Hoàng Hậu Vô Đức - Chương 101: PN Ác cảo
Hôm nay buổi sáng lúc hắn mở mắt ra, nương theo ánh sáng yếu ớt xuyên qua màn, hắn phát hiện trước mặt hắn xuất hiện một Kỷ Vô Cữu khác.
Kỷ Vô Cữu lập tức hoàn toàn thanh tỉnh, vụt dậy, lấy hai tay ấn vào cổ Kỷ Vô Cữu kia. Sau đó, hắn liền nhìn thấy hai tay mình trắng nõn non mịn lại mềm nhuyễn.
Hắn sửng sốt, giơ tay lật qua lật lại vài lần để nhìn kỹ một chút, lại sờ sờ mặt, cuối cùng hai tay dừng trước ngực, ấn một cái.
Vô luận như thế nào, ngực không lừa được người…
Vì thế hắn phát hiện, hắn hình như nhập vào thân thể Trăn Trăn.
Lúc này, Phùng Hữu Đức thấy Hoàng Thượng không thức dậy đúng giờ, nên liền sai người trực đêm qua là Tố Phong tới gọi hắn. Tố Phong nhẹ nhàng vén màn lên, liền nhìn thấy Hoàng Thượng còn chưa tỉnh, Hoàng Hậu nương nương lại đang khoanh chân ngồi tại bên người hắn, hai tay đáng khinh nâng nâng bộ ngực.
Tố Phong: “…”
Kỷ Vô Cữu che miệng ho một tiếng, nói, “Ngươi đi ra ngoài trước đi.”
“Nương nương, Hoàng Thượng nên dậy vào triều.” Tố Phong nhịn không được nhắc nhở.
“Trẫm… Không cần lo lắng, ” Kỷ Vô Cữu đáp, “Để ta kêu hắn.”
Sau khi đuổi Tố Phong xong, Kỷ Vô Cữu gọi Diệp Trăn Trăn dậy.
Diệp Trăn Trăn mở mắt ra liền nhìn thấy một người giống chính mình như đúc, phản ứng so với Kỷ Vô Cữu bình tĩnh hơn —— quay đầu nhắm mắt ngủ tiếp.
Cái này hẳn là một giấc mộng kỳ quái, nàng mơ mơ màng màng nghĩ.
“Trăn Trăn, mau đứng lên, xảy ra chuyện lớn rồi.” Kỷ Vô Cữu không ngừng cô gắng kêu nàng tỉnh dậy.
Diệp Trăn Trăn rốt cuộc thanh tỉnh, phát hiện chân tướng mọi chuyện, sợ tới mức trợn mắt nhìn thẳng.
Kỷ Vô Cữu ôm nàng vào lòng, “Đừng sợ, nhất định có biện pháp đổi trở về.”
Lúc này, Tố Phong lại tiến vào xem xem thế nào. Khi vén màn lên, nàng nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương vô cùng hào phóng ôm Hoàng Thượng vào trong ngực, mà Hoàng Thượng lại dịu ngoan để đầu tựa vào vai nương nương, vẻ mặt đầy u sầu.
Tố Phong: “…”
Kỷ Vô Cữu nhìn thấy Tố Phong, cúi đầu nói nhỏ bên tai Diệp Trăn Trăn, “Nàng trước tiên thay ta lên triều, ta ở lại nghĩ biện pháp.”
“Ta… Làm sao có thể lên triều a…”
“Chuyện nhỏ nàng có thể trực tiếp quyết định, đại sự không nghĩ ra chủ ý liền hỏi mấy các thần kia.”
Diệp Trăn Trăn gật gật đầu, được Kỷ Vô Cữu đỡ xuống giường. Tố Phong gọi tới vài cung nữ giúp nàng thay long bào.
Từ Khôn Ninh cung đến Hoàng Cực môn có long liễn. Hoàng Đế Bệ Hạ ngồi trong long liễn, sắc mặt rất không tốt, giống bộ dáng tiểu bạch thỏ bình thường bị kinh hách sắp gặp đại địch đến nơi.
Phùng Hữu Đức nhìn trộm nhìn biểu tình Hoàng Đế Bệ Hạ, liền trộm nghĩ rằng, đại khái do tối hôm qua Hoàng Thượng lại bị Hoàng Hậu nương nương hung ác thu thập đi.
Về phần thu thập như thế nào, không thể nói a không thể nói. Phùng Hữu Đức cúi đầu, ở trong lòng não nhảy ra rất nhiều phiên bản, cái trước so với cái sau đều muốn kích thích hơn rất nhiều.
Khôn Ninh cung, Hoàng Hậu nương nương vậy mà rời giường cùng lúc với Hoàng Thượng, chuyện này thật sự rất khó gặp, nô tài hầu hạ đều thấy kỳ quái, dĩ nhiên, cũng chỉ cảm thấy kỳ quái trong lòng.
