HÔM QUA NHƯ CHẾT RỒI - Chương 2
***
Lần đầu tiên tôi gặp Tịch Tông Hạc là tại afterparty của một lễ trao giải.
Khi đó tôi chỉ là một diễn viên non trẻ vừa ra mắt, vì không có tác phẩm nổi bật nào nên không có cơ hội xuất hiện trên thảm đỏ. Tôi không biết Lương Văn Hào lấy thư mời dự lễ trao giải liên hoan phim ở đâu cho mình, vị trí ngồi được sắp xếp chỉ cao hơn trợ lý nhiếp ảnh của tuần san hạng ba, coi như đây là buổi học hỏi kinh nghiệm đầu tiên từ các tiền bối cho bản thân.
Bầu trời đêm hôm ấy thật lộng lẫy, những vì sao tỏa sáng lấp lánh, ánh đèn sân khấu chói lòa đến mức không mở mắt nổi. Các mỹ nam, mỹ nữ lần lượt lên sân khấu nhận giải, họ cố gắng tạo dáng như đang ước gì mình không phải đi xuống.
Tôi không quan tâm ai thắng giải trên sân khấu, dù sao đó cũng không phải tôi. Lương Văn Hào khuyên tôi nên mở rộng nhiều mối quan hệ ngoại giao hơn, cần tích cực tham gia các bữa tiệc rượu, phải mặt dày chứ không được luống cuống.
Tôi biết hắn ta lo tôi sẽ câm như hến trong suốt bữa tiệc rượu, làm lãng phí cơ hội tốt để nịnh bợ các ông lớn trong giới và thư mời của hắn. Nhưng hắn ta quá coi thường tôi rồi, nếu da mặt không đủ dày, mồm mép không tép nhảy thì sao một thằng oắt chưa tốt nghiệp cấp 3 như tôi có thể trở thành nhân viên tiếp rượu thành công như bây giờ?
Tôi cầm ly sâm banh, nhìn xung quanh rồi chen miệng vào vài cuộc trò chuyện. Chẳng qua khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt của họ trở nên hơi kỳ quái, không tiếp tục bàn về chủ đề trước nữa mà quay sang trêu chọc tôi.
“Cố Đường, gần đây em đang quay phim gì vậy?”
“Phim thần tượng mất não thôi ạ.”
“Ai là đạo diễn?”
Khi tôi tiết lộ tên đạo diễn, trên mặt bọn họ chợt nở một nụ cười đầy ẩn ý. Danh tiếng của nữ đạo diễn này trong ngành không tốt đẹp gì, ai cũng biết bà ta thích ngủ với các diễn viên trẻ tuổi, da dẻ mịn màng. Nhưng trời đất chứng giám, tôi và bà ta trong sạch, lúc đạo diễn phân tích vai diễn cho tôi, người tình cơ bắp của bà ta thậm chí còn đích thân qua giám sát, nếu tôi dám lấn qua rào sắt một bước, cậu ta nhất định sẽ vả cho tôi một cái bay dính lên tường.
Tôi biết mình bị đồng nghiệp bàn tán thế nào sau lưng, chẳng qua nói tôi bán thân, chân chó, ngủ với người ta để xin một chân diễn trong phim, đã vậy còn chêm vào một câu “Xuất thân từ nơi đó ra chỉ thế thôi” để chứng tỏ bản thân khác hoàn toàn tôi.
Nói chuyện với nhau đôi hai lời nhưng không hợp ý, thấy mọi người đều tỏ ra mình không có hứng thú, mà tôi cũng diễn đến nỗi cứng đờ mặt rồi, tôi lúng túng, lấy cớ đi vệ sinh rồi chuồn luôn.
Tôi đi tiểu xong ra chỗ rửa tay, đang suy nghĩ xem mình nên trải qua nốt buổi party còn lại thế nào thì một thân hình cao ráo đẹp trai lọt vào tầm mắt tôi.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi tôi đã nhận ra người kia là Tịch Tông Hạc, một diễn viên vừa vào nghề trạc tuổi tôi.
Người mới tiếc người mới, tôi nghĩ anh cũng là tân binh phải chịu thiệt thòi trong môi trường mới giống mình nên mới không biết tự lượng sức, muốn anh ấy cảm nhận được sự ấm áp từ “đồng nghiệp”.
