HOÀN TOÀN MẤT KIỂM SOÁT - Chương 3: Chương 3
Editor: Jena
– ———————————
Tây Viện ngoài mặt đáp ứng Thịnh Dã, quay đầu liền mượn cơ hội này bảo người ta làm một video Đàm Trận x Thịnh Dã, sao tác một phen.
Lần này gió của Đàm Trận quá lớn, hai chữ “Trận Dã” nhanh chóng leo lên hotsearch mà chẳng cần tốn một xu nào.
Đứa nhỏ ngốc nghếch Thịnh Dã kia cũng sẽ không nghĩ tới chuyện này là do cô làm ra, dù sao lúc này tất cả mọi người đều đang cọ nhiệt Đàm Trận, các loại video cắt ghép không ngừng xuất hiện.
Cho dù Thịnh Dã có nghi ngờ, chỉ cần cô khẳng định không phải do mình làm thì thằng bé nhất định sẽ tin tưởng, nói không chừng còn có khả năng xin lỗi ngược lại cô, giống như năm đó cậu ngốc nghếch tin tưởng Đàm Trận vậy…
Những suy nghĩ này chạy qua trong đầu, cảm giác khoái chí qua đi, Tây Viện không cách nào phủ nhận trong lòng cũng từng có cảm giác áy náy, tuy rằng là vì tốt cho Thịnh Dã nhưng đúng là cô đang lợi dụng sự ngây thơ của đối phương.
Trên bảng hotsearch, mấy tag liên quan đến Đàm Trận đều có đủ, mang theo cảm giác xúc mục kinh tâm, mà “Trận Dã” trước mắt đã leo lên top 19.
[xúc mục kinh tâm: nhìn thấy mà phát hoảng]
Đập vào mắt đầu tiên chính là video mà cô sắp xếp người cắt ghép, BGM ban đầu được dùng là “Beautiful” của Tùy Khinh Trì, nói là tạo cảm giác lãng mạn bay bổng, nhưng Tây Viện nhìn chỉ thấy buồn nôn, nói “Beautiful cái quỷ ấy”, liền đổi thành “Hổ thẹn” của Đường Đỗ, ca từ mười phần hợp ý cô.
[BGM: nhạc nền]
Đến nỗi cô không chỉ xem đi xem lại nhiều lần, còn đưa cho những người khác trong văn phòng cùng xem.
Chưa kể, hình ảnh Đàm Trận bế Thịnh Dã từ trên xe lăn lên giường thật đúng là rất đẹp.
Cô nghĩ thầm, dáng vẻ kia của Đàm Trận khó trách bị người ta nói là liêu vương.
[liêu vương: mình đã giải thích ở chương trước, từ này để nói một người chuyên đi trêu chọc tán tỉnh những người con gái trẻ tuổi]
Ánh mắt lúc anh nhìn người ta cứ như có nước, chỉ cần chạm nhẹ vào đuôi mắt thôi là lệ đã chực trào.
Chẳng cần bất cứ lời nói nào cũng có thể trêu ngươi người ta, Tây Viện dựa vào lưng ghế, bắt chéo chân, cảm thán tự đáy lòng: “Haiz, liêu vương liêu vương, thật đúng là liêu vương…”
Một lúc sau cô liền tiện đà thông báo tin tức về phim mới của Thịnh Dã, kiếm một hồi nhiệt độ, rồi mới ném điện thoại di động lên bàn làm việc, bắt đầu nghĩ xem buổi tối nên đi đâu ăn một bữa thật ngon.
Đột nhiên điện thoại vang lên như lửa đốt, Tây Viện ngồi thẳng dậy, có chút chột dạ, nghĩ thầm chắc không phải Thịnh Dã đâu, sau đấy nhìn vào số điện thoại hiện trên màn hình, lập tức trợn trắng mắt, lạnh mặt nghe máy.
“Alo?”, người gọi là Trần Bác Hàm, vừa mở miệng đã chất vấn cô, “Cô còn có giới hạn nào không vậy?”
