HÔM QUA NHƯ CHẾT RỒI - Chương 1
***
Con người ta đến với nhau là do duyên phận, phải đúng người đúng thời điểm, thiếu một trong hai yếu tố đều sẽ không dẫn đến kết cục viên mãn nào.
Tình yêu cũng vậy, người vẫn là người xưa, nhưng đổi chiều thời gian thì sự đã khác rồi, giữa hai bên không còn tình cảm với nhau nữa, chỉ đành kết thúc mối lương duyên của cả hai.
Nếu hai năm sau mẹ tôi mới gặp Cố Nguyên Lễ thì chắc bà đã lấy chồng sắp cưới và có con từ lâu, bây giờ đang hưởng thụ những ngày tháng hạnh phúc rồi chứ không phải rơi vào tình cảnh bệnh tật ốm đau liên miên, chưa đến năm bốn mươi tuổi đã nhắm mắt xuôi tay, bỏ lại cặp con thơ bơ vơ trên đời.
Bà đã gặp Cố Nguyên Lễ vào chính thời điểm như vậy, dây dưa với gã là điều đen đủi nhất suốt cuộc đời bà, nhưng âu cũng do số cả. Bà bị che mắt bởi lời lẽ ngon ngọt của gã ăn chơi, từ chối kết hôn với người chồng sắp cưới để lang thang cùng trời cuối đất với gã, cuối cùng chẳng nhận lại được điều gì tốt đẹp cho đến lúc chết, đây là kiếp nạn của cuộc đời bà.
Mẹ tôi không những không hóa giải được kiếp nạn này mà còn đẩy nó cho tôi khiến tôi chẳng bao giờ ngóc nổi đầu dậy.
Tôi tưởng rằng khoảng thời gian tồi tệ nhất của mình đã qua, nhưng ai ngờ “núi cao còn có núi cao hơn”, đỉnh Everest đang chờ sẵn tôi ở đây rồi.
Tuy mối quan hệ giữa tôi và Tịch Tông Hạc không thể gọi là “tình yêu”, nhưng tôi dựa vào anh ấy để lấy vị thế, đổi lại tôi phải làm lá chắn cho anh, hai chúng tôi rất hiểu ý nhau, đôi bên hợp tác cùng có lợi, đây cũng có thể coi là một kiểu duyên phận. Có điều, tôi không ngờ mối quan hệ chặt chẽ như vậy cũng có lúc phải chấm dứt.
Khi tỉnh dậy, trông Tịch Tông Hạc rất bối rối, ánh mắt anh nhìn tôi thật kỳ lạ và xa cách.
“Anh là… Cố Đường? Sao anh lại ở đây? Tôi đang ở đâu?” Chắc do cảm thấy khó chịu nên anh muốn gỡ băng gạc trên đầu ra.
Tôi nắm lấy bàn tay anh ấy tránh cho chạm phải vết thương: “Anh có nhớ mình bị tai nạn giao thông không? Vào buổi chiều ba hôm trước, đang trên đường về nhà thì anh gặp tai nạn liên hoàn ở đường cao tốc, bảy chiếc xe tông vào đuôi nhau, đầu anh bị chấn thương nhẹ và hôn mê mất ba ngày, anh quên rồi à?”
Tôi sợ chết khiếp khi nhận được tin báo, có trời mới biết tại sao Tịch Tông Hạc lại gặp tai nạn giao thông. Tôi cuống cuồng chạy tới bệnh viện, bác sĩ nói rằng anh đã hôn mê sau khi bị va chạm ở vùng đầu nhưng sẽ sớm tỉnh lại, không ngờ đến tận ba ngày sau anh mới tỉnh.
“Tai nạn giao thông?” Tịch Tông Hạc cau mày, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ: “Nhưng tôi nhớ rõ ràng hôm qua là sinh nhật hai mươi hai tuổi của mình, tôi mở party trên du thuyền thì sao gặp tai nạn giao thông được?” Sắc mặt anh chợt biến đổi, Tịch Tông Hạc chộp lấy cánh tay tôi, hỏi: “Giang Mộ đâu?”
