HỒNG HOANG THIÊN ĐẾ - Chương 34: 34 Đi Về Phương Nam
- Trang chủ
- Truyện tranh
- HỒNG HOANG THIÊN ĐẾ
- Chương 34: 34 Đi Về Phương Nam
Vũ Phàm và Tiếu Ngưng Nhi đi theo đội ngũ đệ tử của Đạo Tiên sơn môn xuôi về phía nam mất bảy ngày bảy đêm di chuyển liên tục bằng Phi Thuyền mới đến được quân doanh ở nơi đó.
Càng đi về phương Nam khí hậu càng trở nên nóng ẩm ban đầu Vũ Phàm có chút không quen nhưng sau một hai ngày hắn cũng dần thích ứng với khí hậu ở đây, nên tinh thần cũng thấy dễ chịu lại một chút.
Vũ Phàm đi đến trước mũi thuyền nhìn xuống phía bên dưới, làng mạc ở phụ cận chiến trường hầu như tan hoang xơ xác chỉ còn lác đác vài nhà là còn khói bếp, còn lại hình như đã chạy nạn đi nơi khác.
Tiếu Ngưng Nhi đứng sóng vai với Vũ Phàm, nàng nhìn khung cảnh phía dưới thở dài cảm thán.
Gió hiu hiu thổi, lay động đạo bào của hai người phiêu phù bay trong gió, cơn gió thoảng qua làm xoa dịu đi cái nóng gay gắt ở nơi đây làm con người ta cảm thấy dễ chịu một chút.
Vũ Phàm chắp hai tay ra sau lưng nhìn từng đám mây trôi lững lờ ở xung quanh, đôi mắt khẽ nheo lại, hắn nghĩ nghĩ ở thế giới này chỉ có đứng ở trên cao mới có thể đạt được tự do tự tại, dựa vào bút ký hắn cũng hiểu rõ một điều với tu vi Luyện Khí kỳ bát trọng thiên của mình hắn chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
Tiếu Ngưng Nhi đột nhiên nhỏ giọng nói.
– Sư huynh, nhìn bọn họ thật đáng thương a!
Vũ Phàm nhìn theo hướng nàng chỉ tay thấy một đám thường dân đang chật vật chạy nạn, trẻ em người già nheo nhóc ngồi trên một cái xe thồ, con ngựa gầy yếu cố gắng chậm rãi đi về phía trước trên con đường gập ghềnh.
Hắn im lặng không đáp lời nàng, chỉ xoay người rời đi làm cho Ngưng Nhi khó hiểu chạy theo sau lưng hắn.
– Sư huynh, chờ muội với!
Từ lúc lên Phi Thuyền đến bây giờ Ngưng Nhi luôn bám theo Vũ Phàm bởi vì ở trong tông môn nàng không tin tưởng ai ngoài hắn, hơn nữa nàng chán ghét những kẻ luôn bám theo nàng chỉ vì nhan sắc của nàng.
Vũ Phàm cước bộ chậm lại đôi chút, chờ nàng đến sóng vai đi cùng hắn, hai người trở vào bên trong lâu thuyền, ở đằng xa một số tên đệ tử to nhỏ nói với nhau.
– Ngươi nói xem có phải Ngưng Nhi sư tỷ phải lòng Vũ Phàm sư huynh rồi không?
– Hừ, nếu hắn dám Ngô Vũ Thiên sư huynh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn!
– Ta thấy sớm thôi Vũ Phàm sư huynh sẽ đánh bại Ngô Vũ Thiên sư huynh a!
Vũ Phàm mấy năm nay liên tục quật khởi dựa vào Sát Long Kiếm Kỹ và Huyễn Ảnh Kiếm Pháp đã thuận lợi đạt hạng đầu của Địa bảng làm cho chúng đệ tử ngoại môn kính sợ không thôi.
