HOA ĐÀO NHỎ - Chương 11
Mới sáng sớm đến cửa hàng, Hứa Tư Đình đã kể toàn bộ mọi chuyện với Thời Bồi. Thời Bồi tỏ vẻ ngạc nhiên, Tống Lâm thích cô sớm như vậy, nhưng bánh bao nhỏ Hứa Tư Đình vẫn luôn không để ý, lựa chọn làm một chú rùa rụt đầu. Nghe được tin tức này, Thời Bồi vừa nhẹ nhõm lại có chút buồn bực, “Tốt quá rồi, tối nay mình mời cậu ăn lẩu.”
“Ôi, mình đồng ý với Tống Lâm hôm nay sẽ về sớm rồi, anh ấy nấu cơm cho mình ăn.”
Thời Bồi: ……..
Điểm bực bội chính là ở đây, bánh bao nhỏ bị người ta cướp đi!
“Được thôi, các cậu đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, đành để lão Cao nhà mình tới đón mình vậy.” Thời Bồi dọn dẹp quầy hàng, mở máy tính ra, “Mà này, hôm qua mình nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy vẫn nên nói cho cậu biết.”
“Chuyện gì?”
“Có điều, cậu phải đồng ý với mình là không được kích động nhé!”
Hứa Tư Đình càng thêm tò mò: “Mình bảo đảm.”
Thời Bồi nói: “Trước đây mình có một cuốn tiểu thuyết được chuyển thể thành truyện tranh, nhớ không? Lão Cao là chủ biên của hoạ sĩ đó.”
Hứa Tư Đình nghiêng đầu: “Sau đó thì sao?”
Thời Bồi dừng một chút, sau đó chậm rãi nói: “Điều quan trọng đến rồi đây, cậu đoán được hoạ sĩ đó là ai không? Nói ra sẽ khiến cậu giật mình, chính là Ý Lâm Sơn Thủy.”
Nói xong, nhìn động tĩnh của Hứa Tư Đình.
“!!!”
Hứa Tư Đình gần như nhảy dựng lên, “Ý Lâm Sơn Thủy!”
“Đúng vậy, bình tĩnh nào.”
“Sao mà bình tĩnh được chứ, đó chính là thần tượng của mình, cậu đã gặp người ta chưa, có xin chữ kí không?”
“Xin lỗi, không có.” Thời Bồi đáp, Cao Cảnh Hữu cũng chỉ nói qua loa, cô muốn hỏi thêm nhưng Cao Cảnh Hữu nhanh chóng dùng nụ hôn chặn miệng cô lại.
“Hạnh phúc thật đấy!”
Thời Bồi hừm một tiếng, cảm thấy có chút không thích hợp, “Cậu kích động quá mức rồi!”
“Có sao?”
Hứa Tư Đình thoải mái cười, bởi vì cô đã phát hiện ra một chuyện không thể tưởng tượng được. Sau khi cô và Tống Lâm quyết định ở bên nhau vào ngày hôm qua, cô đã thấy blog mới của Ý Lâm Sơn Thủy: Tất cả đều bắt đầu từ tối hôm nay, môi cô ấy, rất mềm.
Hình ảnh đính kèm là những lọn tóc của Hứa Tư Đình vương vãi trên ghế sô pha cùng bàn tay xương khớp rõ ràng của anh.
“Có đấy!” Thời Bồi gật đầu, “Đúng rồi, “Phù Trầm” của anh ấy sắp hết rồi, đặt thêm một lô đi.”
Hứa Tư Đình đưa tay ra dấu OK.
Buổi tối lúc về nhà, vừa ra khỏi thang máy Hứa Tư Đình đã thấy Đậu Đậu đang đứng trước cửa nhà Tống Lâm. Thấy cô, Đậu Đậu lập tức sủa gâu gâu. Nghe thấy có tiếng động, Tống Lâm bước ra, người mặc tạp dề, tay cầm xẻng nấu ăn, phần tóc loà xoà trước trán cũng được anh dùng những chiếc kẹp nhỏ kẹp gọn lại.