Tôi tự cho mình là đúng rồi tiến gần đến, hoàn toàn không để ý đến tiếng xì xào của những người xung quanh.
“Xin chào, tôi là Cố Đường, tâm sự chút được không?” Tôi mỉm cười một cách thân thiết.
“… Xin chào.” Trông anh hơi kinh ngạc nhưng vẫn lịch sự chào hỏi tôi, nói chuyện cũng rất vui vẻ.
Đầu óc tôi khi ấy thiển cận nên không nhận ra điều bất thường, sau này nghĩ kĩ lại, mùi vị chua chát sảng khoái kia khiến tôi muốn chôn chặt chuyện này trong lòng suốt đời và không bao giờ nhớ lại.
Nói khéo thì lúc ấy anh ăn nói lịch sự, còn nếu nói theo cách thô thiển thì là lạnh lùng. Không xị mặt đuổi tôi đi chắc là do trình độ học vấn của anh không cho phép.
Tôi và anh nói chuyện tầm mười phút, đang lúc hứng khởi thì anh bị Giang Mộ gọi đi.
Giang Mộ hồi đó thuộc hàng nam thần siêu cấp của làng giải trí, đẹp trai sáng láng, chân dài, học thức cao, anh ta là hình tượng mà tôi và các nghệ sĩ nhỏ khác luôn muốn theo đuổi. Không ngờ nhân vật nổi trội như vậy lại có những cử chỉ thân mật với Tịch Tông Hạc, thậm chí còn cưng chiều gọi người ta là “Tiểu Hạc”.
Tôi hơi ghen tị với khả năng ôm đùi của Tịch Tông Hạc, chợt thấy chua xót — hóa ra chúng tôi không giống nhau.
Máy lạnh trong hội trường bật ở nhiệt độ hơi cao, đã vậy tôi còn uống rượu nên cảm thấy ngột ngạt, tôi cầm ly sâm panh ra ban công hóng gió. Đứng chưa được năm phút, nhóm Tịch Tông Hạc cũng ra, tôi bị gốc cây khổng lồ chặn lại nên đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để rời đi, đành đứng yên tại chỗ, tránh để mọi người phải bối rối.
“Anh vừa vào nghề nên không hiểu đâu, trong ngành này có vài con ruồi chuyên thích liếm láp mấy miếng thịt thơm ngon như anh, sau này anh không được cho người ta tiếp cận nữa, bị bán lúc nào chẳng biết.” Giang Mộ nhẹ nhàng nói, tôi mạnh dạn đoán mình chính là con ruồi trong lời anh ta.
“Em ghen à?” Tịch Tông Hạc nắm chặt tay anh ta kéo về phía mình.
“Đây là sự quan tâm của tiền bối dành cho đàn em, anh biết thân biết phận chút đi.”
“Thật sao?” Tịch Tông Hạc trầm giọng hỏi, thanh âm trôi theo làn gió thoảng thổi đến bên tai tôi, tôi đứng tận đây nghe được mà tim còn đập thình thịch chứ đừng nói đến Giang Mộ đứng nghe trực tiếp.
“Tiểu Hạc……” Giang Mộ kéo cà vạt của Tịch Tông Hạc, ép anh cúi đầu.
Hai người họ kề sát lại rồi ngấu nghiến nhau không ngừng trước mặt tôi như một cặp đôi đang yêu đương cuồng nhiệt.
Tôi sốc nặng, đứng im không dám táy máy chân tay.
Hôn xong bọn họ đi vào, tôi đứng hóng gió thêm mười phút nữa, tới khi tay chân lạnh ngắt mới trở vào hội trường trong tiếng nhạc sôi động.
Tôi không tiết lộ chuyện này cho bất kì ai, kể cả Lương Văn Hào, chị Mỹ Phương hay Cố Nghê.
Có thể bản năng sinh vật trong tiềm thức đã đánh hơi được mối nguy hiểm nên tôi mới cảm thấy đây không phải chuyện có thể mang ra bàn tán lung tung được.