— QUẢNG CÁO —
Ba năm qua, Vũ Phàm từ một đệ tử ngoại môn thấp kém với danh hiệu rùa đen nhục nhã mà giờ đây đã trở thành nỗi khiếp sợ ở ngoại môn, ngay cả Đới Hạo Nhiên bây giờ cũng không dám tùy tiện trêu chọc Vũ Phàm dù cho có đại trưởng lão ngoại môn chống lưng.
Đới Hạo Nhiên liếc nhìn bóng lưng Vũ Phàm và Tiếu Ngưng Nhi khẽ nhếch miệng cười âm trầm, hắn cũng xoay người rời đi trở về gian phòng của hắn.
Xế chiều, cuối cùng bọn họ cũng đến nơi đóng quân của binh sĩ Chu Liệt Quốc và các tông môn chính phái, chỗ này chiếm cứ hẳn một khuôn viên rộng lớn hơn bốn trăm trượng vuông, lều bồng và tháp canh bố trí khắp nơi, tu sĩ ra ra vào vào liên tục.
Tư Sơn Hải dẫn đầu đám đệ tử đến một khu vực trống trải ở chính giữa quân doanh ra mắt thống lĩnh phụ trách ở nơi đây, Vũ Phàm đưa mắt quan sát bố trí ở nơi đây một lượt cẩn thận ghi nhớ trong đầu.
– Thống lĩnh, ta là Tư Sơn Hải trưởng lão nội môn của Đạo Tiên sơn môn dẫn theo đệ tử đến đây tòng quân theo chiếu chỉ của Hoàng đế bệ hạ!
Nam Tu Kiệt đưa mắt nhìn Tư Sơn Hải và đám đệ tử bên dưới, hắn khẽ nhíu mày, “cái đám tông môn này cái nào cũng vậy chỉ đưa đám đệ tử ngoại môn đến tòng quân, rõ ràng là không muốn xuất lực trợ giúp hoàng triều mà”, lão ngao ngán thở dài lên tiếng nói.
– Ta biết rồi, phiền đạo hữu đưa bọn họ đến bên kia đăng ký tòng quân.
Tư Sơn Hải chắp tay thi lễ với lão rồi dẫn đám người Vũ Phàm đi đăng ký thông tin cho đám đệ tử đang xếp hàng ở sau lưng.
Dựa theo thông tin của sư phụ hắn, Vũ Phàm biết được Nam Tu Kiệt là tu sĩ Kết Đan trung kỳ, thực lực cũng nằm trong hai mươi hạng đầu cảnh giới Kết Đan kỳ ở Chu Liệt Quốc, gia tộc của vị thống lĩnh này cũng không hề tầm thường cũng xem như là danh gia vọng tộc ở Chu Liệt Quốc cho nên ít có ai dám đắc tội hắn.
– Họ tên, vị trí ? – Tên binh sĩ phụ trách đăng ký thông tin cộc cằn lên tiếng.
– Vũ Phàm, nhất phẩm Luyện Đan Sư, hậu phương.
– A, thì ra là Luyện Đan Sư, thất lễ thất lễ.
– Tên này vội vàng khách khí nói với Vũ Phàm.
– Tiếu Ngưng Nhi, nhất phẩm Luyện Đan Sư, hậu phương, ta muốn làm cùng chỗ với Vũ sư huynh.
Tên binh sĩ nhíu mày ý nhị nhìn nàng và Vũ Phàm, “thì ra là một cặp đạo lữ a”, hắn tranh thủ lấy lòng hai người.
– Được, được, tại hạ sẽ cố gắng sắp xếp!
Vũ Phàm nhíu mày nhìn Tiếu Ngưng Nhi hắn có chút khó hiểu, chỉ thấy nàng cúi đầu xấu hổ, nàng không lên tiếng giải thích nên hắn cũng không tiện hỏi ở chỗ này.
— QUẢNG CÁO —
Sau khi đăng ký thông tin xong Vũ Phàm liền cất bước đi về doanh trướng được phân chia của mình, hắn nhíu mày khi thấy Tiếu Ngưng Nhi chạy theo sau hắn.
– Sao muội …!?
