HÔN HOÀNG - Chương 27: NHÂN SINH NHƯ MỘT VỞ KỊCH, NHƯNG LẠI THÚ VỊ HƠN SO VỚI KỊCH
- Trang chủ
- Truyện tranh
- HÔN HOÀNG
- Chương 27: NHÂN SINH NHƯ MỘT VỞ KỊCH, NHƯNG LẠI THÚ VỊ HƠN SO VỚI KỊCH
Một màn điên cuồng trên mạng cũng có giới hạn.
Hot search liên quan đến Hoàng Nhất Diễn đều đã rớt sạch.
Có điều không có hot search thì đám chuyên bêu xấu người khác vẫn không chịu buông tha cô, tóm lại một câu, trận chiến cào phím trên mạng này trước mắt vẫn chưa thấy hồi kết.
Hoàng Nhất Diễn lựa chọn ra mắt thông qua hình thức livestream thì sớm cũng đoán được những tình huống phát sinh liên quan. Cô đăng nhập vào tài khoản Weibo, đăng một tấm ảnh chụp phong cảnh tươi đẹp, khắp nơi đều rực rỡ đến mức người ta chói mắt.
Chỉ một tấm ảnh đơn thuần như thế lại khiến cô bị “treo” lên mắng nhiếc lần nữa.
Mạng xã hội là chốn giang hồ thú vị mới mẻ, không thể quá để tâm nhưng cũng không thể không để tâm. Vì thế cô chọn biểu hiện thích hợp một chút cũng để thu hút sự chú ý của người khác.
Cô kéo vài cái ID vào danh sách đen của mình, lại càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ tinh thần chiến đấu hăng hái của bọn họ, khắp nơi đều chỉ trích cô thuỷ tinh tâm [1].
[1] thuật ngữ mạng, ý chỉ người tâm hồn mỏng manh yếu ớt, không chịu nổi thị phi đả kích
Hoàng Nhất Diễn tự truy cập vào tài khoản cá nhân xem một lượt, so với những lưu lượng khác mua hot search còn cao hơn cô rất nhiều.
Cô lại tự hỏi không biết còn có thể lợi dụng ai đây. Theo lý mà nói thì cô vẫn có xu hướng dựa vào Dịch Hạo Quân giúp đỡ. Dùng vừa có lời, lại không thiếu nợ tình cảm, vô cùng ung dung thoải mái. Chưa kể nếu không đẩy hắn vào chỗ nguy hiểm, khuấy cho đục nước thì cô không nuốt trôi cục tức này.
Vợ chồng đúng là chim liền cánh, không cần nói đến Hoàng Nhất Diễn, Ninh Hoả mấy ngày nay cũng bị đám người xấu theo đuôi nhiều đến nỗi muốn xây thành cái tổ rồi.
Trận cuồng phong của Giang Phi Bạch trong dư luận vừa dịu đi thì một vụ nổ khác lại ầm ầm kéo tới – Ninh Hoả mua nhẫn kim cương bị đào lên.
Một cô gái sau khi xem xong chương trình hẹn hò yêu đương thì lập tức chia sẻ lên vòng tròn bạn bè của mình về việc Ninh Hoả từng đến cửa hiệu của cô nàng đặt một chiếc nhẫn kim cương.
Những lời này nếu không có chứng cứ cụ thể thì cũng không khác gì mấy câu nói đạo lý của đám bạn cũ thời cấp Hai, cấp Ba trung học, có người tin cũng có người không. Nhưng cô gái này lại đăng kèm một bức ảnh chụp Ninh Hoả đang đi chọn nhẫn kim cương mới toang chứ.
Bài đăng không bao lâu thì dưới bình luận đã nháo nhào thắc mắc rốt cuộc hắn mua nhẫn kim cương tặng ai.
Cô gái biết lớn chuyện nên xoá luôn bài đăng trong vòng bạn bè.
Nhưng nào dễ như thế, tấm ảnh chụp kia đã được đám blogger chuyên bóc scandal của nghệ sĩ mang về, không ngừng phát tán, bung bét, loạn cào cào…
Hải Khách mấy ngày nay ngủ không ngon.
Nói trắng ra, hắn mất ngủ là vì đàn ông, đến chính hắn còn dám không tin. Nhưng không biết vì sao, trong đầu hắn liên tưởng đến chuyện trước đây của Ninh Hoả và Giang Phi Bạch, cảm thấy hai người này nhất định có mờ ám. Hải Khách lên mạng tìm thông tin về Giang Phi Bạch, mỗi lần đọc một tin, giống như có cơn gió lạnh thấu từ âm ti địa phủ thổi ngang đầu hắn, khiến mấy sợi tóc ban đầu phiêu tán, sau đó cuộn từng vòng biến thành một kiểu tóc mới.