***
Sợ Tịch Tông Hạc tỉnh dậy giữa chừng không thấy ai nên tôi và Đường Lệ không đi đâu xa mà chỉ đứng ở hành lang đợi. May mắn thay không ai trong chúng tôi có tính cách khép kín, cả hai tán gẫu về công việc cũng như mấy chuyện vớ vẩn khác cho đến lúc Tịch Tông Hạc dậy.
Bên trong vừa có động tĩnh, cả tôi và Đường Lệ đã lao vọt vào ngay, phản ứng nhanh hệt như chú chó phản xạ có điều kiện của Pavlov.
Tịch Tông Hạc dựa vào đầu giường, anh nhìn tôi rồi nhìn Đường Lệ, cuối cùng duỗi ngón tay mảnh khảnh chỉ ra cửa, nói với tôi: “Cậu ra ngoài.”
Đường Lệ liếc sang chỗ khác, không dám nói hộ tôi.
Tôi không nói lời nào mà chỉ xoay người rời đi, còn cẩn thận đóng cửa lại cho họ.
Đứng một mình ở hành lang trông hơi quái dị nên tôi xuống ngồi ở phòng nghỉ ngơi dành cho gia đình bệnh nhân rồi với tay lấy tờ báo gần mình nhất lật ra đọc.
Tin tức Tịch Tông Hạc gặp tai nạn giao thông kèm theo bức ảnh chụp hiện trường vụ tai nạn đã chiếm đầu đề của mọi tờ báo giải trí từ ba ngày trước.
Đây là lần đầu tiên tôi xem ảnh chụp hiện trường, thành thật mà nói thì tôi cũng bị giật mình, các xe đâm vào đuôi nhau nối thành hàng, cửa kính ô tô bị vỡ, rơi vãi dọc mặt đường, cảnh tượng cực kỳ khủng khiếp.
Bỗng dưng, tôi không biết nên nói số của Tịch Tông Hạc là may hay rủi nữa.
Ngồi trong phòng nghỉ suốt hơn nửa tiếng, tôi vẫn không thấy Đường Lệ đâu mà chỉ gặp được Phương Hiểu Mẫn, trợ lý của Tịch Tông Hạc.
“Anh Cố, anh về nghỉ ngơi đi, chị Đường nhờ em đến thay anh, chuyện cậu Tịch bên này anh cứ giao cho em!”
Phương Hiểu Mẫn nghe như là tên của một cô gái nhỏ nhắn thanh tú, nhưng thực tế, chủ nhân của cái tên này là một người đàn ông cao to, sở hữu làn da đen khỏe mạnh, cậu ta đã đi theo Tịch Tông Hạc ba năm, biết chịu thương chịu khó, tính tình vừa kiên định lại trung thực.
Tôi đứng dậy, nhét tờ báo về giá để tạp chí, trả lời: “Ừ, thế tôi về trước nhé.”
Tôi chợt cảm kích vì Tịch Tông Hạc bị mất trí nhớ, nếu trong hoàn cảnh bình thường, kể cả anh có thấy khó chịu trong người đến mấy thì cũng nhất quyết không cho người khác chạm vào mình, và tôi buộc phải trở thành “nô lệ” chăm sóc, phục vụ cho anh từ A đến Z. Tịch Tông Hạc như muốn bóc lột toàn bộ sức lao động của tôi vậy. Anh ấy bị bệnh thiếu máu nên lần nào ốm, tôi cũng đến là khổ.
Tôi xuống hầm để xe, vừa ngồi vào chiếc Bentley của mình, chưa kịp nổ động cơ thì Cố Nghê gọi điện tới, thời điểm vừa khớp khiến tôi nghi ngờ con bé cài chip theo dõi trong xe mình.
Tâm trạng con bé khá tốt nên nói muốn mời tôi đi ăn tối.
Tôi đoán dữ liệu thí nghiệm nào đó của Cố Nghê đã đáp ứng được mong đợi con bé, nó nhìn ai cũng thấy thuận mắt nên tôi được hưởng lây theo.
Con bé muốn gặp tôi, tôi đương nhiên phải đồng ý rồi, chúng tôi hẹn nhau ở một nhà hàng dành cho gia đình kiểu Pháp gần địa chỉ phòng thí nghiệm của con bé, nửa tiếng sau cả hai đều có mặt.