Dùng điểm tâm xong, Hoàng Hậu nương nương an vị ở trong ngự hoa viên ngẩn người.
Kỷ Vô Cữu cẩn thận hồi tưởng xem tối qua trước khi đi ngủ có hay không chuyện bất thường, đáp án là không có gì bất thường cả.
Hắn cùng Trăn Trăn, chỉ là… Làm vận động có chút kịch liệt…
Chuyện này có thể lý giải, bởi vì mấy ngày trước Trăn Trăn vẫn bị Kỷ Chính Tắc quấn lấy, vợ chồng bọn họ tất nhiên không có cơ hội thân thiết.
Chẳng lẽ nguyên nhân chính là do chuyện này?
Kỷ Vô Cữu nghĩ đến đây, đầy đầu hắc tuyến. Mặc dù biết đối phương linh hồn là Diệp Trăn Trăn, nhưng thân thể vẫn là hắn, thân thể nam nhân. Hắn cũng không hứng thú cùng một nam nhân có bộ dạng giống mình như đúc mà tình chàng ý thiếp, chỉ nghĩ thôi liền thấy mồ hôi lạnh.
Hơn nữa, Trăn Trăn khẳng định cũng có chướng ngại tâm lý, có thể hay không cương lên được hay không cũng không xác định.
Kỷ Vô Cữu sờ sờ mũi, không thể tiếp tục nghĩ nữa…
Diệp Trăn Trăn vào triều coi như thuận lợi.
Mặc dù mọi người đều cảm giác ra hôm nay Hoàng Đế Bệ Hạ có chút không giống bình thường, có chút….
Nhưng không ai dám hỏi, mọi người đều giống Phùng Hữu Đức, cho rằng nguyên nhân đều do chuyện sinh hoạt phu thê, chung quy hoàng thượng mới vừa từ Khôn Ninh cung đi ra.
Hạ triều, Phùng Hữu Đức nhắc nhở Hoàng Đế Bệ Hạ: ngài hẹn Phương đại nhân sau khi hạ triều đến Dưỡng Tâm điện nghị sự.
Lúc này Diệp Trăn Trăn đã có chút thích ứng thân thể Kỷ Vô Cữu. Nàng lại là người vô tâm vô phế, lúc này cũng không nóng nảy, ưỡn ngực sải bước đến Dưỡng Tâm điện.
Tại Dưỡng Tâm điện quá mót, đi tiểu một cái.
Kết luận: thật là tiện lợi.
Vì thế Diệp Trăn Trăn có chút thích thân thể này.
Phương Tú Thanh đúng hẹn đến Dưỡng Tâm điện, Diệp Trăn Trăn híp mắt đánh giá hắn. Phương Tú Thanh bị nàng nhìn như vậy, không rõ nguyên nhân liền run lên một chút, tổng cảm thấy sắp có chuyện không hay.
Nhưng đến cùng có thể có chuyện gì không hay? Hoàng Thượng truyền hắn tới bất quá là muốn thương lượng quốc sự, hắn tự hỏi gần đây có hay không lại làm sai cái gì.
Xét thấy Phương Tú Thanh từng đối Diệp gia cùng bản thân Diệp Trăn Trăn tạo nên chút chuyện ngáng chân, Diệp Trăn Trăn kỳ thật vẫn muốn giáo huấn hắn một chút. Nhưng lão gia hỏa này là rường cột nước nhà, nàng thân là Hoàng Hậu lại đi nhúng tay xử lý đại thần cũng không phải chuyện gì hay ho.
Hôm nay lại khác, cơ hội lại tự tới.
Diệp Trăn Trăn đứng lên, đến Phương Tú Thanh trước mặt.
Phương Tú Thanh vẻ mặt kính cẩn, chờ nàng nói chuyện.
Nhưng mà Hoàng Đế Bệ Hạ lại không nói gì, mà nâng tay kéo kéo hắn râu.
Phương Tú Thanh: “…”
“Phương đại nhân nuôi chòm râu này quả thực không tệ.”
“Hoàng Thượng quá khen.” Phương Tú Thanh không tự chủ sờ sờ râu, râu hắn thật sự xinh đẹp, được bảo dưỡng cũng tốt, trên bảng xếp hạng < mỹ tu phổ > còn có tên hắn trên đó. Đối với một nam nhân, nhất là một cái lão nam nhân mà nói, râu quan trọng ngang với mặt mũi, thậm chí so ra râu còn trọng yếu hơn vài phần.
Cho nên Phương Tú Thanh vì vẻ ngoài của mình rất tự hào, lúc này nghe được Hoàng Thượng khen hắn, ngoài mặt tuy không lộ thần sắc gì, nhưng trong lòng khó tránh khỏi đắc ý.
