HOA ĐÀO NHỎ - Chương 7
Tống Lâm hé miệng định nói gì đó nhưng lại thôi.
Sau khi trả lời người hâm mộ, anh bỏ điện thoại vào túi, không ngờ người hâm mộ kia lại là Hứa Tư Đình. May mà cô không biết anh là Ý Lâm Sơn Thủy, nếu không cô sẽ nhìn thấy rõ lòng anh.
Hứa Tư Đình cố gắng bình tĩnh một hồi nhưng vẫn không kiềm chế được việc muốn khoe với ai đó.
Cô nghĩ tới Thời Bồi, sau đó lại vội vàng loại bỏ.
Bên nhà Tống Lâm vọng ra tiếng Ôn Di gọi anh. Hứa Tư Đình đảo mắt, nằm sấp trên ban công nhìn Tống Lâm nói: “Em có thể sang nhà anh không?”
Sợ anh không đồng ý, cô nhanh chóng cam đoan: “Em chỉ ngồi một lúc rồi về, đảm bảo không quấy rầy anh nghỉ ngơi.”
Tống Lâm mong còn chẳng được, dứt khoát gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Không về cũng được.”
Nhận được sự đồng ý, Hứa Tư Đình khóa cửa nhà mình, đang định gõ cửa nhà đối phương thì Tống Lâm đã ra mở cửa. Tâm trạng của anh có vẻ khá tốt, nụ cười vẫn treo trên khóe môi. Hứa Tư Đình gật đầu, “Làm phiền anh rồi.”
Ôn Di đang cắt hoa quả bên trong, nghe thấy tiếng cô thì vui vẻ nói, “Tư Đình sang chơi đó à, đến đây đi, đúng lúc dì đang cắt hoa quả.”
“Cháu chào dì.” Hứa Tư Đình chào hỏi.
Ôn Di gật đầu, bảo Tống Lâm mang hoa quả ra đặt trên bàn trà, “Tiện mở TV lên xem Đình Đình muốn xem gì không.” Giao việc xong xuôi, bà đến nói chuyện với Hứa Tư Đình, “Gần đây có một bộ phim khá hay, vô cùng ngọt ngào, dì mê lắm.”
“Ô, có phải là bộ ‘Boss vô tình quyến rũ tôi’ không ạ?” Hứa Tư Đình hỏi. Ôn Di gật đầu, chậm rãi nói: “Đúng vậy, nam chính vừa đẹp trai vừa dẻo miệng, lại hay nói lời yêu thương, có điều vẻ ngoài của nữ chính không quá xuất sắc.”
“Được cái là kỹ thuật diễn của nữ chính khá ổn.”
“Đúng thế, diễn như không diễn vậy ạ.”
“Ừ……….”
Ôn Di rửa tay, kéo Hứa Tư Đình đến ngồi trên sofa, “Đây đây đây, cháu đừng khách sáo, cứ xem như nhà của mình, thích gì ăn nấy nhé.”
Tống Lâm yên lặng gật đầu, tuy nhiên Hứa Tư Đình không nhìn thấy, anh mỉm cười ngồi vào chỗ trống cạnh Hứa Tư Đình. TV đang chiếu quảng cáo nên Hứa Tư Đình không hứng thú lắm, Ôn Di đứng dậy đi vệ sinh. Thấy cơ hội đã đến, Hứa Tư Đình bèn dịch người tới gần Tống Lâm.
Tống Lâm nhìn cô.
“Đại Đại nhà em vừa trả lời bình luận của em.”
Tống Lâm gật đầu.
“Em nên rep lại thế nào hả anh?” Hứa Tư Đình biết không nhất thiết phải trả lời, nhưng đây lần đầu tiên cô cảm thấy mình với Đại Đại gần nhau tới vậy, không nói vài câu quả thật quá đáng tiếc.
Tống Lâm suy nghĩ một lúc, sau đó lấy bút vẽ lên giấy một hình trái tim.