“Dạo này anh bận bịu gì thế?” Dáng vẻ Cố Nghê rất giống Cố Nguyên Lễ, hốc mắt sâu trông khá Tây.
Cố Nguyên Lễ nói tổ tiên gã có gốc gác Nga nên chúng tôi là con lai chứ không phải người Trung Quốc thuần chủng. Nhưng khi tôi lớn lên, ngoài làn da trắng đi bêu nắng cũng không bị đen ra thì đường nét trên khuôn mặt tôi nhìn không lai Tây rõ ràng như Cố Nguyên Lễ và Cố Nghê.
Nếu được di truyền ngoại hình của Cố Nguyên Lễ, chắc hẳn danh tiếng của tôi đã vang dội hơn trong hộp đêm rồi.
“Hai hôm trước Tịch Tông Hạc bị tai nạn giao thông, hôm nay tuy đã tỉnh nhưng anh ấy lại khăng khăng khẳng định mình mới hai mươi hai tuổi, bác sĩ nói anh ấy bị mất trí nhớ tạm thời, không biết có thể trở lại bình thường được không.” Nỗi buồn rầu của tôi sâu hơn biển nhưng không thể tâm sự cùng ai, ăn đồ Pháp giá cả đắt đỏ mà mà miệng cứ đắng ngắt.
Cố Nghê cau mày: “Tai nạn giao thông ư? Sao anh ta bị tai nạn giao thông lắm thế?”
Mấy năm nay trình độ học vấn của con bé ngày càng được nâng cao, hiện tại đang học bằng tiến sĩ, vì bận cống hiến hết mình cho phòng thí nghiệm nên không có thời gian đọc tin tức bên ngoài, tôi phải kể thì con bé mới hay tin Tịch Tông Hạc gặp tai nạn.
Con bé không đợi tôi trả lời đã tự nói: “Mất trí nhớ cũng được, anh nhân cơ hội này chia tay với anh ta đi, mệnh cách anh ta không tốt, cẩn thận không lại vận vào người anh.”
Tính tình Cố Nghê vốn rất tốt, nhưng không hiểu sao con bé luôn có ác ý với Tịch Tông Hạc.
Tôi mặc kệ con bé tự biên tự diễn một mình, cầm nĩa xiên một miếng beefsteak cho vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Không, anh phải bấu víu lấy anh ấy không tha, bấu đến bao giờ chết mới thôi.”
Sự nghiệp đóng phim truyền hình trong hai năm nay của tôi đang gặp khởi sắc và dần hướng tới mục tiêu trở thành diễn viên thuộc hàng lưu lượng, gần đây, cuối cùng tôi cũng có cơ hội thử vai cho bộ phim điện ảnh mới của đạo diễn kỳ cựu trong nước Mã Nguy Tương. Tôi chưa sẵn sàng rời bỏ Tịch Tông Hạc vào lúc này.
Cố Nghê thắc mắc: “Tiền anh kiếm được bao năm qua không đủ tiêu à? Đừng nói với em rằng anh yêu anh ta, em chẳng tin đâu.”
Tôi khẽ mỉm cười với con bé, nâng cốc thủy tinh trên bàn, lắc lắc soda trong cốc và nói: “Em gái, em biết mình được ai nuôi không?” Cố Nghê không hiểu ra sao.
Tôi uống cạn soda rồi đặt cốc xuống, khẽ thở dài: “Căn biệt thự anh mua cho em ở ấy, riêng tiền điện nước một năm đã tốn gần một trăm nghìn tệ, chưa kể tiền lương cho người giúp việc.” Vẻ mặt Cố Nghê trở nên mất tự nhiên, tôi nói tiếp: “Em còn phải tập trung vào việc học hành nên anh không mong em đi kiếm tiền. Anh trai em vừa không có bằng cấp lại không có kinh nghiệm làm việc gì, chỉ có mỗi thân thể này bán được thêm mấy năm nữa.”
Cố Nghê tức giận nhíu mày: “Anh nói nhảm gì đấy…”
Tôi ngắt lời con bé: “Anh đi vay tiền mới mua được căn nhà đó, anh mà thất nghiệp thì chắc chắn không trả nổi nợ. Đến lúc ấy phải chuyển đến căn nhà cũ kĩ, xe để lái cũng đổi thành hãng rẻ tiền, rồi còn phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày. Em có bằng lòng sống một cuộc sống như thế không?”