Tôi ngỡ ngàng trước phản ứng của anh. Sao anh lại hai mươi hai tuổi? Nếu tôi nhớ không lầm thì đến tháng một năm sau anh ấy sẽ bước qua sinh nhật tuổi hai mươi tám. Với lại Giang Mộ là cái tên mà anh kiêng kỵ nhất, mấy năm trước, cứ mỗi lần trông thấy biển quảng cáo của đối phương là mặt mày anh lại bí xị nguyên cả ngày hôm ấy, năm ngoái đỡ hơn một chút, không bộc lộ rõ cảm xúc tiêu cực, nhưng vẫn không được tự tiện nhắc đến cái tên này. Tại sao đầu vừa bị va chạm thôi mà tính tình đã thay đổi loanh xoành xoạch thế rồi?
Đến bây giờ tôi mới nhận ra có điều không ổn, tôi nói một cách thận trọng và nghiêm túc: “Anh Tịch, anh đừng đùa em nữa, giờ là năm 2028, anh hai mươi bảy tuổi rồi.”
Anh ấy sửng sốt: “Cái…” Có lẽ do cảm thấy quá vô lý nên anh không muốn nói chuyện với tôi nữa, anh chật vật muốn đứng dậy: “Giang Mộ đâu! Tôi muốn gặp em ấy! Nhất định đây là trò đùa của bọn Phùng An và Quan Thiện, chúng nó nhân cơ hội tôi say rượu nên đưa tôi đến đây chứ gì? Đây là đâu? Love Hotel hay là studio quay phim?”
Thấy anh ấy càng ngày càng kích động, tôi vội vàng giữ anh lại: “Anh đừng sốt sắng, vết thương của anh chưa lành đâu, em gọi bác sĩ đã, anh nằm xuống trước đi…”
Anh không ngồi dậy được vì bị chấn thương ở đầu, chỉ hơi động đậy một chút thôi đã đau muốn nhăn mặt. Vẻ mặt lúc này của anh còn bàng hoàng hơn, trông như thể không tin được rằng Phùng An và Quan Thiện lại có thể nhẫn tâm đánh anh ấy chỉ vì trò đùa dai này.
Biểu hiện của Tịch Tông Hạc khiến tôi lo sốt vó, tôi bấm chuông gọi trên đầu giường, nhận được tin, bác sĩ và y tá nhanh chóng chạy đến.
Tôi nhường chỗ cho họ rồi ra ngoài hành lang, gửi tin nhắn cho bạn bè thân thiết đang lo lắng của Tịch Tông Hạc, báo rằng mọi chuyện đã ổn và Tịch Tông Hạc vừa tỉnh dậy.
Khoảng mười phút sau, bác sĩ bước ra ngoài phòng bệnh, tôi chủ động hỏi: “Anh Tịch thế nào rồi bác sĩ? Anh ấy có vẻ… không ổn lắm.”
Bác sĩ giải thích rất cẩn thận, ông nói rằng bộ não của con người rất phức tạp, bệnh nhân bị thương ở đầu và đã hôn mê mất ba ngày nên bất kỳ tình huống nào cũng có thể phát sinh, tình trạng hiện tại của Tịch Tông Hạc được gọi là “Chứng mất trí nhớ tạm thời”, tình trạng này có thể được cải thiện dần theo thời gian, nhưng không loại trừ khả năng sẽ không bao giờ lấy lại được trí nhớ.
Cuối cùng ông đưa ra kết luận: “Trước mắt tôi kiến nghị người nhà phải theo dõi bệnh nhân thật sát sao, quan trọng nhất là phải để bản thân tự phục hồi, còn tâm lý trị liệu chỉ là biện pháp hỗ trợ.”
“Liệu các triệu chứng của anh ấy có trở nên nghiêm trọng hơn không?” Mỗi ngày trí nhớ lại lùi về một năm, sau đó anh ấy sẽ trở thành một đứa trẻ chỉ bập bẹ biết nói, nghĩ thôi tôi đã thấy sợ rồi.
Bác sĩ trả lời: “Nếu tình huống đó xảy ra, mong người nhà bệnh nhân có thể thông báo kịp thời cho chúng tôi biết, còn những cái khác tôi không dám đảm bảo chắc chắn.”
Bác sĩ liệt kê thêm một vài chuyện cần lưu ý rồi mới rời đi, tôi đứng ngoài hành lang bệnh viện, vẻ mặt mù tịt trông khá buồn cười.
