HỖN ĐỘN ĐẠI CHÚA TỂ - Chương 24: 24 Tiểu Thành Du Bộ
- Trang chủ
- Truyện tranh
- HỖN ĐỘN ĐẠI CHÚA TỂ
- Chương 24: 24 Tiểu Thành Du Bộ
Trận chiến của Lâm Thần cùng Trác Phàm càng ngày tới cao trào, khi mà [Ưng Trảo Công] của Trác Phàm dưới chỉ điểm của Lâm Thần dần dần đạt tới viên mãn còn kém một chút.
Dĩ nhiên cuối cùng cũng đạt tới viên mãn cấp độ.
Trác Phàm dừng lại đứng chấp tay trịnh trọng nói: ” Đa tạ đã chỉ điểm, Ưng Trảo Công này lên sáu tuổi ta đã bắt đầu luyện, tới nay hơn mười năm chưa đạt tới viên mãn, may nhờ ơn sư đệ chỉ điểm ta đạt tới viên mãn! “
Cái gì Lâm Thần hắn chỉ điểm cho Trác Phàm, các đệ tử phía dưới bắt đầu xôn xao bàn tán.
Các trưởng lão cũng đồng dạng ngạc nhiên, thật vậy sao.
Lúc này, Lãnh Phàm ngồi trên ghế mĩm cười xem ra suy đoán của bản thân là đúng nhưng tiếp theo ai thắng ai thua còn phải xem xét tiếp.
Lúc này Lâm Thần mới lắc đầu trả lời:
– Ta cũng chỉ vì mình thôi, huynh mạnh lên đối với ta cũng có chút tác dụng với ta không cần để tâm.
Trác Phàm lắc đầu : ” Ta không biết mục đích đệ là gì nhưng chuyện nào ra chuyện đó, ta cảm tạ đệ chỉ điểm nhưng không có nghĩa ta sẽ nương tay, tiếp đến, ta sẽ dùng chiêu mạnh nhất, hi vọng ngươi tiếp được.”
Lâm Thần gật đầu nói: ” Tới đây ! “
Trác Phàm gật đầu mĩm cười liền tung chiêu mạnh nhất Ưng Vương Sí, chiêu thức mạnh nhất của [Ưng Trảo Công] mô phỏng theo Kim Sí Bằng lúc sải đôi cánh bay vút lên trời không.
Lúc này, Lâm Thần chuẩn bị dùng [Du Bộ] tránh né, thật sự mặc dù tốc độ linh hoạt có tăng lên nhưng vẫn chưa đạt tới tiểu thành tiêu chuẩn, Lâm Thần phát rầu, quả không hổ danh tuyệt kỹ bên trong [Hỗn Độn Chân Kinh] mà mới chỉ nhất trọng thiên trong [Tiêu Dao Cửu Thiên] đã khó khăn phía sau còn bát trọng thiên còn khó tới độ nào.
Ưng trảo thế công mãnh liệt hướng về phía Lâm Thần nhưng nhanh chóng hắn né được, biết được tốc độ quỷ dị của Lâm Thần, Trác Phàm liền bẻ lái sang hướng khác tấn công phía Lâm Thần né tránh.
Trong lúc gần như ngàn cân treo sợi tóc, kình lực trong cơ thể hắn liền bộc phát nhảy lên tránh đòn.
Nhảy ra phía sau, khi vừa tiếp đất hắn phát hiện vậy mà [Du Bộ] đạt tới tiểu thành thời điểm, hắn mĩm cười hài lòng hướng Trác Phàm nói.
– Một chiêu định thắng thua đi! Phàm giai cực phẩm vũ kỹ! Khai Sơn Quyền…
– Được, hợp ý ta! Ưng Trảo Công, Ưng Trảo Ấn…
Kình lực hai bên va chạm vào nhau, kình lực phát ra từ [Khai Sơn Quyền] của Lâm Thần áp đảo hơn so với [Ưng Trảo Công] của Trác Phàm.
Không cam tâm, hắn dốc hết toàn lực bản thân ra chặn lại nhưng kình lực quá mạnh cuối cùng đã đánh bật Trác Phàm ra khỏi võ đài.
Trận chiến của hai người kết thúc lúc này Lâm Thần giành chiến thắng.