Hải Khách không biết mối quan hệ thật sự giữa hai người này nên hắn chỉ có thể tưởng tượng ra vô số khả năng.
Ninh Hoả chỉ nói đó là anh em của hắn. Nhưng anh em bị kéo vào sóng gió chuyện đạo nhái, ngoại trừ chút bất ngờ ban đầu thì hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, giống như không liên quan gì đến mình.
Ninh Hoả không khác gì một củ hành tây. Hải Khách cố gắng cần mẫn bóc tách từng lớp, cuối cùng hai mắt cay xè đẫm lệ tuôn rơi nhưng vẫn không nhìn được trong cùng của hắn rốt cuộc là gì.
Mùa đông năm đó khi mới quen biết Ninh Hoả, Hải Khách từng hỏi hắn một câu, “Có bạn gái chưa?”
Ninh Hoả chỉ đáp gọn lỏn: “Chia tay rồi”.
“Tôi cũng đoán vậy”. Bộ dạng đàn ông lôi thôi lếch thếch như hắn lúc ấy thì 100% là độc thân.
Sau đó Ninh Hoả lại có quan hệ mờ ám với một đống phụ nữ nhưng bao giờ dính vào nợ đào hoa.
Hải Khách cũng lo sợ lắm, hắn vẫn nhiều lần hỏi thăm nhưng không có thu hoạch gì mới. Không ngờ bây giờ lại lòi ra một cái nhẫn kim cương, mắt hắn dại đi như đần độn. Loại chuyện thế này nếu bị đào lên trước khi tham gia chương trình thì cùng lắm chỉ là một hồi bàn tán rồi sẽ lẳng lặng lướt qua. Nhưng nếu ở hiện tại thì chính là vi phạm hợp đồng.
Hải Khách bùng nổ, hắn một bên không ngừng thảo luận đối sách khả quan nhất với bộ phận quan hệ công chúng, một bên lập tức ra lệnh Ninh Hoả phải phắn đến văn phòng ngay cho hắn.
Lúc nhận được tin Ninh Hoả đang ngồi ở một quán cà phê trong Bối Dư, chưa đầy 2 phút đã đến văn phòng. Hắn cầm một quyển truyện tranh đi vào, thảnh thơi thư thái như thường lệ. “Chuyện gì?”
Hải Khách đang tựa lưng vào ghế, nháy mắt đổ người về trước, “Lên mạng chưa?” Trước mặt Ninh Hoả, Hải Khách dù hung hăng cỡ nào cũng cảm thấy yếu thế hơn. Hắn cố gắng đè thấp giọng, thể hiện sự tức giận phẫn nộ chưa bao giờ có.
“Chưa xem”. Ninh Hoả giơ quyển truyện tranh lên trước mặt, “Cả ngày nay chỉ đọc thứ này”.
“Mua nhẫn cưới à?” Hải Khách vào thẳng vấn đề.
“Nhẫn cưới gì?” Ninh Hoả tuỳ tiện kéo một cái ghế gần đó ngồi xuống, trên mặt không chút hoảng sợ.
Hải Khách ném di động qua cho hắn, “Tự xem đi”.
Ninh Hoả nhận lấy, có chút sững người, “Nhẫn này là…”
“Thật là của cậu?”
Ninh Hoả trả lại di động cho Hải Khách, “Nửa tháng trước nhất thời xúc động nên đặt một chiếc. Có điều đến nay không tìm được người thích hợp đeo vào nên tạm thời còn gửi trong cửa hàng”.
“Không tìm được người?” Hải Khách chỉ quan tâm đến điểm này.
“Ừ. Biên lai mua nhẫn vẫn còn đó”. Ninh Hoả cẩn thận một chút rồi nói: “Nếu không phải anh nói tôi cũng quên mất”.
“Ôi là trời cậu đấy, nhất định, nhất định phải chặt đứt quan hệ với đám phụ nữ kia đi! Ông nội của con à, con cầu xin ông! Chúng ta dù có chết đi sống lại cũng không đền nổi tiền bồi thường hợp đồng đâu”. Vừa nói Hải Khách làm bộ như muốn quỳ xuống dập đầu ba cái van nài hắn.
“Ừm”. Ninh Hoả cũng không để tâm, chỉ hờ hững đáp một tiếng.