Tôi đã tham gia rất nhiều bộ phim thần tượng, cũng đóng vai người bị mất trí nhớ không dưới mười lần, và dĩ nhiên chẳng có lần nào là giải thích được một phần ngàn tâm trạng hiện giờ của tôi.
Tôi dựa lưng vào tường rồi cười khổ, quả nhiên khán giả đánh giá rất đúng, trình độ diễn xuất của tôi chẳng ra cái cóc khô gì.
Liếc nhìn cách cửa phòng bệnh đang đóng chặt, tôi cúi đầu bổ sung thêm một câu vào tin nhắn.
— — Hình như anh ấy bị mất trí nhớ.
Tôi loanh quanh trước cửa phòng một hồi lâu, tâm trạng xoắn xuýt vô cùng.
Sao anh ấy lại mất trí nhớ vào đúng năm năm này chứ? Sớm muộn không mất, ký ức sau khi quen biết tôi bị xóa bỏ bằng hết, trí nhớ dừng lại ở tuổi hai mươi hai. Mà năm hai mươi hai tuổi ấy anh vẫn đang chìm đắm trong mật ngọt của Giang Mộ!
Tịch Tông Hạc năm hai mươi hai tuổi là thằng ngu chính hiệu, anh ấy chưa từng tin vào những lời gièm pha mà người ta bàn tán về Giang Mộ. Sau này anh ấy hận Giang Mộ bao nhiêu thì bây giờ yêu anh ta bấy nhiêu.
Dựa theo tính tình của Tịch Tông Hạc, nếu tôi dám nói xấu Giang Mộ trước mặt anh thì chắc anh ấy sẽ chẳng ngần ngại gì mà không đấm thẳng vào mặt tôi. Và quan trọng hơn, làm thế nào để tôi có thể giải thích mối quan hệ giữa mình với anh ấy một cách đơn giản và rõ ràng nhất?
Tôi đứng ở cửa một lúc lâu, lòng bàn tay giữ tay nắm cửa đã vã cả mồ hôi nhưng vẫn không nghĩ ra được lời giải thích nào cho thỏa đáng, cuối cùng tôi đành nghiến răng nghiến lợi, mạnh dạn đẩy cửa bước vào rồi ngồi trở lại bên cạnh Tịch Tông Hạc dưới cái nhìn chằm chặp của anh ấy.
Trong lòng tôi bồn chồn: “Ừm, chắc bác sĩ không nói dối anh đâu nhỉ, năm nay đúng là năm 2028 thật, chẳng có trò đùa nào ở đây hết, em cũng không phải tên bịp bợm.”
Sắc mặt Tịch Tông Hạc tái nhợt, anh dựa lưng vào thành giường, nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi hỏi một cách nhạt nhẽo: “Giang Mộ đâu?”
Không hiểu sao tôi lại cảm nhận được sự lo lắng ẩn giấu trong câu hỏi của anh ấy, trong lòng thấy hơi mệt mỏi.
Tịch Tông Hạc lúc này khiến tôi nhớ tới dáng vẻ ốm yếu của anh vào năm năm về trước, cả ngày nằm trên giường với khuôn mặt tái xanh, rõ ràng đã rất suy sụp rồi nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh, không cho phép bản thân để lộ ra một chút mềm yếu nào.
Tôi thở dài nói: “Anh phải bình tĩnh nghe em nói, nếu không sẽ không tốt cho bệnh tình của anh đâu. Anh và Giang Mộ chia tay rồi, đã sớm chia tay nhau từ năm năm trước…”
Chắc tôi phải lên chùa thắp hương cho anh ấy thôi, vụ tai nạn nghiêm trọng năm năm trước khiến cả tình yêu và sự nghiệp của anh rơi vào cảnh bế tắc, đến khi sức khỏe hồi phục hoàn toàn, cũng thoát được khỏi cái bóng của Giang Mộ thì anh lại gặp tai nạn rồi bắt đầu tơ tưởng người ta.
Tịch Tông Hạc cứ bám dai như đỉa thế, liệu Giang Mộ có chịu khuất phục trước anh ấy không?