Tây Viện sớm đã có chuẩn bị, dù sao mọi người đều là đồng nghiệp, đã sớm biết rõ.
Cô đứng lên, nhìn về phong cảnh phía bên ngoài cửa sổ sát đất: “Tôi thì làm sao, cọ nhiệt của hắn ta cũng không phải chỉ có mình tôi, anh muốn mắng thì mắng muốn chửi liền chửi, chẳng lẽ anh nghĩ tôi và Thịnh Dã là quả hồng mềm mặc người nắn bóp đấy à?”
Trần Bác Hàm cực kỳ bình tĩnh nói: “Cô cũng biết, trong số các CP của Đàm Trận, cậu ấy không hy vọng nhìn thấy nhất chính là Thịnh Dã.”
Những lời này làm cho Tây Viện đau đớn, cô mỉa mai: “Vậy chắc là anh đã quên, không có Thịnh Dã, hắn có cái rắm mà lấy được giải ảnh đế.
May cho hắn “Kết cấu ổn định” là bộ phim điện ảnh đầu tiên của Thịnh Dã, bằng không giải ảnh đế nào đã đến lượt Đàm Trận hắn!”
Trần Bác Hàm không định tiếp tục lời này, chỉ nói: “Vậy mấy người hút máu cậu ấy cũng đủ nhiều rồi, Đàm Trận đối với Thịnh Dã còn chưa đủ tốt hay sao? Sau này Thịnh Dã có bao nhiêu tài nguyên đều là do Đàm Trận giới thiệu, ngay cả cái chức người đại diện này cũng là Đàm Trận lấy cho cô, cô còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ một hai phải mang cái danh đồng tính luyến ái ra mới là chuyện tốt à? Hủy CP là chuyện tất nhiên, cứ phải làm ra khó coi như thế thì có lợi cho ai đâu!”
Tây Viện bị nghẹn đến nói không ra lời, đặc biệt là cái câu “ngay cả cái chức người đại diện này cũng là Đàm Trận lấy cho cô” kia.
Trần Bác Hàm nói một câu “Các người tự giải quyết cho tốt” xong liền cúp máy.
***
Lúc gọi điện thoại cho Tây Viện thì Trần Bác Hàm còn có thể miễn cưỡng giữ được phong độ.
Cúp máy một cái, một bụng lửa giận không biết giải tỏa ra đâu, chỉ có thể hung hăng thở mạnh vài hơi.
Ngoài cửa sổ hoàng hôn đang dần buông xuống, qua một lát nữa Tây Viện sẽ được tan tầm mà chính mình còn phải ở lại tăng ca.
Nguyên một buổi trưa hôm nay anh đều phải gọi điện thoại, di động cầm cũng nóng cả tay.
Vừa uống một ngụm cà phê đá, lại gọi điện thoại cho Đàm Trận, ngoài dự liệu thế mà lần này điện thoại lại có người nghe.
Trần Bác Hàm vừa nghe được giọng Đàm Trận liền vội vàng hỏi: “Cậu còn khỏe không?”
Giọng điệu Đàm Trận thật ra vẫn rất bình tĩnh: “Có chuyện gì sao?”
Trần Bác Hàm rốt cuộc có thể kể khổ: “Cậu quản Hạ Thiến cho tốt đi, sao lại có thể để cho cô ta đăng cái tin Weibo này cơ chứ!”
Đàm Trận “Ừm” một tiếng, nói: “Tôi sẽ nói với cô ấy.”
“Tôi biết cậu đang nghỉ phép không muốn bị quấy rầy”, Trần Bác Hàm tận tình khuyên nhủ, “Thế nhưng cậu là nhân vật công chúng, không cần mở điện thoại 24/24 giờ, nhưng ít nhất có thể mở máy 12 tiếng được không?”
“Tôi biết rồi.”
