HỖN ĐỘN ĐẠI CHÚA TỂ - Chương 41: 41 Phong Sát Và Cưỡng Chế!
- Trang chủ
- Truyện tranh
- HỖN ĐỘN ĐẠI CHÚA TỂ
- Chương 41: 41 Phong Sát Và Cưỡng Chế!
Nhóm người bọn họ định tiến vào thì liền cảnh giác, lúc này một tên vẻ ngoài có vẻ thư sinh đi tới cùng với hắn còn có một nhóm người, tên lúc nảy nghênh ngang đi tới trước mặt bọn hắn lên tiếng nói:
– Ở đây không có phần của các ngươi, tốt nhất hãy cút khỏi đây! Nếu không thì đừng trách.
– Đúng vậy! Mau cút đi.
Bọn chúng liền hùa theo hò hét, Lý Sơn tức giận:” Các ngươi nghỉ các ngươi là ai hả ?”
Tên ban đầu lên tiếng cười phá lên liền nói:” Chỉ là một tông môn nhị đẳng nhỏ nhoi, mà phách lối trước bổn công tử, nói cho bọn ngươi nghe, ta đây là thiếu chủ Phong Lôi Các tại Tây Huyền Vực, La Đằng! “
Cả bốn người kinh ngạc :” Phong Lôi Các, Tam đẳng thế lực”
Một kẻ khác cũng cười lên nói:” Còn ta, nội môn đệ tử của Thanh Long Môn, của Đông Huyền Châu, Nguỵ Chân “
…
Tất cả bọn họ lần lượt giới thiệu sơ qua thân thế mình nào là tông môn tam đẳng, gia tộc tam đẳng thế lực các kiểu, lúc này cả bọn đều cảm giác rất áp bức,mỗi cái thế lực ở đây chỉ cần một cái nhấc tay nhấc chân cũng là Thanh Vân Môn, chao đảo.
Lúc này Nhậm Doanh Doanh thân là người dẫn đầu không nghỉ sẽ gặp tình huống này, nhưng nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân đằng sau, Lâm Thần lạnh lùng nhìn tất cả bọn hắn tính ra dạy dỗ bọn chúng thì bị Mộ Linh San ngăn lại đồng thời một tiếng nói vang lên:
– Ta nghĩ Thanh Vân Môn nên rời khỏi đây, đây không phải là nơi các người nhảy nhót!
Tất cả đều chú mục đến giọng nói phát ra, một tên trong số bọn họ nhận ra hắn là ai liền hô lên:” Là Tư Đồ Cuồng, của Tư Đồ thế gia, một trong bảy thế gia đứng đầu tại Ngũ Huyền Châu!”
Lâm Thần liền nhìn hắn nói:” Tư Đồ thế gia thì sao, các ngươi đông người thì sao, các ngươi vẫn chưa quên giáo huấn lúc nảy à “
Tư Đồ Cuồng tức giận :” Ngươi…”
Bỗng lúc này, một tiếng nữa lại vang lên chính là Vương Thi Thi, nàng tình cờ đi tới thấy tình huống trước mắt liền nói:” Ta nghỉ công tử không nên làm như vậy, công tử có thể bắt nhốt thậm chí giết bọn ta, nhưng sau đó thì sao, cả Ngũ Huyền Châu này chắc sẽ không để công tử …!Và Thanh Vân Môn chắc sẽ bị xoá sổ! “
Lâm Thần gằn giọng nhìn Vương Thi Thi :” Ngươi đây là uy hiếp ta!?”
Lúc này, Tống Thanh Thư đi tới cắt ngang thay Vương Thi Thi trả lời:” Đây không phải là uy hiếp, mà là nhắc nhở và cũng đồng thời là mệnh lệnh! “
Lâm Thần nhìn hắn cùng tất cả mọi người ở đây khẽ nhếch miệng cười tay vận chuyển kình lực chuẩn bị ra tay thì bị Nhậm Doanh Doanh nắm tay giữ chặn lại :” Không được động thủ?!”
Lâm Thần trợn mắt gằng giọng nói:” Buông tay ra…!”