Hải Khách đã có kế hoạch đối phó với bên ngoài.
Cô gái tung tin ban đầu, cũng là nữ nhân viên của cửa hàng đã chủ động lên tiếng đính chính, “Ninh Hoả chỉ đặt làm nhẫn kim cương chứ không có nhận”. Không những thế cô ta còn nửa đùa nửa thật nói thêm một câu, “Tôi đoán là sau chương trình này thì cậu ấy sẽ tặng nó cho nữ khách mời mình thích đấy”.
Ngay sau đó tài khoản của chương trình cũng đăng bài giải thích rõ ràng, những khách mời tham gia đều độc thân.
Trải qua một hồi đảo lộn, những tiếng kêu “chồng ơi” càng thêm hưng phấn.
Một số người bán tín bán nghi, cho rằng đây là cố tình tung tin đồn để nổi tiếng.
Hoàng Nhất Diễn thì không nghĩ thế, vì cô đã nhận được tin nhắn WeChat của Ninh Hoả, lần này xác thực hắn không hề đùa giỡn: “Tôi không thể không ly hôn”.
Đây là chuyện tốt, cô thấp giọng nói với chính mình.
Một ngày trước khi “giai đoạn hạ nhiệt ly hôn” kết thúc, Hoàng Nhất Diễn đã nhắn tin cho Ninh Hoả. Cô không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, “Đến lúc làm chuyện chính rồi”.
Ninh Hoả: “Hôm qua mệt quá, tôi muốn nghỉ ngơi”.
“Vậy đưa giấy chứng hôn, em làm thay giúp anh”. Thủ tục ly hôn ở trấn Ô Sơn rất thoáng, chỉ cần lần đầu tiên cả hai người cùng đến trình đơn xin đăng ký, sau khi ký tên tại chỗ, đợi “giai đoạn hạ nhiệt ly hôn” qua đi thì có thể uỷ thác người làm thay những chuyện còn lại cũng được. Đúng là vì dân phục vụ mà.
“Tôi thật sự muốn nghỉ ngơi”.
Hắn vừa kết thúc hai ngày ghi hình liên tiếp, cô cũng mềm lòng. “Vậy khi nào đi được?”
“Ngày mai”.
Hoàng Nhất Diễn nhìn thật lâu vào hai chữ này, “Được”.
Đây là kết quả tốt nhất mà cô luôn mong muốn, nhưng khi thật sự đi đến bước này, cô lại không nén được cảm giác cô đơn từ tận đáy lòng. Nuôi con mèo con chó cũng có tình cảm mà, huống chi hắn lại là một con cún to xác biến thành hình người chứ.
Nhưng nỗi sầu cảm của Hoàng Nhất Diễn không kéo dài quá lâu, vì Ninh Hoả lại bổ sung một câu: “Ly hôn thì có thể nhưng chúng ta vẫn chưa xong đâu”.
Ly hôn, nhất định phải ly hôn, ai thèm quản xem hắn có xong hay chưa xong chứ. Ngày mai là có thể đến trấn Ô Sơn ly hôn rồi.
——
Nhân sinh như một vở kịch, nhưng lại thú vị hơn so với kịch.
Người đến trấn Ô Sơn giải quyết thủ tục ly hôn, là Ninh Hoả, chứ không phải Hoàng Nhất Diễn.
Hôm đó cô dậy từ sớm, còn chưa chuẩn bị gì đã phát một giọng nói gửi qua WeChat cho hắn: “Dậy mau! Đi ly hôn”.
Cô bỗng có cảm giác, nếu không phải vì ba chữ cuối cùng kia thì những lời mình vừa thốt ra không khác gì cô vợ bất mãn khi nhìn thấy ông chồng ngủ lười trên giường, tức giận liền đá mấy cái.
Đây là một lời nói mang theo hương vị của củi gạo dầu muối hằng ngày, vô cùng bình dị. Đáng tiếc là trong một năm hắn chung sống cùng cô, những lúc ở cạnh nhau lại ít đến đáng thương. Thời gian ít ỏi, lại phần nhiều bị những cuộc ân ái ướŧ áŧ chiếm đóng.
Khoảng hai mươi mấy phút trôi qua, Ninh Hoả mới đáp lại một tiếng: “Ừm”.
Cô biết hắn chỉ nói cho có lệ chứ thật ra vẫn chưa tỉnh ngủ. Nếu lúc này hai người nằm trên giường cùng nhau, hắn nhất định sẽ ôm chầm lấy cô, hai mắt nhắm chặt vùi đầu vào cổ cô cọ qua cọ lại.