Hứa Tư Đình nghiêng đầu nhìn hình trái tim, thắc mắc hỏi, “Hả, vậy là ý gì?”
“Trả lời anh ta bằng một hình trái tim.”
Trái tim ư, Hứa Tư Đình hơi do dự, có cần phải thế không, thật ra không trả lời cũng được.
“Điều đó chứng minh em thích anh ta.” Tống Lâm cố ý nhấn mạnh tay khi viết chữ ‘thích’, quay sang nhìn Hứa Tư Đình.
“Hơn nữa nếu em trả lời anh ta bằng môt hình trái tim, chắc chắn anh ta sẽ theo dõi em.”
“Thật luôn!”
Tống Lâm gật đầu chắc nịch.
Hứa Tư Đình cong mắt cười khúc khích, cô thấy Tống Lâm vô cùng đáng yêu.
Tống Lâm không hiểu tại sao cô lại cười, anh nói thật mà, anh sẽ theo dõi lại cô.
Kệ vậy, cười thì cười thôi.
Cô cười rộ lên rất xinh đẹp, nhìn một lúc sẽ che được tâm trạng kích động của anh.
Tống Lâm lẳng lặng nhìn cô bằng ánh mắt như muốn hút cô vào trong, làm Hứa Tư Đình không cười nổi nữa. Cô chợt nhớ đến lời Thời Bồi nói, có khi nào Tống Lâm thích cô không?
Hơn nữa, hiện tại họ ngồi quá gần nhau.
Sofa mềm mại, ngồi đây dù có chuyển động hay không cũng rất dễ đụng vào đối phương. Chỉ cần Hứa Tư Đình chuyển động nhẹ một chút, chắc chắn sẽ đụng vào Tống Lâm. Hứa Tư Đình ngưng cười, mắt nhìn thẳng vào TV đang bắt đầu chiếu phim. Tống Lâm cũng không tiếp tục nhìn cô, anh cúi đầu nghịch điện thoại.
Hứa Tư Đình thấy đầu ngón tay Tống Lâm linh hoạt gõ chữ, gửi đi rồi lại gõ tiếp.
Nói chuyện với người khác?
Hứa Tư Đình muốn nhìn xem anh nhắn gì nhưng chưa xem được thì Tống Lâm đã đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt Hứa Tư Đình.
Hứa Tư Đình xấu hổ, lí nhí hỏi: “ Nhắn tin nói chuyện phiếm với bạn gái à?”
Bùm, trái tim muốn ngừng đâp luôn rồi.
Lòng Hứa Tư Đình dâng trào cảm giác hụt hẫng. Cô cắn môi, cố gắng không nhìn vào Tống Lâm.
Anh ấy đẹp trai như vậy, có bạn gái cũng không phải chuyện gì lạ.
Lạ là ở phía mình.
Hứa Tư Đình lắc đầu, cố gắng tập trung vào TV nhưng lại không kiềm chế được liếc về hướng nhà vệ sinh, tại sao Ôn Di ở trong lâu như vậy mà vẫn chưa ra?
Tống Lâm không nghĩ nhiều như cô, anh cũng không có ý không muốn cho cô xem nội dung tin nhắn. Anh đưa điện thoại đến trước mặt Hứa Tư Đình rồi viết trên giấy, “Kết bạn Wechat nhé.”
Hứa Tư Đình biết tại sao anh lại muốn thêm Wechat của cô. Nếu là trước đây, chắc hẳn cô sẽ rất vui, song hiện tại lại không như vậy. Tống Lâm có bạn gái rồi, không nên kết bạn với cô. Nghĩ vậy, Hứa Tư Đình lắc đầu: “Không cần đâu, nhà bọn mình gần như vậy, thêm Wechat làm gì chứ?”
Cô không vui, Tống Lâm biết nhưng không hiểu nguyên nhân. Thấy cô không muốn kết bạn Wechat, lòng anh chợt trầm xuống. Anh là người vô cùng can đảm, một khi thích ai chắc chắn sẽ mạnh dạn theo đuổi. Tuy nhiên đôi khi anh cũng sợ hãi, sợ đối phương sẽ từ chối tình cảm của anh.