Đàm Trận rất phối hợp, nhưng Trần Bác Hàm cứ cảm giác có chỗ nào đó không đúng, không biết là giọng điệu của Đàm Trận hay là vì lý do nào.
Anh thở dài, nói: “Mấy hotsearch này tôi sẽ tìm cách, cậu chỉ cần bảo Hạ Thiến xóa Weibo, hoặc không thì cũng đừng trả lời những bình luận kia, đừng gây thêm chuyện cho tôi nữa.”
Nói tới đây lại rất không yên lòng, bồi thêm một câu: “Còn có những người chuyên đi hút máu cậu, chỉ có thể để cho họ hút thôi.” [nghĩa là ké fame á]
“Không sao cả, không quan trọng.” Đàm Trận nói, “Anh cũng đừng bận rộn khuya quá, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Trên bảng hotsearch có quá nhiều tag của Đàm Trận, không có cách nào xử lý hết toàn bộ, Trần Bác Hàm chỉ có thể gỡ mấy cái quan trọng xuống trước, trong đó bao gồm cả “Trận Dã”.
Anh vẫn luôn chú ý đến hướng đi của Hạ Thiến, cô không xóa Weibo, nhưng đem cái ảnh chụp giường lớn màu trắng dưới ánh mặt trời kia xóa đi, Weibo cũng chuyển sang chế độ chỉ bạn tốt mới có thể xem được.
Lúc bấy giờ anh mới nhẹ nhàng thở ra, cùng với cấp dưới tan tầm về nhà.
Trần Bác Hàm về đến nhà đã qua 9h tối, anh mệt đến mức vai cổ cũng đau, đi tắm rửa xong liền ngồi vào ghế matxa một lúc, Wechat ở bên cạnh thỉnh thoảng có vài tin nhắn đến, giống như tiếng bài hát nào đó ru ngủ vậy.
Chỉ là chốc lát sau anh liền cảm thấy không đúng lắm, thông báo tin nhắn trên Wechat rõ ràng càng lúc càng nhiều, hiện tại gần như là một cái nối tiếp một cái.
Anh tắt ghế matxa, cầm lấy di động, tin nhắn Wechat gần nhất là do Tây Viện gửi tới, là một tin nhắn thoại.
Anh nhíu mày click mở, liền nghe được giọng vui sướng khi thấy người gặp họa của Tây Viện:
“Cậu còn ngủ được à?”, cô nói, “Đàm Trận thật đúng là tìm được cô bạn gái tốt mà!”
***
Đối với Trần Bác Hàm mà nói, đêm nay định sẵn là một đêm mất ngủ.
– —– Anh vào Weibo liền phát hiện có người tiết lộ về chuyện của Hạ Thiến.
Người tung tin không chỉ đích danh, chỉ nói là một nữ nghệ sĩ biểu diễn nổi tiếng dạo gần đây, còn cố ý nói là giới âm nhạc cổ điển, tốt nghiệp học viện âm nhạc CTR, hầu như mỗi một lời nói đều tương xứng với Hạ Thiến.
Trần Bác Hàm vừa nhìn đến đoạn đầu của bài đăng liền hít một hơi khí lạnh —– bởi vì người tung tin tự xưng là “bạn gái cũ” của nữ nghệ sĩ này!
Tuy rằng đến cùng không có chỉ đích danh tên người ta, nhưng có nhắc tới Hạ Thiến tìm một nam nghệ sĩ để che che giấu giấu, sau đó còn nói nam thần không biết là ngốc thật hay ngốc giả, còn phối hợp show ân ái với cô ta.
Kỳ thật mọi người trong giới đều biết cô ta là les, hơn nữa lại còn rất đào hoa.
Lúc trước còn ở học viện âm nhạc CTR đã đùa bỡn tình cảm của không biết bao nhiêu sư tỷ sư muội, mỗi lần đều nói muốn hẹn hò bí mật, chơi đủ rồi liền vứt bỏ.
