làm thì làm thôi, cậu cũng không quá coi trọng mấy chuyện này, nhưng lúc này, trong lòng đột nhiên nảy lên một ý tưởng, chết đi cũng tốt, chết rồi sẽ quên được hết tất cả.
Cậu nhắm mắt lại, mũi dau dừng ở vị trí trước ngực, như thể cậu đang thực sự suy xét về nó.
Chỉ là chưa kịp cân nhắc kết quả, con dao trên tay đã bị một người đột nhiên cướp đi. Quần áo rơi trên người, sau đó được ôm vào trong vòng tay quen thuộc.
“Kiều Duật……”
Cậu lẩm bẩm, nước mắt rốt cục ở khoảnh khắc này rơi xuống.