Tống Lâm mím môi, cất điện thoại đi.
Cuối cùng Ôn Di cũng bước ra, bà ở bên trong đã nghe thấy bảy tám phần. Bình thường đứa con ngốc nghếch của bà rất thông minh, tại sao hôm nay thằng bé lại “chậm tiêu” thế này. Bà lén liếc Tống Lâm một cái rồi thân thiết kéo tay Hứa Tư Đình.
“Tư Đình, A Lâm nhà dì khờ khạo không biết nói chuyện, có gì cháu quan tâm giúp đỡ nó giúp dì nhé. ”
“Nó cứ như ông lão ấy, chẳng có mống bạn gái nào, cháu thấy ai phù hợp thì giới thiệu cho dì với.”
“……….. ”
Ôn Di nói rất nhiều nhưng Hứa Tư Đình chỉ nghe đến đoạn “chẳng có mống bạn gái nào”. Lòng cô bỗng nhẹ hơn nhiều, khi nãy cô nhìn thấy anh nhắn tin với người được lưu là “Lão Cao”. Chắc đó là người bạn tên Cao Cảnh Hữu của anh. Nghĩ đến việc có lẽ mình đã làm quá lên, mặt Hứa Tư Đình chợt đỏ ửng.
“Sao mặt cháu đỏ thế?” Ôn Di nói xong bèn sờ mặt cô, “Nóng quá, có phải cháu bị cảm lạnh rồi không? A Lâm, mau mang áo của con ra đây.”
Tống Lâm vốn đã sốt ruột, nghe Ôn Di nói anh vội mang áo ra. Ôn Di cầm áo khoác lên người Hứa Tư Đình, bà quấn cô chặt đến nỗi chỉ còn khuôn mặt lộ ra ngoài.
“Không sao chứ ?” Tống Lâm hỏi.
Hứa Tư Đình lắc đầu, độ nóng trên mặt không hề giảm đi chút nào.
“Hay là em về nghỉ ngơi đi?” Thấy cô như vậy, Tống Lâm rất xót xa.
Được vậy thì còn gì bằng, Hứa Tư Đình gật đầu liên tục. Cô đứng dậy làm áo lông rơi xuống sofa. Tống Lâm cau mày, cầm áo lông khoác lại lên người Hứa Tư Đính, sợ nó lại rơi nữa nên anh còn kéo cả khóa.
Hứa Tư Đình bị bao giữa hai cánh tay của anh.
Đến trước cửa nhà, cô kéo khóa áo xuống, tay cầm một chùm chìa khóa.
Tống Lâm bị dáng vẻ của cô chọc cười, anh mở cửa cho cô.
“Áo khoác…”
Tống Lâm viết, “Không cần trả ngay đâu.’
Hứa Tư Đình gật đầu, “Uhm, chuyện Wechat…”
Tống Lâm cúi đầu nhìn cô.
Hứa Tư Đình ngượng ngùng vào nhà lấy bút, xé một mảnh giấy, viết địa chỉ Wechat của bản thân lên. Sau đó cô chạy ra đưa cho Tống Lâm, “Nhớ kết bạn với em.”
Tống Lâm ngây người nhìn cánh cửa đóng chặt, rồi lại nhìn tờ giấy mà Hứa Tư Đình đưa cho anh, Tsx Hứa.
Tên Weibo của cô cũng như thế này.
Không có khả năng là Weibo, chẳng lẽ…… là Wechat? Tống Lâm chạy nhanh về nhà, hít sâu một hơi, mở tính năng kết bạn trên Wechat ra, nhập tên Hứa Tư Đình mới đưa anh. Quả nhiên là tên Wechat, Tống Lâm nhìn nút “Thêm bạn” rồi gửi một icon mặt cười sang.
