HÔM QUA NHƯ CHẾT RỒI - Chương 29
***
Cố Nghê sớn sác vì hành vi rồ dại tại nhà hàng Tây của tôi, con bé liên tục gặng hỏi tôi về những chuyện đã xảy ra, trông thái độ của Cố Nghê, tôi luôn có dự cảm rằng con bé đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó.
Nhưng suy cho cùng, mọi thứ đã trở thành dĩ vãng, kể ra thì được lợi ích gì đây? Cùng lắm phản ứng của con bé sẽ đi theo hai hướng khác nhau, an ủi tôi hoặc dội thêm gáo nước lạnh xuống đầu tôi, và cả hai đều không phải điều tôi cần.
Tôi chỉ muốn được ở một mình để có thể bình tĩnh suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện.
Tôi im bặt, coi như không có chuyện gì xảy ra vào đêm hôm đó để con bé không làm phiền mình nữa.
Cố Nghê nhìn tôi suốt hồi lâu rồi nở một nụ cười chất chứa sự lo lắng: “Cố Đường, dù cho chuyện gì xảy ra đi nữa thì anh vẫn còn có em ở bên cạnh.”
Tôi thẩn thơ trong chốc lát, xoa đầu con bé rồi “ừ” khẽ một tiếng.
Con bé biết nghĩ cho anh nó thế này là tốt rồi, bõ công tôi chăm bẵm suốt mấy mươi năm.
Rành là Tịch Tông Hạc từng có tình cảm với tôi và mong muốn cả hai cùng làm lại từ đầu, nhưng tất cả đã là chuyện của quá khứ.
Bây giờ, Tịch Tông Hạc hận tôi, ghét tôi, và, không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa.
Con người tôi chẳng có ưu điểm nào ngoài khả năng chấp nhận thức tế một cách dễ dàng, hoặc nói theo cách khác, tôi rất thức thời.
Ký ức và trải nghiệm góp phần hình thành nên tính cách của mỗi con người, những kỉ niệm đẹp mà tôi và anh cùng nhau vun đắp suốt năm năm qua đã chẳng còn tồn tại trong trí nhớ Tịch Tông Hạc của hiện tại, tôi biết, chúng tôi không bao giờ thuộc về nhau.
Nếu trí nhớ của anh có thể khôi phục lại trong thời gian ngắn, nói không chừng chúng tôi vẫn còn cơ hội quay lại. Nhưng thời gian trôi qua khiến con người ta thay đổi, khi anh tìm được “nửa kia” và đang tận hưởng một cuộc sống mới, tôi và anh sẽ dần mất liên lạc với nhau, cho dù anh lấy lại trí nhớ vào một ngày nào đó, có lẽ, tình cảm mà chúng tôi dành cho nhau khi ấy đã gần như nguội lạnh.
Chung quy là do hai chúng tôi không có duyên với nhau, chỉ vậy mà thôi.
Ngoài những công việc liên quan đến bản hợp đồng vừa kí, hành trình lăn lộn trong giới showbiz khi không còn chống lưng của tôi thật sự rất vất vả.
Ngày này qua ngày khác, hôm nào Tang Thanh cũng thấp thỏm lo lắng vì không nhận được thông cáo báo chí.
Với một diễn viên từng có lý lịch xấu như tôi, nếu có hậu thuẫn vững chắc thì sẽ chẳng phải bận tâm bất cứ điều gì, tài nguyên lúc nào cũng xếp sẵn thành hàng dài. Thế nhưng, nếu không có chỗ dựa thì chỉ còn nước bị đào thải khỏi ngành công nghiệp giải trí.
Trong xã hội tư bản này, bất cứ nghệ sĩ nào nổi tiếng cũng sẽ được trọng dụng, ngay cả khi họ không phát triển bản thân theo hướng lưu lượng đi chăng nữa, thế còn hơn là hợp tác với một nghệ sĩ vô danh và có tiếng xấu. Ai cũng có mục đích riêng của mình, và không cần thiết phải hy sinh bản thân để cứu giúp người khác.
(*) Lưu lượng: Chỉ những nghệ sĩ có độ nổi tiếng, phổ biến cao, lượng fan hùng hậu, diễn xuất tùy người.
Tôi làm ổ ở nhà suốt nửa tháng, lần nào Tang Thanh gọi điện đến, tôi cũng phải nghe cậu ấy than thở một tràng dài rồi tổng kết tất cả thành một câu: “May mà ký hợp đồng với 《Trang trại ngôi sao》rồi đấy nhé.”
Chương trình tạp kỹ này nghiễm nhiên trở thành cọng rơm cứu mạng tôi, với nó, tôi hoàn toàn có thể bám trụ sự nghiệp trong nửa năm. Nhưng cuối năm ra sao thì chưa biết được. Nếu hiệu ứng phát sóng của chương trình không tốt, hoặc giả có lẽ tôi không chiều lòng được khán giả thì cọng rơm cứu mạng này có thể sẽ biến thành “cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà” bất cứ lúc nào.