Nghe tôi nói xong, Tịch Tông Hạc im lặng như đang suy ngẫm về điều gì đó. Tôi thấy mí mắt anh giật liên tục, nghĩ tâm trạng của anh ấy không được bình tĩnh cho lắm nên thôi không nói nữa.
“Vậy chuyện của anh thì sao?” Anh ngước mắt lên lần nữa, nhìn thẳng vào tôi.
Đôi mắt đen sâu thẳm mà sáng ngời, ánh nhìn như lưỡi gươm sắc bén chĩa thẳng vào lòng người khiến tôi không dám đối mặt quá lâu vì sợ bị làm thương.
Chuyện giữa tôi và anh ấy nếu kể ra sẽ rất dài dòng, mà tôi không định tiết lộ toàn bộ sự thật luôn. Tâm tư của anh vốn dĩ đã khó đoán, giờ còn bị mất cả trí nhớ, tôi thậm chí còn không lường trước được phương thức hành động của anh. Nếu biết tôi là thứ đồ chơi có cũng được mà không có cũng chẳng sao rồi, lỡ anh ấy quyết định ném thẳng tôi vào thùng rác thì tôi biết làm sao đây?
Hợp đồng kia sẽ hết hạn sau hai tháng nữa, giấy trắng mực đen đã viết rằng một khi đến kì hạn, hai bên cần thương lượng trước khi quyết định chấm dứt hợp tác hay tiếp tục gia hạn hợp đồng. Cuộc sống mấy năm nay của tôi rất tốt, vốn định dụ dỗ anh ấy gia hạn thêm thì anh lại gặp tai nạn giao thông ngoài ý muốn, quả đúng là “mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”.
Tôi cố làm cho giọng mình nghe trung thực nhất có thể rồi trả lời: “Em là… nửa kia của anh.”
Anh ấy lập tức nhướn mày: “Tôi, và anh?”
Vẻ ghét bỏ hiện rõ trên khuôn mặt anh, tính khí cáu kỉnh cũng bộc lộ ra luôn, giống hệt như lần ném con dao gọt hoa quả về phía tôi.
Nghĩ đến lúc đó, tôi không khỏi nghĩ về vết sẹo trên xương quai xanh, Tịch Tông Hạc thích mân mê nó mỗi khi ở trên giường, anh thích hỏi tôi có đau không, bất kể tôi trả lời thế nào thì anh cũng thúc mạnh vào sâu trong cơ thể tôi.
Xấu xa đến nỗi thẳng thừng như vậy, nhưng tôi chẳng tài nào làm gì được anh.
Tôi cười với anh: “Vâng, anh và em.”
Anh hừ mũi, hiển nhiên không đồng tình với thẩm mỹ của “cái tôi” khác.
Đã chấn thương sọ não thành thằng ngốc rồi còn kén chọn, tôi quay mặt đi, tiện thể tặng cho anh ấy một cái lườm nguýt.
Tuy không sắc sảo được bằng Giang Mộ nhưng tôi cũng thuộc hàng mặt mũi đẹp trai tuấn tú, mấy năm nay được tôi hầu hạ trên giường anh sung sướng lắm, giờ mất trí nhớ rồi nên coi tôi là tên cưỡng bức đây mà.
Tôi chỉ dám thóa mạ trong lòng chứ không có gan tức giận ra mặt.
“Đưa điện thoại cho tôi.” Tịch Tông Hạc lạnh mặt ra lệnh: “Tôi muốn gọi điện thoại.”
Tôi móc điện thoại ra đưa cho anh, lúc trông thấy cấu hình máy nom anh sững sờ lắm. Tôi còn đang phân vân không biết có nên bấm số hộ Tịch Tông Hạc hay không thì anh ấy đã vận dụng khả năng tư duy của mình và nhập ngay một dãy số điện thoại, đáng tiếc đầu dây bên kia đã đổ chuông suốt một lúc lâu nhưng không có ai nhấc máy.
Tôi hỏi: “Anh muốn gọi cho ai?”
Bấm quen tay như vậy thì chắc đang gọi cho Giang Mộ nhỉ?