Cố Nghê trả lời không chút chần chừ: “Em bằng lòng!”
Không gian yên tĩnh mà con bé lại nói rất to, mọi người xung lập tức nhìn sang, tưởng tôi đang cầu hôn con bé.
“Em bằng lòng nhưng anh không muốn.” Tôi rút lại nụ cười: “Anh không muốn sống trong những ngày tháng khó khăn nữa, không muốn đêm hôm trước uống rượu sáng hôm sau thức dậy trong nhà vệ sinh.” Tôi gõ thành cốc: “Nếu anh không bám chặt lấy Tịch Tông Hạc, em nghĩ chúng ta còn cơ hội dùng bữa trong nhà hàng thế này thêm bao nhiêu lần? Một cái cốc đã vài nghìn nhân dân tệ, một bộ đồ ăn có giá lên đến hàng chục nghìn, nếu anh không hỗ trợ tiền thì sao em có thể yên tâm học hành và tiến hành thí nghiệm?”
Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí ngột ngạt, tính tiền xong chúng tôi ai đi đường người nấy, con bé về biệt thự của tôi, còn tôi về biệt thự của Tịch Tông Hạc, không ai chào hẹn gặp lại.
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Vừa về đến nhà tôi đã kiệt sức, mới ngồi xuống ghế nghỉ ngơi không bao lâu thì Tang Thanh gửi tin nhắn đến báo cho tôi về yêu cầu thử vai của đạo diễn Mã.
Bộ phim này được lên kế hoạch từ năm năm trước, kinh phí đầu tư ước tính là năm trăm triệu nhân dân tệ. Đoàn quay phim và hậu kì đều là đội ngũ hạng nhất, có thể nói đây là đơn vị chế tác phim lớn nhất trong nước từ trước đến nay, đến nhân vật phụ trong phim cũng do những diễn viên nổi tiếng đảm nhiệm, e rằng có phải chen vỡ đầu người ta cũng muốn vào bằng được.
Thật ra trước đây tôi khá đắn đo, không biết có nên thử sức với bộ phim này không bởi một trong hai vai nam chính được quyết định sẵn là Giang Mộ. Mặc dù giữa tôi và Giang Mộ không có tranh chấp nhưng dù sao anh ta cũng là người yêu cũ xấu xa của Tịch Tông Hạc nên tôi phải lưu tâm đến cảm xúc của anh ấy.
Tuy nhiên, giờ anh ấy đã mất trí nhớ và trở thành Tịch Tông Hạc hai mươi hai tuổi nên mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều, anh không còn quan tâm đến mấy chuyện râu ria, tôi cũng không cần bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Nhắn “OK” cho Tang Thanh xong, tôi mở file ra đọc mất những một tiếng. Đọc xong, tôi duỗi thẳng chân tay trên ghế sô pha, vặn vặn cái cổ đau nhức rồi đứng dậy đi tắm.
Tắm rửa sạch sẽ xong tôi định đi ngủ sớm, nhưng trước khi ngủ lại quen tay lên lướt Weibo, phát hiện tin tức Tịch Tông Hạc đã tỉnh nằm trên hotsearch.
Hai năm trở lại đây, anh ấy luôn rèn luyện bản thân, tuy danh tiếng không đình đám như xưa nhưng lượng fan không hề kém cạnh so với nhóm tiểu thịt tươi đang “hot”, nhóm fan của anh ấy cảm ơn trời đất không thôi, lượng share tin cũng đạt đến con số trăm nghìn.
Không biết họ sẽ có phản ứng gì khi biết Tịch Tông Hạc bị mất trí nhớ nhỉ?
Tôi đang định tắt máy tính thì liếc thấy một bình luận — Sống nghiệp quá, đến ông trời cũng chẳng chấp nhận được đây mà, đáng đời lắm.
Tự dưng thấy ngứa tay nên tôi nhấp vào wall Weibo của người đó, lướt xuống xem thì phát hiện cô gái này quả nhiên là fan của Giang Mộ.
