HỖ TRỢ VƯƠNG BÀI - Chương 41
“Gì thế?” Thấy tin nhắn này của đối phương, Hàn Hựu không hề tỏ ra kinh ngạc.
“Xạ thủ này là cậu tìm được sao?” Giọng nói của Trần Lư vang lên, không hề bóng gió mà cực kỳ thẳng thắn.
“Ha ha ha, sao nào, ổn chứ hả? Có cảm nhận được áp lực siêu lớn trong tương lai không?” Hàn Hựu nghe được câu đầu tiên từ đối phương bỗng nhiên cảm thấy vô cùng tự đắc, bắt đầu thao thao bất tuyệt, “Tôi nói cậu nghe, tới LET đừng có lười huấn luyện nha, cẩn thận đến khi lên sân đấu gặp nhau lại bị bọn tôi đè ra cho ăn hành!”
“Có nhất thiết phải đắc ý như vậy không…” Trần Lư đen mặt, “Madman vừa vào MAX, nếu anh ta biết cậu mong anh ta rời đi như vậy, cậu nói xem người ta phải nghĩ gì?”
“Cái đó thì cậu cứ yên tâm, ngay từ ngày đầu tiên tên kia tới đội thì cũng đã đếm ngày rời đi rồi.” Hàn Hựu hoàn toàn không có chút ăn năn nào.
“Vậy chuyện cậu thu đồ đệ là thật à? Cái đồ khoe mẽ điên cuồng nhà cậu!”
“Ha ha ha, tôi dạy đồ đệ bằng bản lĩnh, có gì mà không thể khoe?” Hàn Hựu bị anh nói vậy cũng chỉ bật cười, sau đó mới phản ứng được vấn đề, “Hử, mà sao cậu biết chuyện tôi thu đồ đệ?”
“Mấy hôm trước tôi được mấy người tốt bụng vào thăm hỏi ân cần lắm, sao không biết cho được.”
“Hở?”
“CK, Mạch Đạo, Chấm Than, còn có Tiểu Cương nữa.” Trần Lư chậm rãi khai ra mấy cái tên, “Có người nói mấy cậu lập đội đi hành gà.”
“Cái đám thú không biết giữ mồm giữ miệng!” Hàn Hựu xắn tay áo, “Sau này đừng để tôi gặp đám đó trong rank, nếu không thì… Khà khà khà!”
“Cũng đừng bảo là tôi kể cho cậu đấy.” Trần Lư nghe giọng cười nham hiểm của hắn, quyết định đoạn tuyệt quan hệ.
“Yên tâm yên tâm, đảm bảo khiến đám đó sẽ chết mà không hiểu vì sao.” Hàn Hựu ra vẻ thấu hiểu, thấy đã đến giờ cơm, hắn liền tắt máy rồi cầm điện thoại tới căn-tin, vừa đi vừa hỏi, “Tôi bảo nè, cậu gọi điện qua đây chẳng lẽ chỉ vì cảm thấy tức giận không phục trận vừa rồi à?”
“Đoán xem?” Trần Lư cười.
“Hừm? Đừng có thừa nước đục thả câu nữa, có chuyện gì thì nói mau lên!” Hàn Hựu giục.
“Vote All-Star năm nay đã có kết quả, chẳng nhẽ cậu vẫn không quan tâm à?” Thấy đối phương hoàn toàn không thèm để ý, Trần Lư cũng cạn lời.
“Hở, có rồi à?” Hàn Hựu không quá quan tâm tới tin tức về All-Star, trong số những tuyển thủ chuyên nghiệp chơi hỗ trợ thì hắn có danh tiếng nhất, vì thế chỉ có những vị trí khác mới gây tranh cãi, nhắc đến chuyện này hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi, “Ngoại trừ tôi và cậu thì còn ai nữa?”
“Không quan tâm sao cậu biết cả hai chúng ta đều được đi?” Trần Lư hỏi.
“Vụ giải tán của cặp bot siêu mạnh to lắm đó ba! Chỉ xét về chuyện tình cảm với nhau thì các fan cũng sẽ muốn chúng ta hợp tác một lần trong All-Star mà!” Hàn Hựu chắc nịch.
“Cũng phải.” Nhắc đến chuyện này, ánh sáng bỗng lóe lên trong đáy mắt ảm đạm của Trần Lư, sau đó giọng nói lập tức trở lại bình thường. Anh nói, “Đúng là chúng ta sẽ có suất cặp đôi đường dưới, dựa theo kết quả phiếu bầu hiện tại thì ba người có lượng vote cao nhất ở ba vị trí còn lại lần lượt là Soso, Riddle và MM.”
“Ây dô, So cũng vào hả? Thế thì năm nay cũng được đó chứ.” Hàn Hựu cảm thấy cực kỳ thỏa mãn với danh sách này.