Nhưng mà lời kế tiếp của Hoàng Thượng lại như sấm sét bổ xuống hắn, “Râu đẹp như thế này, bảo dưỡng hẳn rất lao tâm lao lực, ta nghĩ không bằng cạo đi.”
Phương Tú Thanh có chút không theo kịp, “Hoàng Thượng?”
“Như thế nào, nghe không hiểu ta… Trẫm nói chuyện?”
Phương Tú Thanh quỳ rạp xuống đất, “Cựu thần không biết chính mình phạm vào hà sai, thỉnh Hoàng Thượng chỉ rõ.” Hắn đối với chuyện Hoàng Đế Bệ Hạ đột nhiên bắt bẻ có chút không hiểu, hơn nữa, phương thức bắt bẻ này cũng quá ly kỳ đi…
“Ngươi không phạm sai lầm, trẫm chính là nhìn không quá thuận mắt, ảnh hưởng tâm tình.”Ăn lộc vua, vì vua mà phân ưu”, ngươi tự nên hiểu đạo lý này, còn cần trẫm lại nói lần thứ hai sao?”
Phương Tú Thanh trong lòng suy nghĩ rất nhanh, có chút hiểu nguyên nhân xâu xa trong đó. Hoàng Thượng không có râu, không, xác thực nói, Hoàng Thượng hắn không thể có râu. Bởi vì Hoàng Hậu nương nương không thích Hoàng Thượng có râu, cho nên Hoàng Thượng đều định kỳ cạo râu, vì thế Hoàng Thượng đều đã qua ba mươi nhưng vẫn có bộ dáng giống tiểu bạch kiểm.
Kết luận, nhất định là do Hoàng Thượng ghen tị với râu xinh đẹp của hắn.
Phương Tú Thanh có chút ủy khuất, có chút bất đắc dĩ, lại có chút đồng tình Hoàng Thượng. Vì thế hắn lĩnh chỉ rồi đi.
Diệp Trăn Trăn tại Dưỡng Tâm điện đợi một lát, sau đó cùng rời đi. Nàng cảm thấy chính mình lên triều giúp Kỷ Vô Cữu là do bất đắc dĩ, phê sổ con liền miễn đi. Nàng trước tiên đến Từ Ninh Cung thỉnh an Thái Hậu, thu được vài cái liếc mắt, sau liền trở về Khôn Ninh cung, tìm Kỷ Vô Cữu thương lượng đổi hồn chuyện.
Kỷ Vô Cữu rất nhanh sẽ bị Kỷ Chính Tắc phiền chết.
Hắn vốn là người kiệm lời, đối xử với nhi tử lại đi theo con đường nghiêm phụ, dần dần liền có chút kiêu ngạo ít nói với nhi tử. Hiện tại trở thành Diệp Trăn Trăn, hắn mỗi khi vừa muốn cho Kỷ Chính Tắc sắc mặt không tốt, tiểu tử này nước mắt liền đảo quanh tại hốc mắt, cung nữ thái giám chung quanh liền lặng lẽ dùng ánh mắt khiển trách nhìn hắn.
Hắn đành phải chịu đựng.
Lúc Diệp Trăn Trăn trở lại Khôn Ninh cung liền nhìn thấy “Chính mình” đang nằm trên chiếc ghế dựa trong vườn hoa, Kỷ Chính Tắc từ đùi bò vào trong lòng nàng, bị nàng bắt được quần áo xách lên thả xuống dưới. Kỷ Chính Tắc không ngừng cố gắng bò lên, nàng không ngừng cố gắng ném hắn xuống.
Hai người đều không biết mệt lặp lại hoạt động này.
Diệp Trăn Trăn đi qua, cúi đầu nhìn người nằm trên ghế, cảm thán, “Ta phát hiện ta có bộ dạng rất dễ nhìn.”
Kỷ Vô Cữu liếc mắt nhìn nàng.
Kỷ Chính Tắc kêu một tiếng giòn tan “Phụ hoàng”, sau đó thân thể đột nhiên được nâng nên, phụ hoàng hắn thế vậy mà ôm hắn lên, còn nặng nề hôn mặt hắn hôn một cái rất kêu.
Kỷ Chính Tắc thụ sủng nhược kinh mở to hai mắt.
Diệp Trăn Trăn nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Kỷ Chính Tắc, cười nói, “Nhi tử, hôm nay có ngoan hay không?” Nói xong liền tựa vào trán hắn, nhẹ nhàng cọ.
Kỷ Chính Tắc xoay mặt nhìn về phía người đang nằm trên ghế, “Mẫu hậu, phụ hoàng điên rồi sao?”