Mấy đứa trẻ ngày nay không lo học hành cho giỏi mà cứ lên mạng bình luận lung tung làm gì không biết? Tôi đọc status được ghim trên đầu trang cá nhân của cô nàng, quyết không phản bội Giang Mộ, Giang Mộ là cừ nhất, Giang Mộ là nam thần, ngay cả nữ minh tinh xuất sắc Dung Như Ngọc cũng bị cô nàng chà đạp thành người phụ nữ xấu xí không xứng với nam thần của mình, còn Tịch Tông Hạc lại trở thành hạng tiểu nhân chỉ biết cắm dao sau lưng.
Thế giới này buồn cười thật, chỉ bằng suy đoán chủ quan của bản thân thôi mà đã có thể đổi trắng thay đen.
Rõ ràng Giang Mộ mới là người đi lăng nhăng trước, anh ta ngoại tình với Dung Như Ngọc từ hồi Tịch Tông Hạc còn khỏe mạnh, sau đó bỏ kệ Tịch Tông Hạc nằm liệt trên giường bệnh, nhất định em gái này không có mắt nhìn đàn ông nên mới săn đón nhiệt tình một kẻ cặn bã điển hình như vậy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thực ra cả cô nàng này, Dung Như Ngọc và Tịch Tông Hạc đều giống nhau, chẳng ai cao quý hơn ai.
“Ngu như nhau.”
Tôi bực mình tắt máy tính đi rồi liếc xem đồng hồ, không kìm được lòng gửi tin nhắn cho Phương Hiểu Mẫn để hỏi tình hình sức khỏe của Tịch Tông Hạc.
【 Anh yên tâm đi ạ, cậu Tịch khỏe lắm, ăn tối xong thì xem TV một lúc, giờ đang ngủ rồi. 】
Tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm, vừa định đặt điện thoại xuống đi ngủ thì có tin nhắn mới đến.
【 Anh ấy còn hỏi về anh. 】
Tôi siết chặt điện thoại trong tay.
【 Hỏi gì về tôi thế? 】
【 Hỏi tình cảm giữa anh và anh ấy thế nào, em bảo tình cảm giữa hai anh tốt lắm, sau đó anh ấy không nói gì nữa. 】
Tôi cảm thấy hơi thất vọng cùng mất mát, anh ấy vẫn không tin tôi.
【 Ừm, anh ấy muốn biết gì thì cậu cứ trả lời thành thật nhé. 】
Tôi đặt điện thoại xuống, ngồi lặng một lúc lâu nhưng đầu óc cứ trống rỗng không nghĩ ngợi được gì.
Không thể tiếp tục như thế này được, tôi không thể để anh ấy bỏ rơi mình…
Tôi đứng phắt dậy, xỏ dép lê và bắt đầu tìm kiếm bản hợp đồng trao đổi thân thể có chữ kí của mình và Tịch Tông Hạc. Tôi gần như lật cả căn nhà lên, lục tung phòng ngủ và phòng làm việc của Tịch Tông Hạc nhưng đều không thấy.
Chỉ còn một nơi cuối cùng.
Tôi bước đến chỗ bức tranh rồi gỡ nó xuống, để lộ ra chiếc két sắt dạng âm tường nằm phía sau.
Tôi vã mồ hôi tay, vặn núm khóa thử vài mật mã, nhưng sinh nhật Giang Mộ, sinh nhật Tịch Tông Hạc, địa chỉ số nhà đều bị sai, thậm chí tôi còn thử cả sinh nhật của mình, đương nhiên cũng sai nốt.
Cuối cùng tôi bó tay, không cố gắng tìm cách mở két nữa.
Tôi cá chín mươi phần trăm là bản hợp đồng đang nằm trong cái két sắt này, may sao, Tịch Tông Hạc mua lại căn biệt thự này sau khi hồi phục chấn thương ở chân, két sắt được giấu kín thế này chắc anh ấy sẽ không tìm được đâu. Ngay cả khi tìm được, tôi không tin anh nhớ đúng mật mã.
Tôi treo bức tranh về vị trí cũ, cẩn thận điều chỉnh nó để đảm bảo không làm lộ bất kỳ sai sót nào rồi mới về phòng đi ngủ trong tâm trạng lo lắng.