Những mảnh ký ức vụn vặt không đáng nhớ, nhưng mấy ngày qua lại thường xuyên xuất hiện. Có lẽ khi con người ta đi đến bước cuối cùng, mới có thể quay đầu nhìn lại những dấu chân mình để lại trên đường. Nhưng rồi cuối cùng vẫn phải bước tiếp thôi.
Hoàng Nhất Diễn lại hét vào điện thoại, “Mau ly hôn!”
Hắn trả lời một chữ: “Ừm”.
Chứng tỏ hắn tỉnh rồi.
Cô bảo hắn lái xe đến Hoa Viên Kim Biên đón mình. Chắc hơn mấy trăm năm nay hắn chưa bao giờ lái xe ra khỏi nhà, cô lại hỏi: “Anh lái xe được không vậy?”
Ninh Hoả: “Ừ”.
“Được không?”
“Ừ”.
Hoàng Nhất Diễn: “Nhớ mang giấy tờ đầy đủ”.
“Ừ”.
Giấy chứng nhận kết hôn của cô dù để lại Vĩnh Hồ Sơn Trang, nhưng cô vẫn nhớ rõ tấm ảnh cưới chụp trong đó.
Ninh Hoả đã lừa cô, nói tay ghi-ta cô yêu thích thăng hạng trên bảng xếp hạng thế giới. Thật ra ông ta không có lên hạng, mà ngược lại có chút thụt lùi, nhưng có điều, khi nhớ lại giây phút đó cô vẫn như cũ cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.
Lưu Vĩnh Nham thích những người đánh ghi-ta thần tốc, nhưng cô lại chú trọng âm sắc cùng tiết tấu trong lúc chơi. Hắn luôn nghĩ rằng nguyên nhân cô rời khỏi Sơn Thạch là vì bất đồng trong âm nhạc của hai người.
Nhưng mà hắn không biết, âm nhạc dù có đồng điệu hay không thì đến tận bây giờ cô cũng chưa bao giờ chú trọng.
Giống như Ninh Hoả vậy, đến cả việc phân biệt mấy nốt đơn giản như C trưởng hay D thứ hắn cũng không biết một chút gì, nhưng hắn vẫn tôn trọng sở thích của cô, dành cho cô sự tự do tuyệt đối với âm nhạc. Từ trước đến nay cô vốn bất kham, không chịu được bất kỳ sự quản thúc nào, nếu như có kẻ cả ngày cứ ở trước mặt cô khoa tay múa chân, cô sẽ càng thêm chán ghét.
Ninh Hoả biết rõ lúc nào nên ân cần quan tâm, lúc nào nên trả cô về bay lượn dưới bầu trời tự do. Nếu như cô đã không thích, ngoại trừ chuyện giường chiếu, những thứ khác hắn đều sảng khoái chấp nhận yêu cầu của cô.
Không lâu sau khi kết hôn, có một khoảng thời gian Hoàng Nhất Diễn không làm bất cứ việc gì, nói dễ nghe thì cô muốn đi ngao du tứ hải, thật ra cô chỉ muốn quay trở lại những nơi từng có dấu chân của cô và Lưu Vĩnh Nham.
Ninh Hoả mua một chiếc xe, nói là trong nhà dù sao cũng nên có một phương tiện, muốn đi đây đi đó cũng dễ hơn. Nhưng hắn rất lười, cũng không thích lái xe, mỗi khi ra ngoài đều đặt xe hoặc bắt taxi. Xe này, nói đúng hơn là chỉ có cô dùng. Có điều hắn không nói, cô cũng không hỏi.
Cô lái xe đến những thành phố lân cận chơi, nhưng không đưa hắn theo cùng. Sau này khi cô bắt đầu công việc dịch vụ lái xe trực tuyến cũng không nói với hắn.
Hoàng Nhất Diễn tự kiểm điểm, có phải chính mình nhiều lúc cũng không xem trọng sự hiện diện của hắn không.
Khoảng hơn 40 phút sau, Ninh Hoả chậm chạp gửi ghi âm trên WeChat cho cô: “Đến rồi”.
Hoàng Nhất Diễn kiểm tra lại giấy tờ tuỳ thân một lần nữa mới đổi giày ra ngoài.
Cô vặn núm khoá cửa.
Mở không được.
Trong đầu cô bỗng nảy ra một suy nghĩ, lập tức rút chìa khoá tra vào.