Diệp Trăn Trăn: “…”
Kỷ Vô Cữu: “…”
Diệp Trăn Trăn sai người ôm Kỷ Chính Tắc, nàng còn muốn cùng Kỷ Vô Cữu thương lượng chính sự.
Nhưng chính sự không có gì tốt để thương lượng cả, bởi vì Kỷ Vô Cữu không tìm được bất cứ biện pháp nào.
“Nếu không trước thử hôn môi xem.” Kỷ Vô Cữu nói. Cái kia là một kiểu thân thể tráo đổi, hôn môi cũng là một kiểu thân thể tiếp xúc cùng trao đổi, vạn nhất hôn xong liền có thể đổi trở về thì sao?
Tuy rằng cùng “Chính mình” hôn môi có chút 囧, nhưng áp lực này tương đối nhỏ, vẫn có thể dễ dàng đánh vỡ gánh nặng trong lòng.
Diệp Trăn Trăn nghe xong, cúi đầu hôn hắn một cái, liền ngẩng đầu, “Không biến.”
Kỷ Vô Cữu quyết định hôn một cái thật thâm tình. Vì thế hắn từ trên ghế nằm đứng lên, Diệp Trăn Trăn vì muốn chừa cho hắn khoảng trống, liền lùi về sau một chút, không nghĩ đụng phải bụi hoa bên cạnh, vấp chân một cái, liền ngã vào trong bụi hoa. Kỷ Vô Cữu muốn đỡ nàng dậy, nhưng vì không phải thân thể chính mình, cho nên phản ứng liền không linh hoạt như bình thường, liền để mặc nàng ngã xuống.
Vườn hoa ngập tràn hoa mẫu đơn, thời tiết này vừa lúc hoa nở, từng đóa từng đóa mẫu đơn ung dung mà kiều diễm.
Kỷ Vô Cữu tiến tới, cưỡi trên thắt lưng Diệp Trăn Trăn, nâng mặt nàng cúi đầu xuống hôn.
Hai người quyết tâm làm chuyện, triền miên một hồi lâu.
Cung nữ thái giám đi ngang qua nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương đem Hoàng Đế Bệ Hạ đè xuống đất hôn, bừng tỉnh một chuyện, thì ra Hoàng Thượng thích cuồng dã, không trách nữ nhân khác đều không được ân sủng.
Hôn liền hôn, trước mắt Kỷ Vô Cữu bỗng tối đen, chờ lúc tỉnh táo lại, phát hiện người trước mặt đã biến trở về Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn cũng phát hiện điểm này, vui vẻ nói, “Rốt cuộc cũng biến trở về!”
Kỷ Vô Cữu lật người đem nàng đặt dưới thân. Hoa mẫu đơn bên cạnh theo động tác của bọn họ nhẹ nhàng dao động, một đóa hoa mẫu đơn màu hồng nở rộ nhẹ nhàng bay rớt xuống mặt Diệp Trăn Trăn, hoa như mỹ nhân, mỹ nhân như hoa.
“Mẫu đơn thật quốc sắc, ” Kỷ Vô Cữu cười nói, lại cúi đầu hôn nàng, vừa hôn vừa nói, “Trăn Trăn, tối hôm nay chúng ta hẹn ở đây, có được hay không?”
Diệp Trăn Trăn tâm tình tốt, liền đáp ứng hắn. Nàng vốn nghĩ rằng ban đêm hẹn gặp chính là buổi tối tới nơi này ngắm hoa, nhưng mà nàng phát hiện nàng thật sự quá thuần khiết.
Màn đêm buông xuống Nguyệt Hoa như luyện, mẫu đơn tùng trung, Uyên Ương giao cảnh, xuân ý dạt dào.
Ngày thứ hai, Kỷ Vô Cữu vào lúc sáng sớm thức dậy phát hiện vẫn là chính mình, vì thế yên lòng, thần thanh khí sảng vào triều.
Sau đó, hắn phát hiện Phương Tú Thanh hôm nay có chút đặc biệt —— lão tử này luôn luôn dùng loại ánh mắt thê oán đặc biệt nhìn hắn, nhìn hắn như vậy liền mạc danh kỳ diệu liền có chút áy náy.
Kỳ quái nhất là, Phương Tú Thanh còn đem râu cạo hết, vừa nhìn thấy liền có cảm giác chính là huynh đệ ruột của Phùng Hữu Đức đã thất lạc nhiều năm.
Suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được.
——————
Editor có lời: còn 2 phiên ngoại của tác giả vs mấy nv phụ, mị đọc không hiểu cũng thấy nhức đầu dứt khoát không edit nữa. Bạn nào muốn đọc hoặc đọc cv hoặc chờ bên cung quảng hang edit.
Sắp tới đào hố, có ai recommend gì ko
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!