(*) “Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà” (The last straw that breaks the camel’s back), là một câu ngụ ngôn của Ả Rập, chỉ sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần tăng từ từ những nhân tố nhỏ xíu cũng dẫn đến sụp đổ.
Cuộc chiến này sẽ quyết định xem liệu tôi có phải quay lại nghiệp cũ hay không.
Tôi tưởng Đường Lệ đã kéo số điện thoại của Tang Thanh vào blacklist thì sẽ chặn cả số của tôi. Vì Tịch Tông Hạc vừa là em họ, vừa là sếp của Đường Lệ nên từ trước đến nay, cô ấy chỉ răm rắp nghe theo quyết định của mỗi mình anh. Khi Tịch Tông Hạc và tôi còn ở bên nhau, Đường Lệ luôn cảm kích vì tôi đã sát cánh bên anh ấy, và khi anh chủ động chia tay, cô ấy cũng không chêm xen vào nửa câu. Nhưng điều khiến tôi không ngờ được là Đường Lệ sẽ chủ động gọi điện thoại cho mình.
Cô ấy cứ nói chuyện theo kiểu lấp lửng, ậm ờ mãi, bảo rằng có việc riêng cần bàn bạc trực tiếp với tôi nên hẹn tôi đi uống cà phê tại một khách sạn năm sao.
Đằng nào cũng đang rảnh rỗi nên tôi tự lái xe tới điểm hẹn.
Khách sạn khá yên tĩnh và cũng có ít người qua lại, một nơi thích hợp để bàn bạc công việc.
Vóc người của Đường Lệ thật sự rất cao, cô ấy còn thích đi guốc nữa nên khoảng trống dưới gầm bàn không đủ để cô đặt vừa cặp chân dài của mình. Cô vẫn buộc kiểu tóc đuôi ngựa dài như thường lệ, phô ra vầng trán sáng bóng, mịn màng. Đường Lệ ngồi kế bên khung cửa sổ sát đất, ngay khi trông thấy tôi, cô ấy liền giơ tay lên ra hiệu.
“Chị Lệ, lâu lắm rồi em mới gặp chị.” Tôi tháo kính râm ra, ngồi xuống chiếc ghế kê đối diện với cô.
“Chào em.” Đường Lệ mỉm cười với tôi, nụ cười mang theo vẻ miễn cưỡng xen lẫn nặng nề vì nỗi lo toan trong lòng.
Dáng vẻ kỳ lạ của cô ấy khiến tôi trở nên tò mò.
“Có chuyện gì mà chị phải hẹn em ra tận đây vậy?”
Cô ấy nhìn tôi, im lặng suốt hồi lâu như thể đang suy nghĩ xem mình nên mở lời thế nào.
Tôi không thúc giục mà chỉ lẳng lặng ngồi đợi, trong lúc nghĩ ngợi vẩn vơ thì đoán xem có phải do Tịch Tông Hạc đã khôi phục trí nhớ, không còn mặt mũi gặp tôi nên mới phái Đường Lệ đến làm quân tiên phong không.
“Chuyện là thế này…” Giọng nói của Đường Lệ đã thành công kéo tôi thoát ra khỏi trí tưởng tượng ngớ ngẩn của mình, “Hai hôm trước chị nhận được cuộc gọi từ trung tâm sinh sản tại Mỹ. Em biết đấy, đứa bé trước kia của Tịch Tông Hạc và em là do chị liên hệ với họ nên họ có số điện thoại của chị.”
Nói rồi, cô lấy ra một chiếc phong bì từ trong túi xách và đưa cho tôi.
“Tiểu Hạc giấu chúng ta thực hiện thụ tinh trong ống nghiệm thêm một lần nữa, phôi thai được cấy thành công từ bốn tháng trước, hiện giờ đang phát triển ổn định và đã qua giai đoạn nguy hiểm nhất…”
Mặt tôi nghệch ra, đầu óc rỗng tuếch, hoàn toàn không suy nghĩ được gì, gần như là rơi vào trạng thái mộng du.
Đến khi bừng tỉnh, tôi đã đang lái xe về nhà.
“Tiểu Hạc dặn họ đợi qua giai đoạn nguy hiểm trong bốn tháng đầu hẵng gọi lại cho thằng bé, nếu lần này không thành công thì không cần thông báo nữa. Tuần trước trung tâm sinh sản gửi mail nhưng không nhận được phản hồi nên họ mới liên lạc cho chị…”
Nhớ lại cuộc nói chuyện với Đường Lệ ở khách sạn, tôi không khỏi sốt ruột mà cắn móng tay.