Bên kia, Hứa Tư Đình cũng nhìn thấy icon mặt cười anh gửi.
“Xin chào, anh là Tống Lâm.”
“Xin chào, em là Hứa Tư Đình.”
Hứa Tư Đình cười đến mức bả vai run nhẹ, Tống Lâm nhìn nghiêm túc vậy mà cũng đáng yêu phết.
“Ngủ ngon.”
“Ừ.”
Một đêm mộng đẹp, sáng sớm hôm sau Hứa Tư Đình đã tới cửa hàng sách.
Hôm nay Thời Bồi trang điểm tinh xảo làm Hứa Tư Đình phải nhìn vài lần.
“Cậu đi xem mắt à?”
Thời Bồi lắc đầu, “Đi hẹn hò.”
“Với ai?” Hứa Tư Đình cảm thấy kỳ quặc, tại sao cô không biết chút manh mối nào chứ.
“Cao Cảnh Hữu.” Thời Bồi không giấu diếm.
Hứa Tư Đình nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra Cao Cảnh Hữu là ai, nhưng…… “Sao hai người đã yêu nhau rồi?”
“Duyên phận.”
Hứa Tư Đình cười ha hả.
“Cậu với anh trai nhỏ thế nào rồi?”
“Vừa kết bạn Wechat.” Nói đến đây, Hứa Tư Đình lại thấy mệt mỏi. Sáng nay lúc ra ngoài cô không gặp Tống Lâm.
“Cố lên, hai người khả quan lắm đó.” Thời Bồi tiếp thêm dũng khí cho cô. Hôm qua nghe Tống Lâm nói thành khẩn như vậy, Thời Bồi cũng yên tâm giao Hứa Tư Đình cho anh. Tuy rằng thời gian quen biết ngắn ngủi nhưng Tống Lâm làm cho người ở cạnh biết anh một người tốt bụng, đáng tin cậy.
Hứa Tư Đình mỉm cười.
Giữa tháng một, các trường bắt đầu nghỉ học nên công việc ở cửa hàng sách vô cùng bận rộn. Hai người các cô làm từ sáng đến tối, không có nổi một phút nghỉ ngơi.
Tiễn xong vị khách cuối cùng, Hứa Tư Đình ngã nhoài xuống ghế sofa cạnh cửa sổ như Thời Bồi. Cô bóp chân, “Mấy nay bận thế này, cậu có định tìm thêm nhân viên không?”
Thời Bồi lắc đầu, “Bây giờ tìm cũng không kịp nữa, có lẽ mai sẽ bận đấy, bọn mình về nghỉ ngơi dưỡng sức thôi.”
Sau khi tan làm, Thời Bồi được Cao Cảnh Hữu đón đi.
Hứa Tư Đình thành người cô đơn: ……..
Muốn đánh người quá mà!
Hứa Tư Đình khóa cửa cửa hàng, thấy tiệm trà sữa kế bên vẫn chưa đóng cửa nên cô đi qua định mua một cốc trà sữa. Nhớ đến Tống Lâm ở nhà, cô quyết định mua thêm một cốc nữa. Cầm cốc trà sữa ấm áp trên tay, cô chợt thấy mùa đông không quá lạnh. Hứa Tư Đình hài lòng hút một ngụm to, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tống Lâm.
“Anh, sao anh lại tới đây?” Hứa Tư Đình bất ngờ đến đến mức quên cả uống trà sữa.
Tống Lâm viết, “Anhtới đón em.”
Giọng anh còn ấm áp hơn trà sữa nhiều. Hứa Tư Đình vươn tay xoa trái tim đang đập loạn, tự cảm thấy nếu bản thân không ngậm miệng lại, chắc chắn nó sẽ nhảy ra ngoài mất.
“Lạnh không?” Tống Lâm vừa hỏi vừa tháo khăn quàng trên cổ mình xuống quàng lên cổ cô. Nhiệt độ của anh lưu lại trên khăn quàng khiến mặt cô đỏ bừng lên.