Tôi vừa nghĩ vừa thấy khó chịu, anh ấy thuộc làu làu được số điện thoại của Giang Mộ, nhưng nếu hỏi số điện thoại của tôi bắt đầu bằng những số nào thì chắc anh mù tịt luôn, quả nhiên đồ chơi không bao giờ sánh được với tình yêu đích thực.
Tịch Tông Hạc không thấy ai nhấc máy thì bực bội bấm số khác, sau đó cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Tôi tò mò không biết thứ gì đang làm khó anh nên dướn qua xem thử, hóa ra lúc nhập số, trên màn hình hiển thị gợi ý đến một dãy số được lưu trong danh bạ.
“Chị Lệ đấy, chị ấy bảo chiều nay sẽ tới.”
Đường Lệ vừa là chị họ của Tịch Tông Hạc vừa là quản lý của anh, cô ấy là một trong số ít những người mà Tịch Tông Hạc tin tưởng.
Tôi đã ở với anh suốt năm năm nên có số điện thoại của Đường Lệ cũng không có gì lạ, nhưng giờ đầu óc anh bị chập mạch rồi nên chắc đang đoán vớ đoán vẩn.
“Chị ấy là quản lý của anh, anh bảo em lưu số điện thoại của chị ấy, dặn nếu không liên lạc được với anh thì gọi cho chị, anh quên rồi chứ gì.”
Tôi vừa nói xong thì cuộc gọi được kết nối.
“Tiểu Đường?”
Tịch Tông Hạc cầm điện thoại lên: “Là em…”
Tôi không biết đầu dây bên kia đang nói gì mà vẻ mặt của Tịch Tông Hạc càng lúc càng nghiêm nghị, nặng nề như bị sương mù dày đặc bao phủ.
“Vâng, em không nhớ bất cứ điều gì hết… Anh ta đang ở đây.” Tịch Tông Hạc liếc tôi một cái, tôi vội vàng ưỡn thẳng lưng lên như đụng phải cái nhìn xỉa xói chết người của thầy huấn luyện quân sự: “Anh ta nói với em rồi… Em hiểu.”
Hai người họ nói chuyện suốt năm phút đồng hồ, sau đó Tịch Tông Hạc cúp máy, thái độ cư xử với tôi tử tế hơn và không còn giữ cảnh giác như trước nữa.
“Đường Lệ bảo tôi tin tưởng anh.”
Tôi nhanh chóng nở một nụ cười nịnh nọt: “Em lừa anh làm gì đâu, hơn nữa anh Tịch thông minh như vậy thì trò mèo của em sao qua nổi mắt anh được!”
Anh ấy không nói gì, cầm điện thoại của tôi để lướt mạng.
Tôi gãi gãi mũi, cảm giác như vừa tự chuốc nhục vào thân.
Tuy Đường Lệ bảo Tịch Tông Hạc tin tôi nhưng đối với anh, tôi vẫn chỉ là một người xa lạ, nếu anh buông lỏng cảnh giác nhanh như vậy thì anh không phải Tịch Tông Hạc mà tôi biết.
Có lẽ bây giờ anh chỉ cần Giang Mộ, những thứ còn lại với anh đều không quan trọng, cũng chẳng rảnh để quan tâm.
Dùng điện thoại được mười phút, tôi chợt thấy anh day bóp sống mũi, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu, tôi biết ngay anh thấy không thoải mái nên vội vàng đi tới chỉnh lại gối để anh nằm xuống trước.
“Vết thương của anh còn chưa lành, anh đừng lo lắng đến chuyện khác, quan trọng nhất bây giờ là phải dưỡng thương.” Nói rồi tôi lấy điện thoại ra khỏi tay anh ấy.
Anh liếc tôi một cái, người ngợm rã rời chẳng còn sức mắng tôi. Việc phải chấp nhận không gian, thời gian mới dường như đã tiêu hao hết tâm trí của anh, anh ấy lặng lẽ nhắm mắt lại, không bao lâu sau đã vào giấc.
Ánh nắng ngoài cửa sổ vừa phải, rọi từng tia sáng ấm áp vào phòng, trên bàn đầu giường đặt một lọ hoa tươi, hương hoa thoang thoảng lan tỏa trong không gian.
Tôi dém chăn cho Tịch Tông Hạc, sau đó ngồi xuống ghế đặt cạnh giường nhìn anh.