Dựa theo quy định của ban tổ chức, trong quá trình vote cho All-Star khu vực LPL, mỗi đội tuyển chỉ có hai slot cho tuyển thủ. Về lý thuyết, ba người Lâm Nam, Trần Lư và Hàn Hựu đều ở đội tuyển MAX, không thể có tình huống cùng được đi. Nhưng vì sau Chung Kết Thế Giới Trần Lư đã lập tức chuyển sang LET, sau khi bàn bạc thì ban tổ chức quyết định đưa tên anh vào danh ngạch của LET. Điều này khiến cho việc đồng đội cũ từ Mid, ADC và SP của đội cũ cùng được chọn.
Nếu bạn đang đọc bộ truyện này ở bất cứ trang web nào khác ngoài wordpress nhà chính “Luân Hồi Vãng Sinh/Dạ Sắc” của mình thì tức là bạn đang tiếp tay cho hành vi ăn cắp công sức của người dịch để trục lợi kiếm tiền. Mình sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào liên quan tới sai lệch nội dung và thiếu nội dung truyện trên các trang đăng lại trái phép. Cảm ơn.
Đương nhiên Hàn Hựu đã rất quen thuộc với Lâm Nam và Trần Lư, về hai người còn lại thì cũng đã gặp nhau trên đấu trường nhiều lần, đương nhiên cũng không phải lạ lẫm gì.
Riddle Kinh Thần Triết là người đi rừng hiện tại của đội tuyển DDC, cách đánh bình tĩnh ổn định giống hệt với tính cách, hơn nữa vì hắn đeo một cái kính gọng đen nhìn rất trí thức nên trong giới có biệt danh là “Học giả đi rừng”.
Chỉ xét về tướng mạo thì Kinh Thần Triết chỉ thuộc top giữa, nhưng vì hắn luôn toát ra khí chất cán bộ cấm dục đặc biệt, vì vậy fan thường gọi là vào rừng mới tỏa hormones, thế nên cũng thu hút được một lượng fan cực lớn.
Kỳ thực Hàn Hựu hoàn toàn không cảm nổi cách đi rừng của Riddle. Nhưng ngẫm sâu hơn thì nguyên nhân chủ yếu vẫn là do bọn họ đã gặp nhau quá nhiều trên đấu trường.
Đối với loại hỗ trợ không an phận vừa ra đường đã thích đi dạo trong phần rừng của đối thủ như Hàn Hựu mà nói, loại tuyển thủ đi rừng dựa vào trí nhớ như Riddle thực sự khiến hắn phải điều chỉnh nhịp độ thao tác liên tục, quả thực khó chịu từ trong ra ngoài.
Theo lời của hắn nói thì là: Cái loại đi rừng ăn cỏ không có chút đột biến nào như Riddle thì tốt nhất nên lên đường trên chọn một con tanker mà chơi cho khỏe.
Tất nhiên những sự ghét bỏ này đều đặt ở tiền đề hai bên là đối thủ, nhưng nếu làm đồng đội, Hàn Hựu vẫn khá tán thưởng tên con trai sói đội lốt cừu này.
Còn về tuyển thủ MM Kiều Vi đạt được lượng vote cao nhất cho vị trí đường trên của LPL All-Star, đây là tuyển thủ duy nhất trong năm người là nữ, cũng là tuyển thủ nữ duy nhất tại giải đấu LPL chuyên nghiệp. Giới tính khác biệt khiến cô cực kỳ nổi tiếng tại liên minh, thậm chí có một lần thống kê fandom còn đông đảo hơn Hàn Hựu.
Hàn Hựu cũng không đến mức đi tranh giành tình yêu của fan với một cô gái, nhưng đồng chí MM xây dựng hình tượng nữ thần đến phát rồ, thực sự khiến hắn và những tuyển thủ chuyên nghiệp khác cực kỳ sợ hãi, lúc nào cũng tự hoài nghi bản thân liệu có một ngày không nhịn nổi nữa mà bóc phốt bộ mặt thật của cô nàng trước công chúng hay không.
Trong lòng fan của MM: Cô là nữ thần da trắng xinh đẹp 100% thuần khiết như Lâm Chí Linh, tính tình hiền dịu, mềm mại dịu dàng, ai dám bắt nạt cô thì bọn họ sẽ liều mạng để bảo vệ.
Còn sau khi đám tuyển thủ quen biết, sẽ nói về MM thế này: Chị đại đen tối thù dai, dễ nổi nóng, tính tình tệ hại, một câu không hợp là sẽ khiến cho người ta không chịu nổi, trêu vào ai chứ tuyệt đối đừng có động đến mẹ này.
Nhưng dù có tệ hơn nữa thì MM vẫn có thể dung hợp hoàn hảo cuộc đời và hành động, trở thành thần tượng phái thực lực trong cảm nhận của những tân binh mới nổi.
Cho dù câu lạc bộ có marketing hình tượng kiểu gì đi nữa thì trong giới eSports này, một tuyển thủ sẽ có cá tính không khác nhiều so với lối chơi của mình, chỉ duy có MM, tại sao lại có một người có tính cách khác với hình tượng từ trong ra ngoài thế này. Mà quan trọng hơn, cô là một tuyển thủ đi đường trên, lên sân đấu lại thể hiện bộ cá tính điên cuồng thấy người là đánh, hoàn toàn đối lập so với khi xã giao bên ngoài. Nhìn qua nhìn lại chỉ có MM mới có thể giữ hình tượng trước công chúng thuần thục như vậy, quả thực không phải người!