Cư dân mạng thi nhau suy đoán nam thần kia chính là Đàm Trận.
Trần Bác Hàm sứt đầu mẻ trán, người này không phải là Đàm Trận thì còn ai trồng khoai đất này?
Nếu không phải anh là người vô thần, anh có khi còn nghi ngờ có phải có người hạ bùa yểm lên Đàm Trận nữa hay không!
Ngay cả cư dân mạng ăn dưa cũng bắt đầu thay Đàm Trận tính toán ngày sinh, còn có người thề son sắt nói năm nay Đàm Trận có tai họa ngập đầu.
Sự tức giận của Trần Bác Hàm đối với Hạ Thiến đã đột phá mức giới hạn, anh không quan tâm tin này là thật hay giả, chỉ biết nếu không phải cô nàng cứ một hai phải chạy ra show ân ái, căn bản sẽ không có người lấy cái đó ra làm cớ để gây rối!
Anh lại đi tra Weibo của Hạ Thiến, dưới phần bình luận đã khí thế ngất trời.
Anh lập tức gọi điện thoại cho Hạ Thiến, được lắm, lần này di động của cô nàng tắt máy.
Trần Bác Hàm đành phải gọi cho Đàm Trận, vừa có người nhận liền vội vàng nói: “Cậu nhanh nói cho Hạ Thiến, đừng có đáp lại bất cứ lời nào hết! Không thì cậu cứ trực tiếp cầm điện thoại của cô ấy cũng được.”
Đàm Trận hỏi: “Lại có chuyện gì vậy?”
Trần Bác Hàm nghe anh thấp giọng hỏi lại, cả người ngu luôn, Hạ Thiến người ta cũng tắt máy rồi, như thế nào Đàm Trận một chút gì cũng không biết?
Anh hỏi: “Hạ Thiến đâu rồi, cậu bảo cô ấy nghe máy một chút.”
Đàm Trận im lặng, rồi nói: “Cô ấy ngủ rồi.
Có chuyện gì ngày mai hẵng nói với cô ấy sau.”
“Không được! Chính cậu tự xem Weibo đi, cô ấy không thể ngủ như vậy được! lúc đó tôi đã nói với cậu người này không đơn giản đâu.
Đàm Trận, có phải cậu cũng đã nghe được tin đồn cô ấy là người đồng tính đúng không? Rốt cuộc thì cậu coi trọng cô ấy ở điểm nào chứ?!”
“Anh bình tĩnh một chút.” Đàm Trận nói.
“Tôi có thể bình tĩnh sao?! Cậu thử đổi vị trí với tôi đi, xem cậu bình tĩnh thế nào!” Trần Bác Hàm hạ giọng nói: “Đàm Trận, cậu nói thật cho tôi biết, cậu nếu thật muốn yêu đương như vậy, có biết bao nhiêu đối tượng thích hợp hơn, sao cứ nhất định phải là cô ấy? Cậu thật sự yêu cô ấy sao?”
Đàm Trận: “Nói một hai câu cũng không thể rõ ràng ngay được, anh cứ bình tĩnh đi đã.”
Còn muốn tôi bình tĩnh?!
Thật ra Trần Bác Hàm còn muốn nói chuyện này nói trắng ra tôi cũng chỉ là một người ngoài cuộc, cậu mới là đương sự.
Thế mà cậu vẫn có thể bình chân như vại như thế được!
Anh hôm nay vẫn quyết tâm một lần, nói: “Cậu trả lời vấn đề của tôi trước đi.”
Đàm Trận không trả lời, vẫn giữ cái giọng điệu trầm ổn kia, chỉ nói: “Tôi đi xem Weibo một chút, lát nữa sẽ liên lạc lại với anh.”
Trần Bác Hàm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vừa mới bị cúp, lần đầu tiên trong đời cảm thấy đêm tối sao mà lại trôi qua khó khăn như vậy.
– ———————————
Editor: uwu edit xong mà đau lưng mỏi gối tê tay @@.