HOÀN TOÀN MẤT KIỂM SOÁT - Chương 2: Chương 2
Editor: Jena
– ——————————
Trần Bác Hàm nhớ tới một chuyện, trong một tập của “Thứ sáu yêu đương” có phân đoạn để cho các nữ khách mời viết về nam nghệ sĩ mà họ có ấn tượng tốt nhất.
Năm người không hẹn mà cùng viết về Đàm Trận.
Sau khi tập này phát sóng, năm người này bị cười nhạo thành hậu cung của Đàm Trận.
Chuyện này tính đến giờ cũng được coi là lịch sử đen tối của nhóm, đối với các nữ nghệ sĩ cũng là tổn thương lớn, đối với danh tiếng của Đàm Trận cũng không hay cho lắm nên hậu viện hội mới có thể bỏ qua không đề cập tới, Trần Bác Hàm nghĩ thầm.
Đàm Trận và nhóm nữ kia không cùng chung công ty, cũng không có bất kỳ hợp tác nào, thế mà đám anti vẫn cứ thêm mắm thêm muối tự tưởng tượng là do Xán Tinh mua chuộc tổ tiết mục, thậm chí mua chuộc cả nhóm nữ bên kia để cố ý tạo đề tài, thổi phồng cho bộ phim mới của Đàm Trận.
Anh còn hoài nghi đám anti kia có phải là khuyết tật trí não hay không, ai lại nhàm chán đến mức tạo ra loại đề tài này?
Đàm Trận mà cũng cần dựa vào mấy hotsearch lộn xộn này để kiếm doanh thu phòng vé chắc?
Anh mà là người qua đường, chỉ cần có chút lương tâm, đều phải thay Đàm Trận bất bình.
Đương nhiên lời này nói ra chẳng khác nào không nói, dù sao anh cũng vẫn là người đại diện của Đàm Trận.
anh có chạy ra nói Đàm Trận thật sự là người tốt, người khác cũng sẽ không tin.
Trên Weibo, đã có quần chúng ăn dưa đề nghị Xán Tinh tìm Nghệ Thiên học hỏi kinh nghiệm, giống như hồi Nghệ Thiên giải quyết chuyện của Tắc Lâm Cách vậy.
Trần Bác Hàm dựa vào giường suy nghĩ, đại khái đoán được vì sao Đường thị muốn dùng Đàm Trận khai đao.
Tên kia bị Tắc Lâm Cách làm cho im hơi lặng tiếng suốt bốn năm, chắc hẳn rất muốn mượn gió đông để ngóc đầu trở lại.
Gió đông phải đủ lớn, chuyện xấu phải đủ nhiều, Đàm Trận là ứng cử viên sáng giá nhất, lại vừa vặn đụng vào họng súng của hắn.
Dựa vào việc bôi đen Đàm Trận còn có thể thuận tiện lôi Tắc Lâm Cách vào, giải mối hận bị tắc nghẽn trong lòng nhiều năm.
Nói Đàm Trận đụng vào họng súng, là bởi vì thời gian trước anh có tham gia một bộ kịch nói.
Lúc bán vé vì trong thời gian ngắn có quá nhiều lượng truy cập khiến cho trang web đặt vé bị sập, khiến cho vé xem ngôi sao của một trận đấu bóng rổ không cách nào bán được bình thường, rất nhiều người hâm mộ bởi vậy không mua được vé, sự bất mãn này cứ thế mà ghi sổ lên người Đàm Trận.
Đường thị rất giảo hoạt.
Hắn không phốt Đàm Trận vào thời điểm náo loạn nhất, vì như thế sẽ phân tán sự chú ý.
Hắn chờ khi chuyện này đã dần nguôi xuống rồi mới đăng bài lên, tin tức cũ mới cùng nhau xuất hiện, người hâm mộ bóng rổ cũng có thể gia nhập bôi xấu, chuyện nháo càng thêm lợi hại.