Sau khi Trần Lư đề cập, Hàn Hựu biết được danh sách đồng đội tạm thời, ăn trưa xong liền tới phòng làm việc của câu lạc bộ. Hắn vào phòng của quản lý Tống xong liền không khách sáo đi vào trọng điểm: “Lão Tống nè, anh còn thừa cái vé All-Star nào không? Cho tôi mấy cái đi!”
…
Gần đây Lý Kiệt cảm thấy tinh thần xuống dốc trầm trọng, thân là một sinh viên năm nhất cần kiệm, sau khi hăng hái tổ chức offline hô hào cổ vũ vote All-Star cho đại U thần nhà mình thì bắt đầu tận dụng toàn bộ thời gian để đi làm part-time, vất vả mãi mới đủ tiền thì lại nghe tin dữ vé vào cửa All-Star đã bán hết.
Chẳng nhẽ thực sự phải tìm mua vé chợ đen sao? Nhỡ mua phải vé giả thì làm thế nào?
Thực sự quá mệt tim.
Ngay khi Lý Kiệt đang uể oải gục mặt xuống bàn, tiếng điện thoại phía sau bỗng vang lên, vốn không quan tâm nhưng lại nghe thấy Khâu Mục nói hai chữ “sư phụ”, hắn mới quay phắt lại, hai tai dựng thẳng lên như radar.
Khâu Mục không ngờ Hàn Hựu lại gọi cho mình lúc này, dù gì ngoại trừ lần cậu mời đối phương tới trường thì về cơ bản hai người đều giao lưu trên máy tính, nếu không thì là voice chat, không có chuyện gì gấp gáp đến mức phải dùng điện thoại.
“Alo alo alo, đồ đệ, đồ tôi gửi cho cậu đã nhận được chưa?”
Khâu Mục mờ mịt: “Đồ gì?”
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, giọng nói cao vút của Cao Chấn Quân vọng đến: “Khâu Mục, có thư nè.”
Giọng nói cậu ta rất lớn, Hàn Hựu đầu bên kia cũng nghe được, cười bí hiểm nói: “Có vẻ là nhận được rồi, tí mở ra sẽ biết ha. Khi nào mấy cậu đặt được vé máy bay thì nhớ là tôi sẽ chi tiền, khách sạn gì đó cũng để tôi trả hết cho, tuyệt đối đừng quá cảm động nha! Mà tôi phải đi họp đây, cúp trước hen! Bye!”
“…”
Khâu Mục còn chưa kịp nói nửa chữ, đối phương đã cúp máy rồi.
Lúc này Cao Chấn Quân cũng nhìn tên người gửi ngoài phong bì, giọng lại cao vút lần nữa: “Đậu má! Thư U thần gửi luôn hả?!”
Giả Kim tò mò ngó qua: “Gì đó gì đó?”
Lý Kiệt nghe được bỗng thấy cứng ngắc, dù có chút ngại mặt mũi nhưng cơ thể lại thành thật lén lút ngó qua, ánh mắt chiếu thẳng vào phong thư không rời.
Khâu Mục nhận phong bì từ tay Cao Chấn Quân giữa ánh nhìn của cả đám, cứ thế mở ra trước mặt mọi người.
Một xấp vé vào cửa hiện ra.
Cao Chấn Quân tinh mắt liếc nhìn liền nhận ra: “Đù, đây là vé All-Star mà! Cho tôi xem chút, mẹ nó! Lại còn là vé hàng VIP nữa!”
Giả Kim liếc qua tập vé dày cộp: “Nhiều như vậy chắc mất nhiều tiền lắm ha?”
Lúc này Khâu Mục lấy ra một tờ giấy kẹp bên trong, trên đó có một hàng chữ rồng bay phượng múa – rủ cả mấy cậu bạn cùng phòng thân yêu nha! By vị sư phụ thấu hiểu lòng người nhất của cậu.
Lý Kiệt bỗng có cảm giác choáng váng đầu óc khi hạnh phúc gõ cửa, vì quá hưng phấn nên giọng cũng run run: “U thần mời chúng ta đi xem All-Star sao…”
Nếu ngay một khắc trước đó còn đắm chìm trong vực sâu thì giờ phút này hắn chỉ cảm thấy mình đang bước vào thiên đường ngập tràn ánh sáng.
Nhìn bạn cùng phòng sướng đến sắp thăng thiên, Cao Chấn Quân không nhịn được mà dội nước lạnh: “U thần mời cũng là mời Khâu Mục, đi hay không phải xem ý cậu ấy.”
Khâu Mục nhìn lướt qua đống vé All-Star, trực tiếp nói: “Liên hệ với bên chuyển phát trả lại đi, tôi không đi đâu.”
Hết chương 41.