Hứa Tư Đình bị tạo hình của anh chọc cười, cô xoa đầu Đậu Đậu bước vào nhà.
Trong nhà tràn đầy mùi vị thanh mát của canh gà cùng mùi ớt xanh cay nồng. Hứa Tư Đình nhăn mũi,”Anh xào ớt xanh với gì đó, cay quá!”
“Ớt xanh lần này hơi cay, đợi xíu nữa là có thể ăn cơm rồi. Em đi rửa tay trước đi.”
Tống Lâm xoa đầu cô, quay trở lại phòng bếp đóng cửa lại, mùi ớt cay nồng giảm đi đáng kể. Đậu Đậu quấn quýt bên chân cô rồi đặt đầu nằm lên giày của Hứa Tư Đình.
Hứa Tư Đình nhìn về phía phòng bếp, qua tấm kính trong suốt, cô có thể thấy bóng dáng Tống Lâm bận rộn không ngừng bên trong. Cảm giác này chỉ có khi ở nhà cô mới cảm nhận được. Nghĩ lại ngày đầu tiên cô gặp Tống Lâm, điều đó có phải chứng tỏ rằng trong thành phố mênh mông này, cũng sẽ có một tia sáng ấm áp, một người luôn đợi chờ cô hay không.
Nghĩ vậy, tâm trạng của Hứa Tư Đình càng tốt lên.
Hứa Tư Đình đứng dậy, đi đến mở cửa phòng bếp. Tống Lâm nghiêng đầu nhìn, ý hỏi cô đang làm gì trong này.
Hứa Tư Đình đóng cửa ngăn Đậu Đậu chuẩn bị chạy vào ở bên ngoài.
“Để em giúp anh.” Hứa Tư Đình nhìn quanh, chuyện nên làm cô đều biết làm, cô cũng biết nấu cơm, chỉ là các món cô làm đa số đều đơn giản qua loa, hơn nữa cô cũng không thích nấu ăn.
Tống Lâm sợ khói dầu làm cô bị sặc nên muốn lắc đầu từ chối, nhưng nhìn thấy cô đã sắn tay áo lên, anh đành chỉ vào cải thảo trong bồn rửa, “Rửa sạch bằng nước ấm, tối dùng để hầm bún.”
“Được ạ.”
Hứa Tư Đình đáp ứng, Tống Lâm chuẩn bị nước ấm cho cô, sau đó mới để ý đến món cá trong nồi.
Rau Tống Lâm dùng đều được mua trong siêu thị, vốn dĩ đã sạch sẽ. Hứa Tư Đình bẻ từng lá cải thảo ra rửa sạch với nước hai lần, rất nhanh đã xong.
Tống Lâm đang thử mùi vị của món cá.
Hứa Tư Đình lấy rổ vớt từng lá cải thảo ra, tiếp đó cầm dao lên chuẩn bị cắt.
Một giây sau, Tống Lâm đè mu bàn tay của cô lại. Hứa Tư Đình nhìn qua, Tống Lâm mấp máy môi, “Con dao này sắc quá, để anh làm cho.”
“Không, em không thể ăn không được.”
Tống Lâm mỉm cười, không cho cô dùng dao, cướp mất con dao trong tay cô, kéo người ra cửa, “Em ra ngoài chơi với Đậu Đậu đi, một mình anh có thể làm được.”
Hứa Tư Đình không nghe theo anh, “Em làm cùng anh.”
Tống Lâm lắc đầu.
“Em giúp anh nếm thử.” Hứa Tư Đình không muốn ra ngoài, bởi vì bên ngoài rất nhàm chán. “Những lúc ở nhà mẹ đều cho em vào bếp thử món ăn.”
“Không cần đâu.”
Nói như vậy rồi mà vẫn không đả động được anh, Hứa Tư Đình đau khổ không thôi.
Cô vẫn muốn bám lấy Tống Lâm.
Tống Lâm nhìn có vẻ là người dễ mềm lòng, nhưng thật ra tính tình anh rất cứng rắn, nếu anh đã không cho Hứa Tư Đình vào thì không cần phải bàn nữa. Anh mở cửa, đẩy Hứa Tư Đình ra ngoài.
