HOÀNG THƯỢNG, TRĂM TRIỆU KHÔNG THỂ - Chương 26: Mỗi Ngày Lạc Đường Đều Hoài Nghi Nhân Sinh
- Trang chủ
- Truyện tranh
- HOÀNG THƯỢNG, TRĂM TRIỆU KHÔNG THỂ
- Chương 26: Mỗi Ngày Lạc Đường Đều Hoài Nghi Nhân Sinh
Hiện tại trên hành lang dài uốn lượn khúc khuỷu, Hạ Lan Chi còn đang lạc đường.
Hắn mờ mịt nhìn cảnh vật bốn phía, cũng không biết mình cuối cùng đã đi tới góc nào trong Tướng phủ.
Chỗ hắn đang đứng hiện tại vắng đến mức muốn tìm một hộ vệ để hỏi đường cũng không có, đừng nói là quay lại đường về phòng ngủ, phỏng chừng hắn muốn theo đường cũ trở lại cửa Tướng phủ cũng tìm không được đường
“Vì sao luôn là ta gặp xui xẻo, không phải bị hố thì cũng là bị lạc đường……” Hạ Lan Chi buồn bực mà đi vài vòng quanh xà nhà sơn đỏ, cuối cùng vẫn là quyết định quay trở lại chỗ sân viện hoang vắng kia, “Nói không chừng chỗ đó có người ở, tìm người hỏi so với ta tự mình đi lung tung tìm đường càng đáng tin cậy hơn.”
Ẩn văn bản được trích dẫn
Ngay lúc Hạ Lan Chi đối với con đường của mình đã đến trình độ cảm thấy tuyệt vọng, hắn chuẩn bị cất bước đi tìm chỗ sân lúc nãy, phía sau lại truyền đến một giọng nữ quen thuộc, “Đại nhân!”
Hạ Lan Chi quay đầu lại, tỳ nữ nhìn có chút quen mặt kia hướng hắn vội vàng chạy tới.
Trong đầu thoáng hiện lên hồi ức, Hạ Lan Chi nhớ ra, tỳ nữ này là người lần trước lúc canh ba mặc đồ tình thú mang bữa khuya đến.
(Chém, chỗ này khó hiểu quá nên ta chém bừa đấy, thông kẻm)
“Đại nhân, thì ra ngài ở chỗ này, nô tỳ cuối cùng tìm được ngài rồi.” Tỳ nữ kia chạy đến trước mặt Hạ Lan Chi, hơi thở còn có chút gấp, nàng quỳ xuống bồi tội nói, “Nô tỳ đến chậm.”
Hạ Lan Chi trong lòng cảm động đến lệ nóng doanh tròng, hận không thể tiến lên nắm chặt tay muội tử nói: “Một chút cũng không muộn, tới thật đúng lúc, nhanh chóng đem Thừa Tướng nhà ngươi từ trong lạc đường vớt ra đi a đại muội tử!”
Đương nhiên, hắn chỉ có thể ở trong lòng mà gào thét một chút.
Nếu hắn thật sự làm như vậy, tỳ nữ này bị dọa ngất đều có khả năng.
Cứu tinh đợi nửa ngày mới xuất hiện, nếu bị hắn dọa ngất chỉ có mất nhiều hơn được.
Cho nên Hạ Lan Chi chỉ có thể nhẹ gật đầu, “Đứng dậy nói chuyện đi.”
“Tạ đại nhân.” Có lẽ vì thái độ gần đây của Hạ Lan Chi nhu hòa hơn, tỳ nữ cũng không còn quá sợ hãi như lúc trước, “Nhờ phúc đại nhân, hộ vệ Tô Nặc đã tỉnh, đại nhân có muốn đi nhìn hắn một chút hay không?”
Là thiếu niên hộ vệ đã hạ độc hắn, đứa nhỏ này lúc trước tự sát không thành tạm thời offline, hiện tại đã chịu tỉnh rồi.
“Ngươi dẫn đường đi.” Hạ Lan Chi nhàn nhạt nói.
Tỳ nữ cúi người “vâng” một tiếng, từng bước nhanh chóng dẫn đường đi qua hành lang gấp khúc, Hạ Lan Chi tư thế ưu nhã không nhanh không chậm mà đi theo, khoanh tay tản bộ, dáng vẻ thanh tao.
“Đại nhân vì sao lại đi dạo ở nơi này?”
Hạ Lan Chi bước chân không vững, có chút chột dạ, hắn cũng không thể nói là vì mình mù đường nên mới tới được đây đi?
“Khụ khụ,” như là để che giấu thần sắc xấu hổ trên mặt, Hạ Lan Chi khụ hai tiếng vô nghĩa sau đó nói, “Rảnh rỗi không có việc gì, nên muốn đi dạo một chút.
Nhưng vì trời mưa không ra được phủ, vậy nên ta đi vòng quanh ở trong phủ giải sầu.”
Tỳ nữ từ tận đáy lòng tán thưởng, “Hạ Lan đại nhân hảo sinh tình thú.” (câu của chị gé này ta để nguyên QT á, đọc rồi không biết làm sao cho được với nó luôn)
Hạ Lan Chi cười trả lời, “Nào có nào có.”
Luận tình thú, ai có thể so được với nguyên thân a? Phương diện nào đó đã có thể so với giả thiết mười tám cộng cấm tiểu hài tử, Hạ Lan Chi hắn vẫn là tự thấy không bằng.
Tỳ nữ ngẩng đầu nhìn về phía màn mưa rơi trên mái hiên, “Hoàng Thượng không hổ là chân long thiên tử, lời nói ra thật chuẩn.”
“Ý gì?” Hạ Lan Chi trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
“Lúc trước khi thời tiết còn tốt bầu trời vạn dặm không mây, Hoàng Thượng đã nói ra tiên đoán với nô tỳ là trời sắp mưa.
Qua mấy canh giờ sau, quả nhiên trời mưa rồi.”
Hạ Lan Chi nghe xong không nhịn được chậc lưỡi khen ngợi tiểu Hoàng Thượng thông minh.
Không tệ không tệ, tiểu Hoàng Thượng cư nhiên còn có thể dự báo thời tiết, là một nhân tài.
Nhớ năm đó khi ở cùng tuổi với y, hắn vẫn còn đang ngây ngốc mà chơi đồ chơi người gỗ của công ty Moore X đây.
Đừng nói là dự báo thời tiết, hắn căn bản là mấy ngày liền đều không xem dự báo thời tiết.
Trên đường đi đơn giản vài câu nói chuyện phiếm giết thời gian, thật nhanh liền tới được nơi ở của tổ hộ vệ rồi.
“Nô tỳ cáo lui.”
“Lui xuống đi.” Hạ Lan Chi vung lên tay áo, mới vừa bước một chân vào ngạch cửa, liền nghe được trong phòng truyền đến giọng nói khàn khàn mang theo một cổ sát khí lạnh lẽo.
“Hạ Lan Chi!”.