Khoá cửa vẫn không nhúc nhích.
Cô đập đập ván cửa.
Trước kia cái cửa này như chỉ sợ người khác không nhớ đến sự tồn tại của nó, lúc nào cũng cót két cót két kêu inh ỏi, nhưng giờ phút này nó lại yên lặng không tiếng động, như thời gian đều bị đóng băng hết vậy. Không những thế, ván cửa mỏng manh không biết vì sao lúc này nặng như đổ chì, làm thế nào cũng không động đậy.
Hoàng Nhất Diễn tức giận đá một cước. Như đoán ra được gì đó, cô liền cầm lấy di động. Dưới tình huống cấp bách, cô chỉ đành gọi cho Ninh Hoả.
Ninh Hoả nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, liền tắt đi.
Hoàng Nhất Diễn: “…” Lúc này cô mới nhớ đến một chuyện, hình như lúc cô đổi số điện thoại không báo với hắn thì phải. Cô liền gọi video call trên WeChat cho hắn.
Hắn nhận máy, trên miệng còn ngậm một cái bánh dorayaki, lúng búng hỏi: “Xuống rồi hả?”
“Em không ra được”. Hoàng Nhất Diễn lại đập mấy cái lên cửa, “Anh lên đây xem thử là cửa bị khoá ngoài hay bị chặn vậy?”
Ninh Hoả đỗ xe gần đó, lên lầu.
Chỉ thấy trên ổ khoá ngoài của phòng 503 có một lớp keo bắn silicone, chỗ khe cửa cũng bị dính đầy keo dán cao su, quấn thành một hình chữ nhật lớn bao quanh cửa. Thoạt nhìn, ván cửa gỗ lâu năm sau lớp keo dính bên ngoài giống như càng chắc chắn hơn, không gì có thể lay chuyển được.
Ninh Hoả gõ gõ cửa, “Nghe thấy không?”
“Nghe được rồi”. Hoàng Nhất Diễn áp sát đầu vào ván cửa, “Khoá cửa bị đổ keo à?”
Hắn ngước mắt nhìn, lớp keo dính ở góc cửa trượt dài hơn 20 cm kéo đến tận chân cửa, vài giọt còn rơi vãi trên đất. “Không những ổ khoá mà khe cửa cũng bị đổ keo hết rồi”.
“…” Hoàng Nhất Diễn luôn cho rằng, địa chỉ phòng trọ riêng của cô vốn giữ rất kín, đám săm xoi kia dù có đào bới thế nào cũng không tìm ra. Nhưng giờ nghe thấy hành vi mang tính trả thù ác liệt như vậy, nhất thời cô không nghĩ được còn ai có thể làm trừ đám xấu xa đó.
Biết rõ tình hình, cô lấy lại bình tĩnh, “Chắc phải gọi người gỡ toàn bộ cửa xuống”.
“Để tôi báo 119 đến”. Ninh Hoả cũng rất trấn tĩnh.
“Thôi đi, để em báo”. Âm thanh thản nhiên của Hoàng Nhất Diễn vang lên sau cánh cửa, “Anh đến chỗ lầu một, ra ngoài ban công, em sẽ ném túi giấy tờ cho anh, phiền anh đến trấn Ô Sơn trước một chuyến làm xong thủ tục ly hôn”.
“Ừ”. Đây là vợ hắn, bất kể lúc nào ở đâu, dù trời có sắp sập xuống cô vẫn luôn giữ thái độ bình tĩnh như thế, không gì có thể ảnh hưởng đến mình. “Nhưng mà chúng ta vẫn chưa xong đâu”.
“Từ đây đến trấn Ô Sơn cũng mất mấy giờ, anh mau đi đi cho kịp”. Giờ đây chỉ khi nhắc đến chuyện ly hôn của hai người mới giúp cô tránh né được đề tài mà hắn canh cánh. Tình cảm vốn là thứ nguy hiểm uy hiếp cô.
Ninh Hoả xoay người, hơi mỉa mai nói: “Tôi đi đây”.
——
Nhân viên cứu hộ phải dùng cưa điện cắt toàn bộ khung sườn mới có thể tháo rời cửa gỗ xuống.
Nhà ở không có cửa khiến người dân lên lầu xuống lầu đều không hẹn mà cùng nhìn vào đánh giá cô. Một người đàn ông độc thân thuê phòng cách vách nhà cô còn nhủ thầm: “Đây là phòng của phụ nữ à, cũng không ngạc nhiên lắm”.
