HÔN NHÂN NGỌT NGÀO ÔNG XÃ SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU - Chương 45
Chương 45:
Sau khi nuốt nước bọt, cô nhanh chóng nở một nụ cười khô khốc.
Cố Lâm Hàn đỡ trán, lại đột nhiên đứng dậy muốn rời đi.
Lúc này.
“Ồ, Hứa Khả đến.”
Hứa Khả đi vào, cô ta đã quen với hoàn cảnh có nhiều người ở đây, cô ta đi tới chỗ Cố Lâm Lịch, vẻ mặt ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng đột nhiên nhìn thấy Vu Tịch, sao có thể… ngồi trước mặt bà nội?
Cô ta dừng lại, sau đó nhìn thấy Cố Lâm Hàn.
“Lâm Hàn, anh đã về… sao cô Vu này lại…”
Vu Tịch quay lại nhìn thấy sắc mặt ngạc nhiên của Hứa Khả.
Cố Lâm Lịch ôm Hứa Khả: “Lâm Hàn có thể trở lại, vẫn là trông cậy vào Vu Tịch giúp đỡ, nếu không, rất khó bắt được cậu ta.”
Hứa Khả sững sờ nhìn Vu Tịch ở đằng kia.
Có vẻ như Vu Tịch và Cố Lâm Hàn có mối quan hệ rất tốt.
Trước đây hai người là kẻ thù của nhau, sao Cố Lâm Hàn có thể nghe theo lời của Vu Tịch?
Lúc này, Thư Nhã ở đằng kia nói: “Được rồi, mẹ, cũng đến lúc ăn cơm rồi.”
Thư Nhã nhìn Vu Tịch như vậy, chạm vào tay cô không muốn buông ra.
Con gái vẫn là tốt nhất, có con gái có thể trang điểm làm đẹp cho nó, nhất là một cô gái trắng nõn, dịu dàng như Vu Tịch, chỉ muốn trang điểm cho cô thôi.
Khi cả nhà đến ăn tối cùng nhau, Hứa Khả ở bên kia thấy Thư Nhã cười tủm tỉm nhìn Vu Tịch, âm thầm ghen tị.
Ngày nào cô ta cũng đến, sao không thấy bọn họ đối xử khách sáo với cô ta.
Thư Nhã vừa đi vừa nói.
“Cháu xem mấy người anh của nó, không ai bớt lo được. Hôm nay đều không ở, không có gia đình, thằng cả đi nước ngoài câu cá, thằng hai ở công ty không về nhà, thằng ba… Chuyện của Lâm Hàn cháu cũng biết rồi đấy, suốt ngày ở bên ngoài, hôm này thằng tư đi học thì không nói làm gì. Thằng năm thì cuối cùng cũng được ra ngoài chơi, ở nhà thì làm loạn, nhà bác chẳng lúc nào ăn cơm đông đủ cả nhà. Có con gái vẫn tốt hơn, ngoan ngoãn nghe lời, không giống như mấy thằng con trai không về nhà.”
Vu Tịch cười nói: “Sau này các anh ấy có thể đem con dâu về cho bác, sau đó sẽ có cháu gái rồi.”
“Ôi, thằng cả có vợ, mà ngày nào vợ nó cũng dính lấy nó, không chịu sinh cháu gái cho bác ôm, bắt đầu từ thằng hai thì không có hy vọng… haiz.” Vu Tịch nhìn bà nói mà lòng bồi hồi, bà ấy mong ngóng mấy đứa con nhanh chóng đưa con dâu về.
Phàn nàn đủ cách, cuối cùng cũng lên bàn.
Trong khi ăn cơm, người trong nhà vẫn hỏi Vu Tịch này nọ.
Mẹ của Cố Lâm Lịch ở đó, Lý Đồng gia đình cả, tất cả đều bắt đầu cười.
“Thư Nhã trông em vui chưa kìa, thích Tiểu Tịch như thế, thì dứt khoát để con bé làm con dâu của em là được rồi.”
Thư Nhã nghe vậy mặt mày càng hớn hở hơn.
Vu Tịch suýt nữa nôn ra.
Cố Lâm Hàn ở đó, cầm đôi đũa của mình.
“Đừng nói đùa.”
“Đừng nói đùa.”
Hai người đồng thanh.
Nói xong cùng nhau nhìn nhau.
Phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, lập tức trừng mắt với vẻ chán ghét.
Lý Đồng ở nhà cả cười to hơn, “Nhìn xem, ăn ý như vậy.”
“…”
Vu Tịch vội vàng cười khan: “Không phải, ý của cháu là, chúng cháu chỉ là bạn bè, không thể ở bên nhau, cháu, cháu không phải mẫu người mà anh ấy thích, ha ha.”
Cố Lâm Hàn cũng nói: “Được rồi, mọi người cứ thế này thì con sẽ không quay lại nữa. Loạn thành cái gì đâu.”