Hứa Tư Đình bám vào khung cửa, “Hôn em một cái em sẽ ra ngoài.”
Sau tối hôm qua, Tống Lâm cũng không biết mình bị làm sao nữa. Từ lúc Hứa Tư Đình bước vào trong bếp, anh đã muốn kéo người qua hôn một hồi.
Có điều anh sợ sẽ làm cô sợ, tối qua cô có vẻ sợ hãi, vì vậy anh luôn phải kìm chế lại.
Lần này do chính Hứa Tư Đình đề xuất, đương nhiên anh sẽ không từ chối. Anh quay người, Hứa Tư Đình chớp mắt, đây là không đồng ý hôn cô à?
Tình tiết này không đúng, trong tiểu thuyết của Thời Bồi, nam chính sẽ cưng chiều hôn lên trán nữ chính nói: Ngoan, nghe lời.
Quả nhiên hiện thực chính là hiện thực. Hứa Tư Đình đang chuẩn bị ra ngoài bỗng thấy Tống Lâm tắt bếp, đi tới bên này.
Vừa định mở miệng nói chuyện, cả người Tống Lâm đã ép tới, đóng cửa, đè Hứa Tư Đình lên cánh cửa.
Tống Lâm sợ đè Hứa Tư Đình lên cánh cửa thủy tinh sẽ khiến cô đau, một tay anh đỡ eo, một tay đỡ lấy gáy cô. Phòng bếp vốn đã nóng, nụ hôn sâu này càng làm không khí nóng hơn, Hứa Tư Đình vừa nghĩ vừa đón nụ hôn của anh.
Cả hai đều khao khát như cá thiếu nước.
Hứa Tư Đình vừa tiếp nhận nụ hôn, vừa thấy trên người ngứa ngứa. Những chỗ bị Tống Lâm chạm vào đều nổi một lớp da gà.
Vài tiếng cạch cạnh vang lên.
Hứa Tư Đình vốn đang nhắm mắt, sợ hãi mở mắt ra. Cô thấy Tống Lâm đã mở mắt, giận dỗi nhìn ra phía ngoài. Cô chớp chớp mắt, lùi lại hỏi:”Sao vậy?”
Tống Lâm lại đè cô hôn một hồi rồi mới thả người ra.
Hứa Tư Đình quay đầu, máu toàn thân dồn lên não.
Ôn Di.
Má ơi, bị nhìn thấy ngay tại chỗ, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào. Tống Lâm miết tay của cô, Hứa Tư Đình đáp: “Em có thể về trước không?”
Tống Lâm cười dịu dàng: “Không thể.”
Ôn Di đang đứng trong phòng khách, vừa vào cửa, bà đã thấy Đậu Đậu nhìn chằm chằm về phía phòng bếp, vì vậy cũng thuận mắt nhìn theo.
Không ngờ lại thấy cây vạn tuế nghìn năm trong nhà đang nhiệt tình ôm hôn một cô gái, bà giật mình làm rơi hết túi hoa quả mới mua xuống đất.
Ôn Di rất vui vẻ, chẳng hề quan tâm trái cây đang nằm trên mặt đất, cười híp mắt kéo Hứa Tư Đình đi theo: “Tư Đình, cứ để A Lâm nấu cơm một mình, chúng ta ra sô pha nói chuyện đi. Dì mua ít trái cây, đợi lát A Lâm rửa xong chúng ta cùng ăn.”
Hứa Tư Đình cười nhưng lòng chỉ muốn xông khỏi cửa chạy về nhà.
Lần trước Ôn Di cũng đã quan sát kĩ Hứa Tư Đình, hôm nay nhìn lại, càng nhìn càng thấy thích, đúng là sự kết hợp hoàn hảo với con trai bà.
Ôn Di nắm tay cô thì thầm: “Dì thấy hết rồi, sau này hai đứa ở bên nhau, nếu Tống Lâm nhà dì bắt nạt cháu, cháu cứ nói với dì, dì sẽ dạy dỗ lại nó.”
“Anh ấy, anh ấy sẽ không bắt nạt cháu đâu.”