Hoàng Nhất Diễn phóng ánh mắt như dao của mình về phía hắn.
Hắn lạnh run người, ba chân bốn cẳng chạy mất.
Cô báo cảnh sát, sau khi làm xong thủ tục cho lời khai, nhà vẫn như cũ không có cửa. Cô thu dọn mấy thứ đồ dùng đơn giản bỏ vào hành lý, gọi cửa hàng kim khí dưới lầu đến hàn vài thanh kim loại chắn trước cửa, ngăn người lạ có ý đồ xâm phạm.
Vì thế mà chính bản thân cô cũng không ra vào được. Giấy tờ tuỳ thân của cô vẫn nằm trong tay Ninh Hoả, không thể thuê khách sạn, chỉ đành quay về Vĩnh Hồ Sơn Trang.
Chuyến đi của Ninh Hoả đến trấn Ô Sơn mãi đến hơn 10 giờ khuya mới trở lại.
Hoàng Nhất Diễn vừa tắm rửa xong, đang sấy tóc. Tóc dài rất nhanh, thoáng chốc đã đến ngang vai, cô lại nghĩ phải dành chút thời gian đi cắt ngắn thôi. Vừa nghe tiếng mở cửa, cô đặt máy sấy lên bàn rồi bước vội ra ngoài, “Về rồi à”.
“Em ở đây?” Ninh Hoả cởi mũ cùng khẩu trang xuống.
Cô khoanh tay trước ngực, “Ừm, chỗ em không ở được, ngày mai đi mua cửa mới”.
“Ừ, tìm được thủ phạm chưa?”
“Không có. Tiểu khu cũ, chỉ có hai camera giám sát ở hai góc đối diện, toà nhà số 8 không lắp đặt”.
Ninh Hoả thả chìa khoá xe lên bàn, hơi hạ giọng, “Anh hỏi em, thật không cần anh giúp sao?” Nếu hắn tự ý nhúng tay quá sâu, tính tình cô cứng rắn ương bướng chắc chắn không chấp nhận được. Nếu khoanh tay đứng một bên nhìn vào thì hắn lại không đành lòng. Lúc tiến thoái lưỡng nan, hắn cân nhắc muốn thăm dò ý của cô.
“Phải”. Thiếu chút nữa cô đã buộc miệng trêu hắn, so với cô thì đám theo chân hắn còn nhiều hơn, cô cũng không định để hắn giải quyết giúp mình.
“Em có kế hoạch của mình rồi à?”
“Phải”.
“Ừ”. Một chữ này không khác gì câu thần chú của hắn, hôm nay hình như hắn nói hơi nhiều thì phải.
“Anh cứ sống thật tốt cuộc sống của mình đã là đại ân đại đức với em rồi”. Hoàng Nhất Diễn đột nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào, hắn không còn gọi cô là vợ nữa.
Ninh Hoả lôi ra một túi to, ném hai quyển sổ màu đỏ sậm lên bàn trà. “Đổi thành một cái màu đỏ lớn hơn”. Hắn nói xong thì hơi cười cười, nhưng mặt mày lại giống như đáy hồ bị phong ấn ngàn năm.
Một lớp màu bạc in trền nền giấy đỏ, đề: Giấy chứng nhận ly hôn.
Tình huống này khác biệt một trăm bảy mươi chín độ so với tưởng tượng trước đây của cô. Còn lại một độ kia là vì cô biết trước mình sẽ ly hôn. Nhưng cả quá trình thì lại vượt xa tầm với của cô.
“Ừm”. Hoàng Nhất Diễn càng không ngờ là lúc hắn nói chuyện khiến cô có cảm giác bản thân đang ăn phải thạch táo đông lạnh vào ngày đầu đông.
Cô trước nay yêu hận vô cùng oanh liệt, có thể vì tình yêu mà bất chấp như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng khi hết yêu thì cũng thẳng tay cắt bỏ chiếc áo cưới mà mình từng trân quý.
Lưu Vĩnh Nham từng hỏi cô: “Vì sao không chừa đường cứu vãn?”
Cô hỏi lại hắn, “Vì sao phải có đường cứu vãn?”
Sau khi trải qua một đoạn tình yêu quét đi toàn bộ mọi thứ của mình, giờ đây cô đành phải mặc thêm một lớp lại một lớp áo giáp nặng nề để bảo vệ bản thân.
Giống như một chiến binh bại trân, vừa thổi còi chiến đấu, lại vừa giơ tay vẫy cờ trắng đầu hàng.
— HẾT CHƯƠNG 27 —