“Tại sao… Anh ấy không nói với em?” Không ngờ anh lại giấu kỹ tới vậy, không nói cho tôi, cũng không nói cho Đường Lệ biết.
Đường Lệ thở dài: “Có lẽ vì thằng bé không muốn làm em thất vọng nữa, hoặc là… Theo quan niệm dân gian, không biết em từng nghe chưa, nếu muốn con cái chào đời khỏe mạnh, người mẹ không được nói với bất kỳ ai về sự tồn tại của đứa bé trong ba tháng đầu, nếu không đứa bé sẽ sợ hãi và bỏ đi.”
Tôi sững sờ nhìn cô ấy, tuy cảm thấy vô cùng hài hước bởi không ngờ Tịch Tông Hạc cũng có lúc mê tín như thế, nhưng tôi thật sự không thể cười nổi.
Sự tồn tại của đứa trẻ vào thời điểm này là một điều cực kỳ khó xử. Không khác nào việc… Hai vợ chồng ly hôn, quyết tâm cắt đứt liên lạc thì người vợ bỗng phát hiện mình mang thai, khốn đốn khôn cùng.
“Chị báo cho Tịch Tông Hạc chưa?” Tôi hỏi Đường Lệ.
“Chưa, chị không dám.” Đường Lệ nhấp một ngụm nước chanh, “Giờ thằng bé đang mất trí nhớ, đến em nó còn chẳng thiết tha chứ nói gì là đứa trẻ? Ban đầu Tiểu Hạc muốn giấu truyền thông, sợ thông tin của đứa bé bị rò rỉ ra sẽ ảnh hướng xấu đến tương lai con trẻ nên đã đăng ký tên mình dưới danh phận cha đẻ, còn em chỉ là người hiến tặng t*ng trùng ẩn danh. Em hiểu điều này có nghĩa là gì không? Nghĩa là bây giờ em không có bất kỳ quan hệ gì với đứa trẻ hết, Tiểu Hạc nắm toàn quyền nuôi con trong tay, cũng có quyền bỏ con bất cứ lúc nào.”
Tôi chộp lấy mu bàn tay cô bằng lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của mình, căng thẳng đến nỗi người run lẩy bẩy: “Anh ấy không thể làm vậy được!”
Đứa nhỏ là con của chúng tôi mà, rõ ràng Tịch Tông Hạc háo hức, mong chờ ngày con ra đời đến thế, sao anh ấy có thể…
Đường Lệ rụt tay về, đánh thức tôi một cách tàn nhẫn: “Thằng bé có thể. Và nếu bây giờ chị nói cho nó biết thì khả năng cao là thằng bé sẽ thực hiện điều đáng sợ đó ngay. Tiểu Đường, chị không muốn sau này thằng bé phải hối hận về những điều mình làm, chị cũng không muốn em hận nó. Em nói bây giờ chị phải làm sao đây.”
Cô ấy đùn đẩy vấn đề nan giải cho tôi.
Một sự xuất hiện đột ngột, một đứa trẻ không được ai chào đón…
Tiếng còi xe bất chợt vang lên đã kéo tôi ra khỏi nỗi u uất khó giải tỏa để trở về với thực tại. Tín hiệu đèn đỏ đã nhảy sang xanh, tôi vội vã nổ máy rồi phóng xe đi giữa những đợt còi đầy sốt ruột của chiếc xe đỗ đằng sau.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Ngày mất đi đứa con đầu lòng, tôi nhớ mình đang làm việc bên ngoài, khi đi ngang qua một cửa hàng bán đồ trẻ em, tôi thậm chí còn bảo Tang Thanh đỗ xe vào rệ đường để mình vào trong ngắm nghía một lúc.
Thực ra, ở nhà cũng có rất nhiều đồ dành cho trẻ con rồi, Tịch Tông Hạc đã chuẩn bị tươm tất mọi thứ từ lâu, chẳng qua giờ tôi hứng lên, vào xem xem còn cái gì cần bổ sung không, mua thừa để lúc nhỡ nhàng còn có cái mà dùng.
Mới đi loăng quăng một lúc mà đã xách theo cả đống túi lớn túi nhỏ mang về. Tang Thanh cứ cười tôi mãi, cậu ấy trêu rằng ngoài mặt trông tôi giống hệt một ông bố nghiêm khắc, nhưng hóa ra cũng chỉ là một tâm hồn chiều con không khác gì Tịch Tông Hạc.
Về tới nhà, tôi chỉ thấy Tịch Tông Hạc đang ngồi rịt trong bóng tối, anh lặng người nhìn tấm ảnh siêu âm trên tay mãi.
Ngờ ngợ thấy điềm chẳng lành, tôi vội vàng đặt đống đồ xuống rồi chạy nhanh về phía anh.
