HỖN ĐỘN ĐẠI CHÚA TỂ - Chương 39: 39 Tạm Biệt Mộng Thiên Nguyệt!
- Trang chủ
- Truyện tranh
- HỖN ĐỘN ĐẠI CHÚA TỂ
- Chương 39: 39 Tạm Biệt Mộng Thiên Nguyệt!
Lâm Thần gật đầu nói:” Cái này Phượng Nguyệt Giới, tuy không hoàn chỉnh nhưng tạm thời nó được xem là lục phẩm bảo khí, bên trong có dung nhập Tụ Linh Trận giúp tăng tốc độ tu luyện gấp năm lần, đồng thời bên trong còn uẩn chứa Thiên Địa Thần Văn, co thể bạo phát sức mạnh gấp ba lần trong một khoảng thời gian ngắn! Nàng hãy nhỏ máu nhận chủ đi, ta dùng phương pháp đặc biệt sau khi nhỏ máu nhận chủ ngoài nàng ra không ai có thể kích phát công dụng thực sự của nó!”
Mộng Thiên Nguyệt gật đầu liền trích máu nhỏ lên chiếc nhẫn, nó liền hấp thụ giọt máu mà cô nhỏ lên, liền cô cảm nhận sự liên kết với chiếc nhẫn này, cô nàng liền mang nó liền cảm thấy rất thoải mái, Lâm Thần còn nói thêm nó có khả ẩn hiện theo ý nghĩa, đồng thời trong một khoảng cách nhất định Long Phượng hai nhẫn có thể cảm nhận được nhau, nàng nhìn hắn một lúc nhưng nghĩ cái gì đó miệng vẽ lên một vòng cung cười.
Sau đó hắn đứng dậy đi về cây Hoả Đức Thần Thụ, trên cây có tổng cộng sáu quả, hắn mang bốn quả chia chi nàng, còn mình chỉ xin hai quả, Hoả Đức Thần Quả tuy bất phàm như đối với bây giờ không co tác dụng gì nhiều, nhưng nếu thu thập bốn thần quả trong ngũ hành có thể luyện ra, Ngũ Hành Đoán Thể Đan, siêu việt phàm trừu cửu phẩm, chạm tới Thần Đan cấp bậc.
Còn Hoả Đức Thần Thụ hắn thật muốn đem nó đi nhưng không thể nếu rời đi nơi này quá lâu nó sẽ khô héo và dần trở thành cây cối bình thường nên dứt khoát hắn để lại, sau này có dịp trở lại hắn sẽ đem cây này đi, vì vậy hắn liền lén đặt một ấn kí hồn lực bản thân lên thân cây đánh dấu.
Lâm Thần cùng Mộng Thiên Nguyệt cả hai theo lối dòng chảy dung nham mà tìm lối ra khỏi nơi này, quả nhiên không ngoài dự đoán, cả hai nhanh chóng tìm được lối ra, đứng trước cửa hang động, Lâm Thần nói: ” Tiếp theo nàng dự tính tiếp theo là gì , cùng ta thám hiểm một chỗ chứ ?”
Mộng Thiên Nguyệt lắc đầu từ chối: ” Không, bây giờ ta phải lập tức quay về bế quan, chuyến đi này đối với ta là đủ, à ngươi hãy thu nhận thứ này đi…!”
Nói đoạn, Mộng Thiên Nguyệt đem túi trữ vật mình đổ ra một ít linh thạch nhưng chỉ là hạ phẩm ước chừng hơn 100 viên, cùng một ít dược liệu mà nàng thu thập trong di tích và một túi tiền bên trong hơn 30 đồng bạch kim.
Lâm Thần từ chối nhưng Mộng Thiên Nguyệt chỉ nói vài ba câu, văn liền miễn cưỡng thu vào, cô nàng mĩm cười từ trong túi lấy ra một tấm phù màu đen niệm chú, liền hoá thành một thanh kiếm ánh sáng lơ lửng trên không, cô nàng nhảy lên thanh kiếm, nhìn Lâm Thần nói:” Ta ở Trung Châu Huyền Vực đợi ngươi, hi vọng đừng quá lâu” rồi nàng niệm chú phi kiếm liền lao đi, không chờ cho Lâm Thần trả lời.
Lâm Thần liền hét to:” Yên tâm, ước hẹn ta sẽ nhớ kĩ, vĩnh viễn không quên!”
Mộng Thiên Nguyệt mĩm cười kéo khăn đội nón của áo khoác lên rồi vút bay đi.
Lâm Thần nhìn theo bóng nàng dần khuất đi, hắn bắt dân nhìn vào chiếc giới chỉ màu đen, tên nó là Long Nhật Giới, rồi mang lên tay, hướng về hướng đông mà đi.
Lúc này, tại phía Mộng Thiên Nguyệt phi kiếm rời đi, cô nàng dùng một tấm bùa màu vàng đốt lên thì toàn thân bao phủ một ánh kì dị mà tiêu biến trong hư không, xuất hiện trên một chiếc phi thuyền to, đầy sang trọng, khi cô xuất hiện thì có hai vị lão giả ăn mặc trắng đen đối lập đồng hô cúi đầu:” Tham kiến tiểu thư trở về!”
Mộng Thiên Nguyệt gật đầu, nói:” Ta muốn trở về Lăng Tiêu Điện! “
Lão giả mặc áo đen liền nói:” Nhưng bên trong còn nhiều đệ tử chưa ra !”
Lão giả áo trắng liền tiếp lời:” Không sao, ta đưa tiểu thư về còn ngươi ở lại chăm sóc các đệ tử trong di tích ra sau đi!”
Lão giả áo đen liền gật đầu đồng ý, lão giả áo trắng từ trong túi trữ vật biến ra một phi toa kiểu nhỏ có thể chở tối đa hai người:” Mời tiểu thư…”
Mộng Thiên Nguyệt liền nhảy lên phia toa, trước khi đi, nàng lấy ra một khối ngọc thạch ra, chiếu lên làm xuất hiện một hình ảnh ba chiều, mà hình ảnh đó không ai khac chính là Lâm Thần, nàng khẽ nói:” Địa lão, nếu như kẻ này gặp rối sao khi đi ra nhờ lão chiếu cố hắn một chút!”
Lão giả áo đen liền ngạc nhiên nhưng vẫn ghi nhớ hình ảnh của Lâm Thần cúi đầu đồng ý, Mộng Thiên Nguyệt hài lòng gật đầu quay qua nói vị lão giả áo trắng:” Thiên lão chúng ta đi thôi!”
Lão giả áo trắng gật đồng liền thôi động phi toa bay lên hướng về phía nam mà đi, hai người này là sứ giả dưới trướng của cha của Mộng Thiên Nguyệt, Thiên Cương và Địa Tạng, ngồi trên phi toa nàng thoáng lén nhìn về phía Sa Mạc Thần Cung di tích vẻ lưu luyến thêm một chút âu lo:” Ngươi phải an toàn a! ” xong nàng quay mặt đi.
Bên trong di tích, Lâm Thần tiến về phía ánh sáng trung tâm mà đi, suốt hành trình Lâm Thần không ngừng che dấu khí tưc bản thân, chạy một mạch thỉnh thoảng vô tình va chạm các yêu thú đi ngang qua, nhanh như chớp hắn liền giải quyết gọn lẹ.
Sau khi giết chết một yêu thú tam giai, hắn ngước mắt nhìn về phía cột sáng trung tâm:” Xem ra Sa Mạc Thần Cung chính thức sắp mở ra…!Phải nhanh lên mới được! ” Hắn nhanh chóng phóng nhanh về phía trung tâm cung điện toạ lạc.