Cảnh tượng này gợi tôi nhớ về những tháng ngày cùng anh ấy thực hiện liệu trình phục hồi chức năng. Hồi đó, ngày nào tôi cũng xoa bóp cho anh ba lần, bưng trà dâng nước, đưa đi dạo, thậm chí còn giải quyết nhu cầu sinh lý giúp anh, rồi chỉ sợ anh ấy bỏ cuộc giữa chừng, cứ tưởng sau bao nhiêu năm cố gắng sẽ không phải chịu khổ cực nữa, chẳng ngờ… người tính không bằng trời tính.
Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Vốn dĩ chiều nay Đường Lệ mới qua bệnh viện, nhưng vì nhận được tin Tịch Tông Hạc bị mất trí nhớ nên mới vội vàng thu xếp công việc rồi chạy tới luôn.
Đường nét khuôn mặt của cô và Tịch Tông Hạc không giống nhau, vẻ đẹp của cô ấy cũng không phải kiểu truyền thống. Vóc người Đường Lệ rất cao, nếu buộc tóc đuôi ngựa và đi giày cao gót thì sẽ cao bằng tôi, thế nên khi đi ngoài đường thường bị người ta nhận nhầm thành mấy cô siêu mẫu.
Thấy Đường Lệ đến, sợ đánh thức Tịch Tông Hạc vừa ngủ nên hai chúng tôi nói chuyện với nhau ngoài hành lang.
Tôi chưa kịp nói gì, cô ấy đã nắm lấy tay tôi, lo lắng bảo: “Tiểu Đường, mấy ngày nay vất vả cho em quá, giờ Tông Hạc ra nông nỗi này, em đừng bỏ nó nhé…” Tròng mắt cô ấy ngấn nước khiến tôi không đành lòng từ chối.
Cô ấy không biết chuyện bản hợp đồng kia nên tưởng mối quan hệ giữa tôi và Tịch Tông Hạc được xây dựng dựa trên tình cảm chân thành, đời này không bao giờ thay đổi.
Năm năm trước, tôi sát cánh bên Tịch Tông Hạc trong hành trình thực hiện hồi phục chức năng, tôi trông coi bên cạnh anh, chịu đựng sự trái tính trái nết của anh, thể hiện tình cảm thắm thiết trước mặt người nhà anh, tất cả cũng chỉ vì muốn bấu víu lấy anh để tìm chỗ đứng riêng, để gặt hái tiền tài và danh tiếng cho bản thân.
Mà khi ấy Tịch Tông Hạc muốn được đứng dậy thật nhanh để trả thù Giang Mộ, nhưng anh lại không cam lòng để lộ ra sự chật vật của chính mình, bởi vậy tôi đã trở thành lựa chọn duy nhất mà anh có.
Cả hai chúng tôi đến với nhau cùng những mục đích riêng của bản thân, mối quan hệ yêu đương nồng đậm “chỉ trong nghịch cảnh đôi ta mới nhận rõ tấm chân tình của nhau” không hề tồn tại, sự giúp đỡ lúc ấy chỉ là bước đệm chuẩn bị cho hợp tác giữa hai bên.
Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ.
“Chị yên tâm, em sẽ chăm sóc cho anh ấy thật tốt.”
Tôi vỗ nhẽ lên mu bàn tay của Đường Lệ.
Nếu mọi người đã nghĩ chúng tôi yêu nhau sâu đậm thế thì còn chần chừ gì nữa mà tôi không “mượn nước đẩy thuyền”, diễn tiếp vở kịch “tình yêu trong nghịch cảnh” này? Suy nghĩ đó hệt như một tia lửa bắn vào chồng củi khô khiến nó bùng mạnh lên, cuối cùng trở thành biển lửa thảo nguyên bạt ngàn.
Đằng nào cũng chỉ còn tôi biết đến bản hợp đồng kia, cho dù sau này Tịch Tông Hạc có nhớ ra thì tôi cũng không vi phạm điều khoản nào, anh ấy cũng không đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu tôi.
Tôi chỉ đang tìm cách để tự bảo vệ bản thân mà thôi.
Hóa ra… sự ra đời của một ý tưởng tệ hại chính là khởi nguồn của mọi vận rủi trong tương lai.