“Cũng phải, nó rất thích cháu.” Ôn Di đáp.
“A Lâm nhà dì là một hoạ sĩ tài năng, mười một tuổi đã giành được giải thưởng Tề Bạch Thạch dành cho thiếu nhi, mười sáu tuổi đạt được giải nhất Cuộc thi Vẽ tranh Thiếu niên Toàn quốc….. Có điều nó không thích vẽ người, bởi nó cho rằng không có người nào là hoàn hảo. Đến cả dì và bố nó, A Lâm cũng chưa vẽ bao giờ.”
[*] Tề Bạch Thạch (1863-1957) tên thật là Tề Thuần Chi là một họa sĩ Trung Quốc. Ông được đánh giá là một thiên tài hội họa lỗi lạc, ông cũng là một danh nhân văn hóa thế giới.
“Dì còn nhớ ngày đầu tiên A Lâm chuyển đến Nhất Trung, vừa về nhà đã chui vào trong phòng. Dì gõ cửa đi vào thì thấy nó đang vẽ vẽ cái gì đó, dì nghĩ không nên làm phiền nó nên đã đi ra ngoài. Lúc đi ra dì phát hiện nó đang phác hoạ bóng dáng của một cô gái, mặt và đôi mắt cô bé tròn tròn, vô cùng đáng yêu.”
Nghe đến đây, Hứa Tư Tình gần như cũng đoán ra được đó là ai.
“Sau này dì thường xuyên thấy A Lâm vẽ cô bé đó, lúc đang ngủ, lúc lau bảng hoặc cầm chổi quét lớp,…. Bức tranh nào cô bé ấy cũng cười rất vui vẻ.”
“Lúc ấy dì rất muốn gặp cô bé ấy một lần.”
“Nhưng vì công việc của dì và bố A Lâm, nó học ở Nhất Trung không bao lâu lại phải chuyển trường.”
Khoé mắt Ôn Di ươn ướt: “Dì nhớ ngày đó lúc báo cho nó tin sắp phài chuyển trường, nó còn trốn trong phòng khóc mất một lúc lâu. Haizz, chú dì cảm thấy cực kì có lỗi với thằng bé.”
Hứa Tư Đình yên lặng lắng nghe.
“May mắn là qua một khoảng thời gian dài như vậy, hai đứa đã gặp lại nhau.”
“Cảm ơn dì.”
“Cảm ơn cái gì chứ, dì mới phải cảm ơn cháu. A Lâm nhà dì không thể nói chuyện, nhiều điều nó không nói ra được, chỉ mong cháu đừng ghét bỏ nó.”
“Cháu sẽ không như vậy.” Cô thích còn không kịp.
Ôn Di mỉm cưởi, đứng dậy cầm khăn giấy đi ra ban công.
Hứa Tư Đình cũng hơi thương xót, muốn an ủi Ôn Di nhưng lại không biết nói gì, đành ngồi trên sô pha đợi tâm trạng của bà tốt lên.
Tống Lâm mang món ăn ra, khi quay lại bếp, cô cũng đứng dậy đi theo.
Cô ôm eo Tống Lâm từ phía sau, nghẹn ngào lên tiếng, “Tống Lâm, em thích anh.” Tình yêu không hẹn mà đến, may mắn là chưa muộn.
Tống Lâm sững sờ, nắm chặt tay cô.
Thích một người có lẽ chính là như vậy, dù thời gian đã trôi qua bao lâu cũng không buông bỏ. Vì vậy sau khi hoàn thành việc học tập, anh đã trở về thành phố có cô, may mắn đã gặp lại cô. Sau này lại trở thành hàng xóm của nhau, nhiều chuyện cũng thay đổi.
Tống Lâm kéo tay Hứa Tư Đình lên miệng hôn, anh xoay người lại, giữ lấy mặt cô. Đôi mắt xinh đẹp khoá chặt gương mặt cô, môi mấp máy, “Anh còn thích em hơn em.”
“Anh gọi tên em đi.”
“Đình Đình.”
“Lâm Lâm.”
‘Không hay tẹo nào.”
“Vậy thì….. Ý Lâm Đại Đại?”