Trần Bác Hàm suy trước nghĩ sau, cảm thấy chuyện này nói lớn thì lớn mà nói nhỏ thì cũng nhỏ, tốt nhất là không cần chuyện bé xé ra to.
Lúc này Đàm Trận còn đang cùng Hạ Thiến nghỉ phép ở Bali, anh sợ chuyện này ảnh hưởng đến tâm tình của người nọ.
Anh không lo lắng Đàm Trận, vì dù sao người này làm việc vẫn rất có chừng mực, sẽ không lén phản bác lại.
Anh là lo Hạ Thiến, Đàm Trận tìm đối tượng cũng thật là, Hạ Thiến là người có lòng ham hư vinh rất lớn, còn thích cọ nhiệt Đàm Trận, anh chỉ lo Hạ Thiến lại nói mấy lời không hay.
Nghĩ vậy, anh liền gọi điện thoại cho Đàm Trận, chỉ kêu tút tút vài tiếng liền truyền đến âm thanh tắt máy.
Trần Bác Hàm bất đắc dĩ, nhìn chằm chằm điện thoại di động, do dự có nên gọi cho Hạ Thiến hay không.
Anh không muốn nói chuyện với Hạ Thiến cho lắm, anh và cô ta không cách nào nói chuyện tử tế được.
Trong lòng Hạ Thiến vô cùng kiêu căng, câu cửa miệng bao giờ cũng là “Đừng dùng tiêu chuẩn phàm nhân của anh để judge tỷ tỷ”, “Tỷ tỷ cùng các người không ở cùng một level”, nói chuyện với cô nàng rất dễ tức giận.
Nhưng anh lại vô cùng lo lắng, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi vào số Hạ Thiến, định để Đàm Trận nhận cuộc gọi này.
Điện thoại của Hạ Thiến ngược lại không tắt máy, nhưng không được bao lâu liền cúp máy của anh.
Trần Bác Hàm trợn mắt nhìn điện thoại không nói nên lời, tắt cuộc gọi, lập tức mở Weibo của Hạ Thiến ra, xác nhận trước mắt vị nghệ sĩ cello phản nghịch này còn chưa có bất kỳ phản hồi nào.
Thực tốt, rất ổn định.
Phải ổn định đấy tỷ tỷ!
Trần Bác Hàm lại gọi điện cho Nguyễn Nghiên bên bộ phận quan hệ công chúng.
Nguyễn Nghiên người này đã ngủ còn phải thức dậy nghe lệnh, Trần Bác Hàm nói xin lỗi trước rồi mới nói rõ tình huống với cô, dặn dò cô thông báo cho người phía dưới, sáng sớm ngày mai đến công ty họp.
Nguyễn Nghiên xem xong Weibo trả lời anh: “Sếp, hotsearch này có thể gỡ xuống được, không có chuyện gì, chuyện khác sáng mai chúng ta gặp rồi nói sau.
Chuyện nhỏ thôi, anh đừng lo lắng.”
Trần Bác Hàm yên tâm, lúc cúp điện thoại đã là 2h45 sáng, rốt cuộc anh cũng có thể tắt đèn đi ngủ, chỉ hy vọng ngày mai bộ phận quan hệ công chúng của Xán Tinh có năng lực ngăn cơn sóng dữ.
Đêm nay Trần Bác Hàm ngủ không ngon, tuy rằng Nguyễn Nghiên khiến người ta yên tâm nhưng Hạ Thiến lại như một quả bom hẹn giờ.
Sáu giờ, đồng hồ báo thức trên điện thoại vừa vang lên, anh không nằm thêm một giây nào trên giường nữa, nhanh chóng rửa mặt thay quần áo xong lập tức xuống lầu lái xe.
Lên xe, anh theo thói quen mở Weibo ra, sau đó tim đột nhiên nặng xuống ——– Hạ Thiến đăng Weibo!