– Sư huynh chỗ này long ngư hỗn tạp, muội ở một mình có chút sợ nên là …
Hắn còn chưa nói hết câu, Tiếu Ngưng Nhi đã chen ngang, giọng nàng càng lúc càng nhỏ.
Vũ Phàm thở dài, bước vào bên trong doanh trướng, hắn lấy ra một ít đồ lỉnh kỉnh rồi ngăn đôi doanh trướng ra làm hai, một bên cho Tiếu Ngưng Nhi ở, bên còn lại để hắn ở, thấy hắn làm vậy Tiếu Ngưng Nhi nhỏ giọng vui vẻ nói.
– Đa tạ sư huynh!
“A! Sư huynh thật tốt!”, Tiếu Ngưng Nhi nghĩ nghĩ rồi nhanh chóng đi về phía của mình bắt đầu bày trí vật dụng.
Nàng cẩn thận mắc thêm một tấm rèm lụa ở chỗ nàng nằm sau đó bố trí một cái bồn tắm với la phong ngăn cách cẩn thận, bởi vì nàng là nữ nhân nên dù thế nào đi chăng nữa cũng cần tắm rửa sạch sẽ.
Làm xong xuôi, Ngưng Nhi nói vọng qua chỗ Vũ Phàm.
– Sư huynh, huynh có thể dẫn ta đi lấy nước được không?
– Chờ ta một lát!
Vũ Phàm đáp lại lời của nàng.
Tiếu Ngưng Nhi đứng ở một bên chăm chú nhìn Vũ Phàm bố trí mấy thứ khó hiểu ở khắp doanh trướng dường như là cảnh giới và cạm bẫy.
Vũ Phàm lấy ra một cái châm có tẩm độc tê liệt cài lên một cái nỏ nhỏ rồi giấu nó lên một góc của doanh trướng chĩa thẳng vào cửa ra vào, rồi chỉ dẫn Ngưng Nhi.
– Tuyệt đối phải đi theo lối này, muội đã nhớ rõ chưa?
Tiếu Ngưng Nhi khẽ gật đầu.
– Ân muội đã nhớ!
Làm xong xuôi hết thảy Vũ Phàm đưa cho Tiếu Ngưng Nhi một cái mạng che mặt, rồi mới dẫn nàng đi ra ngoài, đi đến con thác ở phụ cận mà hắn thấy lúc còn ở trên phi thuyền, chỗ này cách doanh trại cũng khá là xa.
— QUẢNG CÁO —
Đi được một lúc bọn họ mới đến được con thác, Vũ Phàm tùy tiện chọn một chỗ trống trải cách xa chỗ Ngưng Nhi đứng rồi cởi đạo bào ra nhảy xuống dưới nước.
Vũ Phàm lặn xuống tìm kiếm một lúc lâu hắn mới thấy một chỗ sâu hơn mười lăm mét, địa hình bên dưới cũng tương đối bằng phẳng, “chọn chỗ này vậy”, hắn chính là đang tìm kiếm một chỗ để có thể tiếp tục duy trì việc luyện tập nhục thân, Vũ Phàm ngoi đầu lên thì bất ngờ đụng phải Tiếu Ngưng Nhi làm nàng giật mình la lớn.
– A! Sư huynh …!huynh …
– Ta không cố ý! Đừng la lớn.
Vũ Phàm vội bịt miệng nàng lại, giọng lạnh tanh nói, thấy Tiếu Ngưng Nhi đã bình tĩnh lại hắn mới buông tay ra.
Vũ Phàm đi lên đầu ngọn thác dõi mắt nhìn xung quanh phía dưới một lượt ghi nhớ địa hình nơi đây và các lộ tuyến có thể rút lui an toàn nếu như có địch nhân tập kích, hắn đang nghĩ ngợi thì Tiếu Ngưng Nhi nói.
– Sư huynh, muội xong rồi!
Vũ Phàm tung mình đáp xuống phía dưới, dẫn nàng trở về quân doanh..