“Cậu Tịch…”
Tôi dừng lại trước mặt Tịch Tông Hạc, bỗng hoảng hốt khi chứng kiến dáng vẻ tuyệt vọng, khốn khổ lúc này của anh.
Từ khi tình trạng cơ thể được cải thiện và hoàn toàn thoát ra khỏi cái bóng của Giang Mộ, cuộc sống của anh vẫn luôn phát triển theo chiều hướng tích cực và tươi sáng, lâu lắm rồi tôi mới thấy anh đau buồn nhường này.
“Cố Đường,” anh ngước mắt lên, gương mặt ẩn hiện trong ánh sáng đèn chấp chóa, cặp ngươi đen thẳm, sâu không thấy đáy, “Nãy Đường Lệ gọi điện cho anh, chị ấy bảo với anh rằng… Con trai anh mất rồi.”
Ngay lúc đó, tôi cảm thấy trái tim mình nhói mạnh lên một cái. Không chỉ vì nỗi mất mát khi đứa trẻ ra đi, mà còn vì dáng vẻ ngay lúc này đây của Tịch Tông Hạc.
Giọng anh khản đặc: “Anh chỉ muốn có một đứa con thôi mà, tại sao ông trời không thể giúp anh hoàn thành ước nguyện nhỏ nhoi này chứ? Anh chưa từng gây ra chuyện tồi tệ nào, nhưng vì sao người phải gánh chịu mọi đau khổ luôn là anh?”
Tôi sợ. Tôi thực sự sợ rằng anh ấy sẽ lại rơi vào tâm trạng u buồn rồi mãi mãi mắc kẹt trong nỗi đau đó.
Tình trạng hiện tại của anh tệ quá, anh từng mong chờ con bao nhiêu thì bây giờ lại càng đau đớn bấy nhiêu.
Người đời thường giữ quan điểm rằng, bất cứ ai từng vấp ngã, hay từng trải qua những nỗi mất mát tột cùng thì sẽ đều trở nên cứng rắn và dũng cảm một cách phi thường, nhưng họ nhầm rồi, không ai thích mình phải chịu khổ mãi, chỉ cần đạt đến giới hạn của sức chịu đựng thì bất cứ ai cũng sẽ suy sụp.
Có thể ví con người như một chiếc cốc đong đo, còn giới hạn chính là vạch chia độ màu đỏ, sự tuyệt vọng có thể âm thầm dâng qua vạch đỏ như một cơn mưa bụi rả rích giăng đầy những hạt li ti, hoặc nó có thể lấp đầy cốc đong trong tích tắc bằng một trận mưa rào xối xả như trút nước. Nhưng cả hai đều đưa đến một kết cục duy nhất, miễn là vượt quá vạch chia độ, chiếc cốc sẽ vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Nếu đứa trẻ là giọt mưa cuối cùng khiến lượng nước vượt quá vạch giới hạn, vậy thà rằng thằng bé chưa từng tồn tại trên đời.
“Anh… Giờ anh vẫn chưa đến ba mươi tuổi, tương lai còn dài lắm, anh muốn có bao nhiêu đứa cũng được mà?” Tôi giả vờ cười với anh một cách thoải mái, bịn rịn vuốt ve hai bên gò má lạnh giá của anh, “Với lại, ‘mạnh sống yếu chết’ vốn là lẽ tự nhiên, việc ngừng phát triển cũng là do bản thân phôi thai kém chất lượng, nên mới…”
Ngay lập tức, Tịch Tông Hạc hất mạnh tay tôi ra, anh chỉ trích tôi một cách tàn nhẫn: “Em không hề nghĩ đến cảm nhận của tôi, em chưa bao giờ yêu thương thằng bé hết!” Mắt anh ngân ngấn nước, nghẹn ngào, “Em chưa từng thương thằng bé, em là đồ vô tâm…”
Anh lên án tôi, giận cá chém thớt với tôi.
Trái tim tôi như bị ai đấm mạnh vào, nó đau đớn và co thắt một cách dữ dội.
Tôi cứng người suốt một lúc, sau đó vươn tay ra, ôm anh vào lòng mình.
“Đừng buồn, có thể là do gen của em không tốt…” Tôi ôm đầu anh, vỗ nhẹ lưng anh, “Lần sau anh thử tìm người khác xem sao.”
Anh vùi mặt vào bụng và eo tôi, cơ thể khẽ run lên, tôi hoảng hốt, muốn đẩy vai anh ra để nhìn mặt anh, nhưng sự bất thường này đã đột ngột chấm dứt.
“Việc tôi thử với ai chẳng liên quan gì đến em hết.” Dường như anh đã lấy lại bình tĩnh, cũng khôi phục lại thái độ thường ngày với tôi.
Tôi cười khổ, đáp thuận theo lời anh: “Được rồi, không liên quan gì đến em hết.”