Vào lúc 06:27, bà cô Hạ Thiến, một nữ nghệ sĩ cello, đã đăng một bức ảnh chiếc giường lớn màu trắng kèm theo một câu không rõ: “Đang trong kỳ nghỉ, mấy người có thể dừng lại một chút được hay không!”
Sau đó năm chữ “Hạ Thiến show ân ái” liền lên hotsearch.
Hotsearch của Đàm Trận bên Nguyễn Nghiên vừa mới gỡ xuống, Hạ Thiến liền tiếp sức đi lên, tên Đàm Trận lại một lần nữa xuất hiện, bắt đầu nhanh chóng leo lên trên.
Trần Bác Hàm cảm giác mình đã lâu lắm rồi không có tức giận như vậy, kiềm nén cơn giận gọi điện cho Đàm Trận.
Người này thế mà còn chưa bật máy, Trần Bác Hàm cầm điện thoại, quả thực không thể tin nổi Đàm Trận lại dám cắt đứt liên lạc lâu như vậy!
Lúc này cũng bất chấp tất cả, anh gọi cho Hạ Thiến, điện thoại được nối máy, còn đang đổ chuông, Trần Bác Hàm cũng đã cách màn hình chửi bới: “Hạ Thiến, cô mà không tiếp điện thoại của tôi nữa xem —–“
Lời còn chưa dứt liền nghe thấy một tiếng “Alo” lười biếng lại cực kỳ không kiên nhẫn.
Ghế da trên ghế lái bị ngồi đến mức phát ra tiếng ép thô bạo, Trần Bác Hàm nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô đang làm cái gì vậy hả bà cô của tôi?!”
Giọng điệu hà thiến đầy vẻ không quan tâm: “Show ân ái chứ còn gì nữa ~”
Tay Trần Bác Hàm đặt trên vô lăng nổi đầy gân xanh, cũng may anh đang không lái xe: “Cô không thể yên tĩnh như gà được sao?!”
Hạ Thiến nghe vậy cũng nổi đóa: “Bọn họ bôi đen không chỉ có Đàm Trận, nói anh ấy là ông hoàng tán tỉnh, nói anh ấy cùng tôi ở cùng nhau là do quan hệ lợi ích, cái này cũng chính là bôi đen tôi.
Anh không thay Đàm Trận nghĩ biện pháp thì thôi, tôi đi ra nói hai câu anh còn trách tôi, anh đường đường là người đại diện của ảnh đế mà để người gây khó dễ như vậy à?!”
Trần Bác Hàm: “Hotsearch là tôi hay cô bỏ tiền ra để gỡ xuống?”
Hạ Thiến cười nhạo: “Anh chỉ biết gỡ hotsearch xuống, anh có nhiều tiền như vậy sao không đi quyên góp cho mấy trường tiểu học hy vọng luôn đi!”
Trần Bác Hàm xem như đã hiểu: “Cho nên cô không hy vọng tôi đẩy hotsearch xuống đúng không? Sợ cô không có nhiệt để cọ chứ gì!”
“Quên đi”, Hạ Thiến lại trở về cái giọng bốn lạng đẩy ngàn cân, “Tôi lười nói chuyện với anh, chúng ta không cùng một level.
Cho dù là gỡ hotsearch, anh cũng gỡ chậm thật đấy, Trần tiên sinh.
Anh có biết mấy tên anti ngoài kia giễu cợt Đàm Trận như thế nào không, tôi một cái cũng không nhịn được!”
“Đó chỉ là một đám người ăn không ngồi rồi đi hóng chuyện bát quái mà thôi, gỡ nhanh quá chẳng phải là càng giống như che đậy chuyện gì à! Gỡ cũng phải từ từ cô hiểu không?!”, Trần Bác Hàm một câu cũng không muốn nói nhiều với cô, “Cô bào Đàm Trận nghe máy, tôi gọi cho cậu ta nhưng cậu ta không nghe.”
Giọng điệu Hạ Thiến lạnh xuống: “Xin lỗi, anh ấy không rảnh.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
***
Lúc Đường thị bát quái ngóc đầu trở lại, lấy Đàm Trận làm phát súng đầu tiên, Tây Viện đang tụ tập ở quán bar với mấy chị em.