Trưởng lão tuyên bố vòng thứ hai thứ kết thúc tiếp đến ba người còn lại sẽ đấu theo vòng tròn để sắp xếp thứ hạng.
Nhưng ngoài ý muốn Lý Sơn rút khỏi vòng đấu với lí do cảm thấy hài lòng với vị trí thứ ba này không cần phải hơn thắng thua thêm chi, vị trưởng lão hỏi lại quyết định của hắn, hắn đầu ý và tuyên bố Lý Sơn thua.
Còn lại hai người Lâm Thần và Mộ Linh San, đồng dạng Lâm Thần cũng rút lui khiến toàn trường ngây lặng.
Lãnh Phàm tức giận nói:
– Ba người các ngươi xem cuộc thi này là trò đùa a, tên Lý Sơn thì thôi đi.
Tới cả ngươi cũng vậy nữa sao Lâm Thần?
Lúc này, Mộ Linh San đi tới vẻ mặt cũng tức giận nói: ” Cho ta một lí do…”
Lý Sơn run rẩy bản thân đầu hàng vì không muốn tranh phong với Lâm Thần, đồng thời bản thân cũng không nhắm đánh lại hắn cùng Mộ Linh San hai người này nên an toàn thối lui, nhưng vạn ngờ tới Lâm Thần cũng rút lui, điều này khiến hắn bất ngờ và càng không nghỉ tới làm cho vị môn chủ tức giận.
Hắn tính đi lại khuyên nhủ, Lâm Thần thì nghe hắn nói.
– Bẩm môn chủ, cũng như Linh San xin trước bớt tức giận, thật tình ý định của bản thân ta chỉ có hai lí do thứ nhất ma luyện ta bộ pháp nay bộ pháp cũng đạt được ta thoả mãn, thứ hai là tiến nhập nội môn xem như việc này cũng như toại nguyện.
Vừa rồi, tranh đấu với Trác Phàm huynh ta cũng dốc toàn lực bây giờ tranh đấu ta cũng không nắm phần thắng nên dứt khoát thoái lui.
Còn về phần thưởng thứ hạng, thứ cho đệ tử nói đối với những thứ đó đệ tử không có hứng thú cũng như không tác dụng lớn với đệ tự.
Mong môn chủ lượng thứ!
Lãnh Phàm ngạc nhiên : ” Ngươi có biết mình đang nói gì không ? “
Lâm Thần cúi đầu: ” Đệ tử biết mình làm gì a! ” hắn xoay qua Mộ Linh San.
” Xin lỗi, làm cô thất vọng! “
Lãnh Phàm gật đầu nói: ” Thôi được, trước thấy biểu hiện bất phàm trong trận đấu, ta chấp nhận lí do này, do ngươi không nhận phần thưởng thì ta sẽ quy đổi nó thành 2.000 điểm cống hiến, ngươi thấy như thế nào ? “
– Đa tạ, môn chủ đại nhân! ( Lâm Thần cúi đầu cảm tạ ).
Lúc này, Lãnh Phàm cũng tuyên bố cuộc thi thăng cấp lần này chính thức kết thúc, các đệ tử ngoài Lâm Thần ra thì Mộ Linh San cùng Lý Sơn lên nhận phần thưởng tương ứng.
Ban đầu Mộ Linh San không nhận phần thưởng cho hạng đầu do cô biết nếu thực sự giao đâu cô không nắm chắc mười phần sẽ thắng Lâm Thần nên cô chỉ nhận phần thưởng thứ hai nhưng do Lâm Thần chịu thua nên cô xếp hạng nhất không thể chối cãi.
Lãnh Phàm cũng không quá cứng nhắc chiều lòng đệ tử.
Việc trao thưởng kết thúc, các đệ tử cũng tản ra đi tu luyện.
Lúc này, Mộ Linh San đi tới chỗ Lâm Thần nói:
– Tuy ngươi nhận thua, nhưng ta không thể thắng được ngươi, nên lần này không tính, nếu có cơ hội ta muốn so tài cùng ngươi.
– Rất mong chờ!
Lâm Thần trả lời, Mộ Linh San chỉ cười rồi bỏ đi, Lý Sơn chạy tới châm chọc nhưng Lâm Thần không để tâm hướng về kí túc xá mà đi…