Lý Sơn cảm giác bất ổn liền chạy tới ôm chặt lấy Lâm Thần nói:” Không được đâu, Lâm Thần, ngươi bình tĩnh chút đi!”
Nhậm Doanh Doanh buông tay hắn ra liền hít một hơi liền đi tới trước nói:” Nơi đây là Sa Mạc Thần Cung, mọi thứ nơi đây đều của chung, các hạ làm vậy không thấy quá đáng sao ?”
Mộ Linh San chen thêm vào:” Đúng vậy! Các ngươi ỷ mạnh hiếp yếu sao !”
Cả đám cười phá lên, Tống Thanh Thư nhìn cái rồi hắn vứt ra ba quyển sách rồi nói:” Đây là ba quyển Địa giai hạ phẩm công pháp, xem như là thu hoạch của các ngươi, nhận lấy rồi khỏi đây đi !”
Cả đám liền cười phá lên, lúc này Lâm Thần vô cùng tức giận, đây là sỉ nhục, lần đầu tiên trong đời sau khi trọng sinh hắn bị sỉ nhục một cách trắng trợn như vậy.
Lý Sơn đồng dạng không nhịn được chỉ cần Lâm Thần ra tay hắn nhất định sẽ làm theo, nhưng giờ hắn không nghỉ nhiều trực tiếp muốn xông lên nhưng Nhậm Doanh Doanh hét lên cản lại:” Các hạ đừng quá đáng!”
Lúc này, một thanh niên xuất hiện:” Đủ rồi, các ngươi nên nhận thức được các ngươi đang ở đâu, bọn ta không tính toán chuyện lúc nảy thì cảm tạ đi, còn không biết tốt xấu.
Cút! “
Tống Thanh Thư nhìn qua liền mĩm cười:” Thì ra Dương Quang huynh, hạnh ngộ!”
” Cái gì là Dương Quang, của Lăng Tiêu Điện, xem ra lần này Thanh Vân Môn xem như xong!” Cả đám bắt đầu xì xào bàn tán.
” Bản thiếu gia cũng đồng ý cách nghỉ của hai vị huynh trưởng này, Thanh Vân Môn nên đi thì hơn” Một thanh niên áo trắng vẻ thư sinh từ đâu xuất hiện.
” Aa, hắn là Tây Môn thiếu chủ Tây Môn Khánh, cũng là một trong thất đại thế gia, đứng thứ hai chỉ sau Đông Phương thế gia tại Trung Châu” bọn người liền hô lên, đồng thời cũng hò hét ” Rời đi! Rời đi…”
Mộ Linh San thấy vậy hoảng loạn bắt đầu trùng bước từ từ nhìn qua Nhậm Doanh Doanh, Diệp Thanh Tuyền lúc này đã bị uy thế làm cho sợ hãi.
Nhậm Doanh Doanh nhìn uy thế xung quanh, thậm tới cả Lăng Tiêu Điện cũng đã lên tiếng, hai đại cự đầu của Ngũ Huyền Châu đã vậy nàng nhắm mắt mà lòng không cam tâm cắn răng mà ra lệnh :” Thanh Vân Môn đệ tử nghe lệnh, Rút lui! “
Nghe vậy, Lâm Thần tức giận quay qua nhìn Nhậm Doanh Doanh hét:” Ngươi nói gì hả?”
Nhậm Doanh Doanh cúi mặt quay qua hét lớn :” Lý Sơn, Mộ Linh San cùng Diệp Thanh Tuyền cản Lâm Thần lại, bóp nát ngọc bài, rút lui!”
Thấy vậy, cả đám Mộ Linh San cùng Lý Sơn nhìn nhau bất đắc dĩ giữ chặt tay chân Lâm Thần lại không cho hắn hành động thiếu suy nghĩ,Diệp Thanh Tuyền mặt sợ hãi lấy ngọc giản tay run run, Nhậm Doanh Doanh quay đầu nước mắt nàng cũng rơi nhẹ, tay nắm chặt ngọc bài mà bóp nát, một luồng sáng xuất hiện bao trùm tất cả, trước khi biến mất hoàn toàn, Lâm Thần gằng giọng hét to:” Hôm nay Lâm Thần ta thụ giáo, ngày sau sẽ tới tận cửa đáp lễ! “