Đang nói chuyện, cô bạn thân nghiêng sang một bên không tham gia vào cuộc trò chuyện của các nàng dùng giày cao gót đụng đụng vào bắp chân cô.
Tây Viện cầm chén rượu qua nhìn cô nàng, cô nàng lười biếng mà nhướng mày với cô: “Đàm Trận bị phốt.”
Tây Viện vừa nghe tên Đàm Trận liền tỉnh rượu, cầm lấy điện thoại di động nhìn lên hotsearch, quả thực vui muốn chết.
Ra bên ngoài quán bar xe tới xe lui, gọi cho Thịnh Dã một cuộc điện thoại, căn bản quên mất lúc này đã là 1h sáng.
“Này!” Điện thoại vừa có người nghe, Tây Viện thừa dịp say rượu, lớn giọng nói: “Thịnh Dã, cậu xem Weibo chưa? Ha ha ha, đáng đời hắn ta!”
Thịnh Dã ở đầu bên kia bối rối: “Có chuyện gì vậy?”
Tây Viện bảo cậu nhanh chóng xem Weibo, xem xong liền hiểu!
Thịnh Dã “Ồ” một tiếng, nói: “Chị Tây Viện, chị uống ít rượu thôi.”
Tây Viện mặt mày hớn hở dặn dò cậu: “Nhớ xem đấy nhá!”
Đêm đó cô được cô bạn thân không uống rượu lái xe đưa về nhà, ngủ một giấc đến khi tỉnh dậy mặt trời đã lên cao.
Nhớ lại chuyện tối hôm qua, lúc này đã bình tĩnh một chút, ăn xong điểm tâm, lại gọi điện thoại cho Thịnh Dã.
“Alo, Thịnh Dã, cậu và bác gái đi chơi có vui không? Đã xem Weibo chưa?” Câu sau mới là trọng điểm.
“Vâng…”
Tây Viện khuấy cà phê, cười hỏi: “Thật vất vả mới có cơ hội đưa đến cửa, em có định cọ chút nhiệt của hắn không?”
Thịnh Dã bất lực nói: “Em thấy như thế không tốt lắm đâu, chúng ta đừng nên cọ nhiệt như vậy.”
“Không được.” Tây Viện nói, “Hắn là loại người trở mặt còn nhanh hơn lật sách, không thể cứ cho qua như vậy được! Em đã quên em bị chỉnh thảm đến mức nào rồi à!”
“Chuyện đó kỳ thật không liên quan đến anh ấy.”
“Sao lại không liên quan? Bị người ta nói thành như vậy em còn vui vẻ được à? Em đã quên fan hắn ta mắng em thế nào rồi sao, nói em là đồng tính luyến ái, thiếu chút nữa sự nghiệp của em cũng đi tong luôn rồi!”
Thịnh Dã nói: “Thật đó chị Tây Viện, đều đã qua lâu như vậy rồi, em cũng đã buông xuống, chị cũng buông chuyện này xuống đi.”
Tây Viện nghe giọng điệu của cậu, thật sự giống như không phải là đang cậy mạnh, nhưng chỉ cần nghĩ tới Thịnh Dã lúc trước thất hồn lạc phách lại thấy đau lòng: “…!Em dễ dàng buông tha như thế sao?”
Thịnh Dã: “Bây giờ em đang ở bờ biển, cho chị nghe thứ này.”
Ở đầu bên kia điện thoại quả nhiên truyền đến tiếng sóng biển sàn sạt vỗ vào bờ.
Tây Viện nghe, trước mắt cũng hiện lên cảnh tượng biển rộng sóng xô.
“Nhìn biển nhiều một chút”, Thịnh Dã nói, “liền ít đi một phần phiền não.”
– ————————–
Editor: aww không biết cố sự của hai bạn như nào nữa đâyyy..